Xóm Lung Tràm và Kinh Ngang nộp đầu đạn đại bác lên trên rất nhiều, ai cũng có lãnh giấy khen. Gia đình bác Ba Phi cũng vậy. Sau đó công trường huyện cải biên thành nhiều loại chất nổ, cung xuống. Du kích xã lãnh loại bẹ phóng, hất nổ ầm ầm vào chi khu Rạch Ráng. Du kích ấp thì gài mìn đầu gạt chống càn, bộ binh ngụy ngã làn khân... Kẻ được tặng danh hiệu dũng sĩ, người bằng khen, giấy khen, phong trào chống giặc giữ làng lên như nước triều đầu tháng làm ông cháu bác Ba Phi cũng nôn, phải làm gì để lập công ? Hai ông cháu bàn nhau:
- Lãnh cái đầu đạn 150 ly của mình về đánh ăn lớn, nghe ông nội. Con sẽ làm bệ đánh tàu sắt.
- Để nội thí nghiệm kiểu đánh "khinh khí cầu ném bom" cái đã.
Ông cháu bác Ba đến xã đội nhận cái đầu đạn lớn của mình về, và xin thêm một đầu đạn nhỏ đánh thí nghiệm, mặt khác bác bảo bác gái đi Cà Mau mua về một ký lô bong bóng, nửa ký dây ni lông, cùng một mớ khí đá.
Quân khí đầy đủ, ông cháu bác Ba bèn bày trận đánh. Trước hết họ đánh chiến thuật "kinh khí cầu". Bác Ba bơm hơi khí đá vào bong bóng, tuần tự cột từ cái vào đầu đạn nhỏ, cột cho đến khi chùm bong bóng cất lên mang theo đầu đạn bay đi là là. Đầu đạn được treo cho ngòi nổ chúc xuống đất. Bác Ba bảo thằng Đậu cứ bơm và cột bong bóng thêm, để đủ sức mang đầu đạn bay lên thật cao. Trong khi thằng Đậu làm việc ấy, bác Ba dùng một sợi dây nilông thật dài buộc vào chùm bong bóng bay. Bác nói:
- Lúc nào thấy kinh khí cầu của mình bay đến ngay trên chi khu Rạch Ráng là ông nội giật dây nầy, bong bóng bể, làm bom rơi ngay đầu quận Nhung.
Thằng Đậu khoái chí cười nói huyên thuyên. Nó còn cất tiếng ca nhái theo bài thơ của Phạm Tiến Duật: "A ha ! Bay không cánh, bởi vì máy bay không có cánh. Cột bong bóng vô đánh bể cánh rồi...".
Ông cháu bác Ba trèo lên cây xoài trước cửa xem chùm khinh khí cầu của mình chở bom đến chi khu Rạch Ráng. Bác Ba cầm sợi dây dụi của phi thuyền xả ra từ từ theo độ bay đi. Chùm khinh khí cầu mang cái đầu đạn 28 ký lô bay đi tòn ten, cứ bay bê qua bê lại chậm rì, nhưng chúng vẫn được bác Ba lái đúng hướng bay. Hôm nay nhằm ngày ít gió, khinh khí cầu bay đi chậm quá. Đợi lâu đói bụng, thằng Đậu rủ ông nội tuột xuống ăn cơm. Bác Ba chiều cháu cùng tuột xuống, vô nhà. Ngồi ăn cơm nhưng cuộn dây dụi của khinh khí cầu, bác Ba quấn vào đầu ngón chân cái, xả từ từ theo tốc độ bay.
Trong lúc ông cháu ngồi ăn cơm có con chó Đuổi ngóc mỏ chực xương một bên. Con Đuổi thấy con heo nái từ ngoài đi vào hỉnh hỉnh mỏ, nó sợ giành xương, lao vào ngầu một cái. Con heo nái giật mình bỏ chạy, chẳng ngờ đâm sầm vào sợi dây của bác Ba đang cột ở ngón chân cái. Sợi dây dụi lái chùm khinh khí cầu cũng đồng thời là dây giựt ngòi nổ bị lôi mạnh theo đà chạy của con heo nái làm bác Ba té ngửa, tức thì từ phía xa xa có tiếng nổ long trời.
Đang nằm ngửa dưới đất hất râu lên, bác Ba kêu trời như bộng:
- Chết mẹ ! Sẽ có án mạng rồi.
Thằng Đậu buông chén đũa, nhìn ông nội rồi nhìn về phía xa xa, sợ xanh máu mặt.
Chiều hôm đó bác Ba Phi bị tổ nông hội mời họp kiểm điểm. Đến tối mới về tới nhà. Bác Ba nhìn thằng Đậu, thở ra. thằng Đậu vội hỏi:
- Ở tù hay tử hình thường mạng, hở ông nội ?
Bác Ba gieo mình xuống ghế:
- Thường...
Thằng Đậu vụt khóc òa lên:
- Chiến tranh mà, tại rủi ro chớ ai muốn ?
Nhưng bác Ba lại quả quyết:
- Cuộc họp xử mình phải thường. Trái bom rơi ngay bầy vịt của Hai Lên, chết mất hai con của người ta.
Thằng Đậu chưng hửng lên rồi vỗ tay cười ngất:
- Vậy là chưa sao ! Chơi nữa !
- Chơi nữa !
Bác Ba cũng đồng thanh theo cháu. Hai người bàn tính cách đánh mới, dùng trái đạn 150 ly còn lại.
Ông cháu bác Ba vác búa ra vườn đốn một cây cau lão nhất, với một cây tràm có nạng, đêm ấy hai người chở theo cả trái đạn lớn ra gần chi khu Rạch Ráng, bày trận thế quyết ăn thua với bọn quận Nhung. Họ xốc nạng gác chổng đầu gốc cây cau lên, đầu ngọn cột trái đạn vào.
- Đánh theo nguyên tắc đòn bẩy, Đậu ạ !
Bác Ba cột thêm một sợi dây có mối giựt chỗ đầu đạn và bảo thằng Đậu như vậy. Thằng Đậu thì cứ lo công việc của mình. Nó cột từng cục đá cục gạch vào gốc cây cau. Sức nặng ở đầu gốc cau mỗi lúc một tăng, trái đạn treo đầu ngọn từ từ cất lên. Bác Ba để cho đòn bẩy cất lên đúng độ mới bảo thằng Đậu nghỉ tay.
- Qui luật là đúng sáu giờ sáng bữa nào thằng quận Nhung cũng tập họp lính ra giữa sân xếp hàng để chào cờ, ta rê đòn bẩy qua mà hành động.
Quả đúng như lời bác Ba. Mặt trời vừa ló lên là mẹ con quận Nhung tập trung ra đứng đầy nghẹt trước sân để chào cờ. Bác Ba leo lên cây, mang kiếng soi vào, cầm sợi dây lái điều chỉnh cho ngọn đòn bẩy rề vô chi khu. Thằng Đậu đứng dưới nhìn lên chờ đợi đến trống ngực đánh nôn, làm són đái hoài. Đến khi nó nghe từ chi khu Rạch Ráng vọng lại một điệu đồng ca rền rền: "Nầy công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng".
Đậu thét lên:
- Giải phóng cho chúng đi, ông nội !
Tức thì bác Ba từ trên ngọn cây giật mạnh sợi dây, trái đạn pháo 150 ly đằng đầu ngọn đòn bẩy rơi ngay xuống sân chi khu Rạch Ráng, nổ một tiếng long trời, lở đất. Một bựng khói dựng lên đen một vùng trời...
Ngày hôm sau, ông cháu bác Ba Phi, trong một cuộc mít tinh ở xóm Kinh Ngang, cả hai đứng nghiêm trên lễ đài, run run hai tay đón lấy cái bằng dũng sĩ Quyết Thắng cấp ưu tú, do một đồng chí đại diện tỉnh đội Cà Mau trao cho.