HỒNG, SÔNG
đường kinh
bắc dài ngày
tắc
háo
hức em nỗi nhớ đáy sông hồng
tồng ngồng mông chổng
lơ thơ lông
lờ đờ nước
bãi giữa chòi xương
chậu
loong coong
ai kia cất bước lội
sang ngang
lãng mạn (bất) thuyền
long mạch tịt ngòi ngóp ngoi lòi tói
lại em
ngăn lấp lối về bờ
đê
xương xẩu
ai tẩu
ai phi
ai ngầu
ai phỉ
tẩu như phi bất nghì
vô tu
hồng hồng tuyết tuyết tom chát cắc com
nhịp còm phương bắc
đôi bờ xa mong ai nối chiếc cầu
dải sịp ck
bóng tây đổ nắng loang mặt đường/người/sông chẩy
lõng
thõng ok
lê tuyết héo
hon đường phi trường mòn
vết xe cao xạ pháo
hắt hiu ngơ ngáo giấc mộng con con
cất cánh
một thỏi
son
hàng đào
I [.]
Bình minh đến nó đến trường học
Liền 7 tiếng. Lời ngọc vàng vang
Vọng ba ngàn thế giới từ những
Miệng kẻ sang. Nhân chi sơ tính
Bản thiện. Nếu cho tôi một điểm
Tựa thì tôi sẽ bẩy được cả
Quả đất lên. 7 sắc cầu vồng
Là điều xa xỉ. Tự nhiên ơi
Đã là cổ điển. Hiện đại là
Phải cứ là điên điên điên triền
Miên. Tự do bình đẳng bác ái.
Cuộc cách mạng lại cái xứ Sương
Mù. Những bậc chân tu tay tu
Bảo hãy kiêm ái. Những bậc cà
Tu bảo đấu tranh này là trận
Cuối cùng. Ngàn đời máu ối làm
Lịch sử ung thối. Vẫn tụng ca
Mùi lòng dạ thế gian. Vĩ đại.
Muôn năm. Vạn tuế. Đời vẫn thế.
Thất Hiền xưa nay vẫn ái tiền.
G7 nhẩy mâm trên nhờ bạo
Lực. Thái Cực vẫn nhiên nhiên nhờ
Lễ nhạc. 7 nốt thăng trầm vẫn
Cần một nốt câm. Đêm về nó
Đau bụng. Đại phúc oằn lên một
Tiếng rên. Đã thất nhật tiếng nhạc
Lòng không động. Mộng thấy lòng mình
Hóa dòng sông nhồi thuốc xổ. Nó
Bước vào WC. Một canh.
Hai canh. Trằn trọc lòng lành. Nhả
Phanh. Tiếng nhạc lòng đã đổ. Đau
Như mổ. 7 nốt vón dài đủ
Cả bách gia. Sao chờ mãi một
Dấu lặng kia chẳng thấy. Tiếng lòng
Ngân dài đã hụt hơi. Chơi vơi
Giữa trời. Ơi dấu lặng ta chờ.
Để phong ngươi “âm thanh giáo chủ”.