tinh cầu
đời bức bách lêu bêu không ngõ thoát
nuôi âm hao tình tuyệt một chân mây
rượu giang hồ mắt bừng cơn cháy khát
múa gươm cùn thao thức ánh sao bay,
hồn bão giông đêm ngày lên mộng dữ
hóa điêu linh tàn tạ một dung nhan
dấu yêu xưa dập vùi trăm ngục địa
bụi hình hài bờ bến bốc hoang mang,
rồi chớp mắt không chút gì tăm tích
với bao la hun hút một tinh cầu
trong im lìm vọng âm lời tịch mịch
đời một hôm ngơ ngác bỗng thương nhau …
nụ cười
để cho sự sống lướt qua những kẽ tay
những hàng rào luật lệ
để cho con tự do cười trong giấc ngủ cha
những cánh cửa mở ùa ra
để cho mưa hắt vào hạnh phúc
chúng ta thiếu phố bán đồ chơi
cho trẻ con
cho những đôi nhân tình
để cho những người nghèo cười
rạng rỡ trước tủ kính
để cho những cụ gìa cười
thấy mình còn mơ mộng
người mẹ che dù đẩy chiếc xe sơn hồng
đứa con cười nắc nẻ
và những người hóng mát
đứng hút thuốc hai bên đường
chúng ta tự đánh lấy giầy
như chúng ta tự đánh răng mỗi sáng
như chúng ta tự ăn uống
vì hạnh phúc trong bụi gai
chúng ta phải tự vồ lấy
máu đỏ với nước mắt ngọt
để cho nụ cười tươi
chúng ta nhìn về sau lưng
những người sắp đến
con đường chúng ta đã đi
những rặng hoa chúng ta đã trồng
chúng ta nhìn về sau lưng
trước khi ngã sấp xuống
nhẹ nhàng
ước mơ
cho tôi làm thơ
như được thở,
cho tôi ước mơ
như mới biết yêu em,
cho tôi lang thang
mặt đất này quá nhỏ,
cho tôi làm ngọn lửa
trong hoang mạc mùa đông,
cho tôi được yêu em
như em là nhân loại,
cho lòng tôi hoài trẻ dại
bên gốc cây thông già,
và thấy một nụ hoa
nở thầm trong khe đá…
thế rồi
thế rồi tôi hát một bài ca
tâm hồn tôi nở một nụ hoa
tôi ca khe khẽ hoa nho nhỏ
và hiểu tình yêu ở chỗ là
bài ca cho tôi hay cho người
cứ biết là ca giữa đất trời
hoa nở trong tim không tên gọi
mà tôi trân trọng đợi giờ tươi
em ở xa gần nghe tiếng ca
và thơm thoang thoảng một loài hoa
thế là em biết tôi đang sống
và hiểu tình tôi ở chỗ là
lúc hết ngày
buổi chiều những ngôi sao đùa cợt hy vọng
thật khổ não đứa bé hát đầu đội nón
như chiếc võng sắp đứt dây trong cổ giữa giấc ngủ
ông cụ đứng hút ống điếu ngoài vườn
ta sẽ không còn về ngồi đây nữa
những sợi tóc rũ rượi như lông chim
thế là cột đèn đổ bóng xuống
người ta nói ngày mai có lẽ mưa
con ơi hãy cắm hoa vào bình sứ
sau màn hồng người đàn bà tô phấn đỏ
những ngón chân để quên trên cửa sổ
mắt tối đen bừng thắp hai mặt trăng
nhủ thầm yêu em suốt đêm ấy
(Tình ca mưa)