Cánh đồng lúa đang thì con gái, xanh mướt, gợn sóng tận chân rừng. Bầu trời xanh lơ, chim cò bay từng đàn rợp cánh như mây. Đồng nước đen thẫm màu trà đậm, dậy tiếng cá ăn móng. Thỉnh thoảng có tiếng nổ từ chi khu Rạch Ráng, cá rộ cái rần chẳng khác một cuộc mết tinh lớn vỗ tay hoan hô. Xa xa, mấy người đàn bà cầm cần câu cá rô đi lấp ló sau mấy đục vườn. Từng đàn chim giang sen, bồ nông kéo thành về dậm cá, giành ăn đánh nhau táo tác.
Bác Ba Phi một mình câng cần câu thượt, rung rung nhấp cá lóc cạnh mé vườn. Gốc cần câu có cái nạng, được chõi vào cổ bắp vế, bác Ba cứ huơ mồi ném đi và rê rê sợi dây kéo lại. Ấy vậy là vào một buổi sáng, mặt trời vừa mọc lên cao độ một con sào, bỗng từ trong vườn có tiếng thằng Đậu réo ông nội giật giọng:
- Có tiếng máy bay "đầm già" đó, ông nội.
Bác Ba còn mê rê con mồi theo chỗ dợn nước của cá mẹ ròng ròng, nghe cháu kêu, hơi bực:
- Kệ cha nó ! Đồ cà nhỏng đó, sợ gì ?
Chiếc máy bay trinh sát L.19 hướng chi khu Rạch Ráng bay vè vè vô, đảo lộn một vòng rộng trên bầu trời cánh đồng Kinh Ngang, vòng sau máy bay hạ thấp xuống mặt ruộng, liếc vèo qua trước mặt bác Ba Phi. Cửa máy bay quên đóng, bỏ trống hốc. Một thằng Mỹ từ trong ló đầu ra, bộ mặt đỏ gừ, hất lên kiểu trịch thượng:
- Ô kê ! Mông xừ Ba Phi nói dóc nghe chơi !
Bác Ba nổi dịch quất cần câu thượt vào đít chiếc L.19 một cái trót. Thằng giặc lái Mỹ quýnh người, bẻ tay lái quẹo ngang để tránh đòn. Bác Ba chửi lầm bầm:
- Tổ mẹ mày chớ nói dóc !
Vừa dứt lời bác Ba bỗng nghe cái ầm, chiếc L.19 bẻ lái gắt quá bị đâm đầu vào gốc cây xoài mé vườn. Đang lúc máy bay "de" lại thì thằng Đậu cầm cần câu cá rô từ trong lùm nhảy ra đánh chận đầu. Thấy đường roi trúc của thằng Đậu quất quét tới tựa một tay kiếm tuyệt luân, thằng giặc lái Mỹ liền bẻ lái trích ngang và cho máy bay vọt lên. Bất thần chiếc máy bay liếc qua sát một cây cau lão, cánh nó chém đứt ngọn nửa thân cây. Trong lúc chiếc L.19 còn lúng túng tìm đường chạy, bác Ba nhảy tới nạt:
- Mầy thường cây cau cho tao !
Tên giặc lái Mỹ cũng không vừa, quát lại:
- Mầy đem thợ rèn xú-đuya cái chong chóng máy bay của tao đi !
- Đồ xâm lược, chết bỏ, thường gì ?
Nhắm chửi lộn không thắng bác Ba, tên Mỹ vọt máy bay về Rạch Ráng, nói lui lại:
- Để tao đem trực thăng cán gáo vô "thường" cho hai mươi quả pháo.
Tưởng là lời đe dọa suông của tên cướp nước, ông cháu bác Ba không để ý, vô nhà cất cần câu, hai người vác hai cây phản ra để phát cỏ vườn. Đang lom khom làm việc lại nghe có tiếng trực thăng "cán gáo" xuống thiệt ! Bác Ba bảo thằng Đậu cùng vác phản ra mé vườn xem.
Chiếc trực thăng cái đầu tròn tựa cái lu, có cái đuôi cắm vào phía sau, trông không khác một cái gáo dừa người ta tra cán để múc nước. Nó bay thấp sát đọt lúa, và rồi liếc dần vào mé vườn. Khi chiếc máy bay rề ngang trước mặt hai ông cháu, bác Ba Phi thấy rõ cái bản mặt của thằng Mỹ hồi nãy ló ra cửa sổ dòm dáo dác. Bác nghĩ thầm trong bụng: "Bọn xâm lược mà cũng giữ đúng lời hứa ?".
Thằng Đậu cũng nhận ra bộ mặt tên Mỹ đã quen, Đậu bảo:
- Đồ tóc đỏ chạch mà cũng thù dai dữ, ông nội ha ?
- Thứ đế quốc xâm lược đó mà...
Ông cháu bác Ba Phi bàn tán chưa dứt lời thì chiếc trực thăng cán gáo đã áp sát mé vườn. Nghe cán gáo quần đảo, chị Hai Ổi nhà hàng xóm dắt con Xoài, thằng Mít, con Lê, con Lựu chạy ra hầm núp ở liếp gần bên. Chiếc máy bay thấy có bóng người chiu vô hầm, liền rề lại đánh. Bác Ba bảo thằng Đậu:
- Ông cháu mình gây hấn, thằng Mỹ lại trả thù vào đồng bào, liệu sao đây ?
- Thằng giặc mà mình không dám gây nó cũng bườn tới chớ nhơn đạo gì !
Nghe thằng cháu nói làm bác Ba Phi vuốt râu gật gù khen, nó "có trình độ chánh trị".
Chiếc cán gáo đảo vòng nhặt quanh chiếc hầm mẹ con chị Hai Ổi, nó cắm sát cái đuôi xuống lớp cây ngụy trang mà xoáy rào rào. Lá lú, bụi đất bay lên mù mịt. Lớp ngụy trang bị tốc hết, chỉ còn bày ra nguyên nóc hầm trơ trơ. Và thằng Mỹ khốn nạn kia đã nổ súng. Tiếng mấy đứa nhỏ khóc ré, tiếng chị Hai Ổi kêu cứu nghe đứt ruột ! Thằng Đậu xúc động, thở hổn hển:
- Làm sao đây ông nội ?
Tay nó vung vung cây phản nhìn về phía chiếc máy bay đang sát phạt đằng kia. Bác Ba thét lớn và vung cây phản lên:
- Phải "sát nhất miêu cứu vạn thử !"
Hai ông cháu huơ phản nhảy đùng đùng qua mương, lao đến chỗ hầm núp của chị Hai Ổi.
- Ông chận đầu, mầy khóa đuôi !
Lịnh ra vừa dứt, hai ông cháu bác Ba triển khai ngay. Bác Ba chạy bọc qua liếp chận đầu. Thằng Đậu từ sau tràn tới. Đậu giơ phản định chém bổ vào đuôi máy bay. Tên Mỹ chợt nhìn thấy qua kiếng chiếu hậu, nó liền nhấn ga vọt tới tránh đòn. Một luồng đạn "hồi mã thương" rát rạt qua hông thằng Đậu. Đậu ngả ngang, thét:
- Vỗ mặt ngay, ông nội !
Bác Ba vừa vung phản lên định chém, thằng Mỹ lại thấy, cắn chặt răng, bẻ cần lái thật gắt làm chiếc máy bay cài số de dựng đứng. Bị thắng gấp, đuôi chiếc máy bay quật ngang đập vào vai bác Ba té lăn cù. Cây phản trên tay bác Ba văng đi xa lơ. Đầu chiếc áy bay lại quay đúng về phía thằng Đậu. Thấy cái đầu chiếc trực thăng cán gáo đâm sầm một cục chần vần ngay mình, thằng Đậu hoảng quá, nhắm mắt lại, cắn răng vung phản bổ thí tới. Chẳng ngờ tên Mỹ cũng lanh tay, cài số de lại nghe cái "rốp" ! Đuôi máy bay thụt lui, xốc xéo xuống cày một bựng đất. Trong lúc bác Ba vừa lồm cồm ngồi dậy chưa kịp lượm cây phản, bác vội chụp đại lấy đuôi chiếc máy bay. Biết mình bị nắm đuôi, tên Mỹ trở lại số một cho máy bay vọt tới. Nó định lôi luôn bác Ba lên trời cho du lịch không gian chơi một lần để bỏ ghét. Nhưng bác Ba đã từng chán cái cảnh ấy rồi, vội thét lớn:
- Đậu ! Mầy vung phản dứt ngang chặn giữa, để thằng Mỹ nó lôi ông nội đi giống con rồng chửa hôm nọ thì khổ lắm !
Thằng Đậu nóng ruột vì ông, nó liều chết lăn xả tới, bổ một phản đứt lìa khúc đuôi chiếc trực thăng cán gáo, rơi bác Ba và cả cái đuôi máy bay lại một cái đụi. Chiếc trực thăng bỗng dưng được nhẹ mình, thẳng đà vọt thẳng lên trời một cái vèo, nhưng vì nó bị đứt đuôi nên không kềm lái được, toàn thân nó cứ quay tròn tròn như chiếc bông vụ.
Thằng Đậu thấy ông nội cứ ôm khúc đuôi máy bay khư khư trong lòng mà nằm chò co trên liếp hoài, nó tưởng đâu ông bị thương, vội chạy đến xem. Chẳng ngờ ông nội nó vì tuổi già sức yếu, làm nặng quá nên chỉ nằm nghỉ mệt một chút cho khỏe.