Con nọc chảng thấy một mình đương cự với mấy thế hệ loài người và loài chó, liệu sức không kham, liền hộc lên một tiếng vang dội, chịu thua, bỏ chạy mất dạng vào rừng.
Mặt trời đã xế dài. Chuyến đi rừng này ngoài những thu hoạch bao nhiêu là sự vất vả và khủng khiếp, ông cháu bác Ba Phi chưa được môt lợi lộc gì. Hai ông cháu thua buồn gọi bầy chó ra về. Hồi đi chỉ có một con Đuổi, khi về thêm cả bầy nào là con Đốm, con Phèn, con Mực và con Cò một lũ, làm cho thằng Đậu khoái chí quên hết mệt nhọc lao lý. Cứ nhắm hướng đậu xuồng hồi sáng, ông cháu bác Ba dẫn đàn chó lội miết.
Hai ông cháu bác Ba dắt bầy chó lội lẩn quẩn một hồi, bỗng con Đuổi kêu lên một tiếng, triển khai bầy con căng ra hai bên sẵn sàng nghinh chiến. Bác Ba cùng thằng Đậu cũng vội lui lại, kẻ vung cán dáo, người chống khúc lưỡi mác, thủ thế. Bầy chó đánh hơi thấy được sự nguy hiểm đang rình rập đâu đây.
Con Đuổi ngước mũi về phía trước hít hít mấy cái rồi lui lại, cụp đuôi, cụp tai, kêu ư ử như rên. Đây là một hiện tượng nhất định phải có biến cố. Bác Ba Phi ngồi xuống ôm con Đuổi vào lòng, vỗ về:
- Tội nghiệp quá ! Mây về "nằm lửa" cứng cáp mới được.
Con chó được chủ âu yếm, nó rúc gọn vào lòng ông và cứ đưa mắt lấm lét nhìn về phía trước. Và bác Ba thấy mòi không kham, bảo thằng Đậu lùi lại vài mươi mét, rồi hai ông cháu cùng bầy chó chui vào một bụi rậm ngồi rình xem động tịnh. Bác Ba ra dấu không cho bầy chó đánh tiếng. Chúng nó riu ríu nghe lời, cứ nằm im thin thít. Thằng Đậu bắt chước ông nội, nó cũng cầm khúc dáo lườm lườm về trước mặt, nhưng lưng nó thúc sát vào ông mà run cầm cập.
Chốc sau hai ông cháu bỗng nghe khu rừng choại trước mặt có tiếng động ào ào như một con trốt lớn đang tới. Rồi xen vào đó là tiếng rắn thổi hơi phì phèo, tiếng nai kêu bét bét, tiếng rung động cây cối mỗi lúc một quyết liệt. Bầy chó nằm ép sát bên chân ông cháu bác Ba không dám rên rỉ một tiếng nhỏ. Thằng Đậu thì bủn rủn tay chân buông xuôi khúc cán dáo, ôm cứng eo ếch ông nội nằm chịu trận. Ngược lại, bác Ba bình tĩnh lạ thường ! Bác ngồi chân quì chân xổm trong tư thế sẵn sàng nghinh chiến để bảo vệ kẻ thân yêu của mình.
Nhưng sau đó, những thứ tiếng động chỗ ấy lắng im, rồi một cái đầu con rồng từ từ ló lên khỏi đọt choại. Bác Ba khều thằng Đậu chỉ cho nó xem. Thằng Đậu thầm thì hỏi:
- Sừng rồng cũng giống hệt sừng nai, hả ông ? Nhưng con rồng này sao không có râu ?
- Ừ, cũng lạ, để thủng thỉnh coi…
Hai ông cháu cứ ngồi im trong bụi theo dõi. Con quái vật đằng kia trong gộp choại từ từ bò ra trảng dớn, đầu ngẩng cao đến mười thước, thân lớn hở ôm, da lưng đen móc, hai bên thành bụng có hàng vảy ửng hồng màu hạt mây chín. Thằng Đậu lại thì thầm:
- Rồng sao không có chân, hở ông ? Nhưng tại sao lại có sừng ?
Bác Ba thừa nhận sự quan sát và nhận xét của thằng Đậu rất tinh tế:
- Ừ, tạm gọi là "rắn rồng" vậy.
Nhưng thằng Đậu nhất định không chịu:
- Không ! Nếu rắn rồng thì mình phải có chân, mỏ phải có râu. Con này nên gọi là "rắn nai" mới chính xác.
Con rắn rồng hoặc con rắn nai gì đó bò mỗi lúc một xa. Bác Ba Phi phì cười xoa đầu thằng cháu, nói:
- Ừ, thì con rắn nai. Con rắn hổ mây nuốt trọng một con nai chà, đầu nai còn ló ra ngoài miệng rắn.