( phố núi phố núi thành phố buồn muôn thuở
bạn đi ngang con chim Nhồng đang học nói tiếng người
tượng nhà mồ lấy ra từ mắt gỗ
mưa ngỡ ngàng đôi vú màu đen
phố núi phố núi đêm mưa mùi cỏ
bạn hãy thật căng ẩm ướt tự do này
nụ hôn đàn bà mùi táo
bạn ngang trời buồng phổi đám mây
nước và mắt bạn long lanh như mẹ
ôi tiếng cồng cầu nguyện dấu vân tay
ngày mầm sống lăn ngón tay số phận
trong buổi tối mẹ hoài thai tựơng gỗ
đêm nay xâu chuỗi nước mắt
đeo vào da thịt
đêm nay hơi thở dối gian
thổi vào đau đớn
thôi miên linh hồn
bớt ẩn dụ màu đen ám ảnh
lễ thổi tai nức nở làm người
hôm qua tiếng khóc hoang từng mảnh
hôm nay trôi đã mặn trên môi
những ngón tay đing năm ống nứa
bấu âm thanh cười lên trong cổ
linh hồn bắt đầu hơi thở
thể xác bắt đầu đóng khố
điệu múa như mưa trên sàn gỗ
thổi vào tai gió mưa đêm vỡ
xuyên qua đêm qua thầm thì qua điệu múa
qua vỡ tan qua vòng xoáy
luân hồi
thôi,
thơ không làm được điều dâu bể
số phận bay nghẽn đặc
ơ người...)
1.
hãy cùng nhau một bước
đừng làm đau
đừng nhận chìm xuống nước những ý nghĩ trong đầu
một lời nói giúp tóc đen
mắt đen
da đen
và những gì hơn thế
không phải giả vờ lời tượng nhà mồ hay bài ca đuổi chim trường thiên ảo mộng
đôi chân gầy của cha xác nhận từng hạt lúa
đôi vai trần của mẹ xác nhận những cặp xương sườn
cong cong như con đường trở lại núi ơ
hát bài ca nhàu nhĩ u mê
bài ca con cá dưới nước đang nhìn ta bơi xa lạ
bài ca con khướu trong rừng đang nhìn ta như một kẻ lẻo mép
không biết rằng ta đang tự vệ
ta không hiểu vì sao cứ phải bỏ trốn hoài
nấp sau tiếng cồng chiêng lâu lâu mong âm vang một chút
“nhưng đừng bỏ trốn…” không hiểu vì sao có lần mẹ nhắc
mẹ không biết sức mạnh của beo và sói
những loài thú sách đỏ của rừng xanh
có nhiều khi ta làm như xa lạ
về nhà ngồi bên cầu thang với vô hạn những chuyện trò
mẹ phải ngốn ngấu rất nhiều thứ vô nghĩa
mẹ già rồi chống chọi làm sao…
chẳng phải lẻo mép rồi sẽ bay như khướu
chẳng phải bơi rồi lặn sâu thành cá
khi ta đã thành xa lạ
leo lẻo nói và nói
nói và nói
càng ngày nói càng hay hơn
đến khi nào ta khép mỏ lại
& bay
2.
bay
mẹ cứ nhắc ta canh chừng những cái bẫy
có thể treo, rút hay trùm lên bằng lưới
không phải cứ bay là tiếc những chân trời
chân trời cũng nhiều khi đột ngột
không bay
nhưng cũng đừng bay cao, mẹ nhắc: vì sẽ không nhìn thấy
những con sói lửa đã nhồi bông nhưng vẫn ngoặm đủ 12 cặp xương sườn
nó có thể nhầm lẫn
chỉ còn cách kéo dài câu chuyện như con đường vào rừng
làm nó mệt mỏi bỏ đi
sau khi bị tẩu hoả nhập ma tự mắc vào chiếc bẫy
hai tay cầm ống nứa, cười vang
3.
từ nay hãy để cho chân trời bay theo bài khan cổ tích
con sói hay nhe răng những chuyện đâu đâu
còn con người hay bàn những chuyện không đâu
mẹ vẫn nhắc một chân trời
ngày xưa mẹ hát
qua ô cửa nhà dài phủ những đôi mắt sau khung gỗ mục nát vì mưa...
bài hát về cái chết
bỏ mả cùng cỏ cây
rơi như là nước mắt
ngang tàng như gió mây
và khi bay bổng nhẹ tênh
qua vách nứa mẹ chỉ còn nhìn thấy
những con ngươi lấp lánh
khóc vì không còn cái tên chứ mong gì một chân trời
không có chân trời trong căn phòng người đã chết
hay người đã chết trong căn phòng không có chân trời
còn ai gọi tên (*) sau khung gỗ
bao nhiêu tóc đen
bao nhiêu da đen
bao nhiêu nước mắt?
sớm mai này
như một buổi rạng đông
mẹ đến gọi tên cho họ
(*): cái tên
không phải là danh tiếng gì đâu
cái tên gọi phân biệt những nhân vật
trong câu chuyện dài dòng
những ngày tháng đã chìm mất hút
không phải ngày xưa
không phải ngày mưa
ngày nắng…
ngày trên ngực có một vết nứt
gọi tên nhau cũng đổ mồ hôi
lịch sử xoay một vòng trên gót
nhẹ người
khi cái tên gục xuống
vì những cái sống còn
có một bữa tiệc buồn
đãi bằng sự thật (*)
(*): đang ngày càng trở nên hoang vắng
như cây nấm trong rừng
như vệt rêu ngày nắng
những chuyến đi xa trở về câm lặng
mắt không nhìn lưới nhện ở góc nhà dài
chiếc xà gạt bỏ quên
trên đồi nương cháy góc
biên giới tan biến
chiếc gùi giờ nứt nẻ mảnh lương khô không ký ức
cỏ đã hoang
sau những ngày không dấu chân người
thôi đừng vọng nữa
những vòng xe tháng năm đã thử lăn rồi
giờ quay về khàn tiếng vì sương gió
bò lên bậc cửa
những âm truyền minh mang
như mắt người còn sống
ừ thôi còn rừng
ừ thôi lối nhỏ
những ngày xanh cỏ
màu xanh như gió
vẫn còn như mơ
giấc mơ nói thôi
đến giờ ăn cơm
& buổi chiều có thể là thơ mộng
khi chiếc búa đóng đinh
bức vách lên tiếng nói
má ơi con đau quá
và mẹ dịu dàng
lau lên bức vách
con ơi,
không phải lúc nào người ta cũng biết việc đang làm