Trang tất bật làm xong bữa điểm tâm cho hai con. Hôm nay thứ 5, chị trông trẻ xin nghỉ để đi sở Xã Hội giải quyết việc riêng chiều mới về. Chồng đi từ chiều qua rồi cả đêm, đến giờ vẫn chưa thấy bóng. Trang sốt ruột liếc nhìn đồng hồ, hướng ra cửa, cúi đầu thở dài. Bé Thanh ăn ngốn ngấu. Con em ăn chểnh mảng - cầm chiêc dỉa chọc chọc xuông đĩa trứng ốp lêp khiến lòng đỏ trào ra. Trang nghiêm mặt, nhắc: Thoa, tập trung ăn cho hết để mẹ còn đưa đên lớp.
- Ứ ừ... con muốn bố đưa đi cơ - con bé phản ứng. Câu nói của con như đổ thêm dầu vào lửa. Cơn tức giận trong lòng bừng bừng, Trang phát mạnh vào lưng con, rít lên: Bố mày đi chê...ế...t... rồi. Mẹ đưa đi không được à! Mau lên kẻo đến giờ mẹ phải ra cửa hàng!
Thái độ dữ tợn, cộng vơi cáí phát vào lưng, con bé tủi thân khóc òa. Nước mắt bé chẳy thành giòng tràn xuống má, đọng trên môi. Bé há mồm hớp hơp... giòng nước mắt theo kẽ môi chui vào mồm đang đầy bột bánh mì. Nhìn con lòng Trang dịu lại, nhận ra sự nối cău vô lí của mình, vội cúi xuống ôm con, nựng : Thôi mẹ xin! Không ăn nữa thì đứng dậy, ra mẹ lau mặt còn đến lớp kẻo cô giáo phạt.
Bé Thoa nín khọc phụng phịu theo mẹ ra nhà tắm.
Thằng Thanh nuốt vội, tu một hơi hết cốc Coca, quàng chiếc cặp nặng trĩu lên vai, xăm xăm chạy ra khỏi cửa. Trang dăt bé Thoa ra theo. Chỉ một loáng 3 mẹ con lên xe chạy đến cổng trường tiểu học, chờ con vào hẳn bên trong mới quay đầu xe đưa bé Thoa tới vườn trẻ. Xong việc, ngồi bên tay lái, chưa mở máy, Trang lặng im suy nghĩ: Đi đâu tìm bây giờ? Cân nhắc giây phút rồi quyết định - Trước hết phải về cửa hàng bố trí công việc, có nhiều thời gian - sẽ hay.
Đã qúa giờ mở cửa mấy phút, khách mua quen đang đứng chờ bên ngoài. Trang xin lỗi mở cửa. Khách vào các gía kệ chọn hàng. Trang gọị điện cho Dung, người được thuê bán phụ - lẽ ra còn 4 giờ nữa mới tới ca – ra thay. Nhà Dung ngay trên tầng 3, mấy phút sau đã có mặt, nhanh nhẹn tiếp nhận công việc. Trang dặn dò Dung mấy điều rồi hối hả ra xe. Câu hỏi ’’đến nơi nào trưóc’’ lại trỗi lên. Trang trở lại bình tĩnh, nghĩ: Cả chiều, cả đêm qua không về chắc ở ’’lò’’ nhà Phương. Đây là nơi những ’’con’’ bạc Phỏm, xóc đĩa thường tụ tập sát phạt nhau!
- Hay là gọi điện?
- Không được - Trang gạt phắt, tự nhủ - phải bắt ’’qủa tớm’’, đoạn nhấn chân ga. Đến cửa nhà bạn, đậu xe ngay trước bậc thềm lên xuống, ấn chuông. Chủ nhà thấy Trang, không để khách lên tiếng, hỏi rồi trả lời ngay: Lại đi tìm chồng hả? Mấy hôm nay ''thằng cha'' không đến.
Trang tỏ ra chưa tin, xăm xăm đi tới cửa phòng khách, khẽ đẩy cánh cửa nhìn vào: Trong phòng có ba người, nằm ngả ngốn... vài kẻ đang uống cà phê nhưng không có chồng mình. Mùi mồ hôi, thuốc lá, thức ăn quyện mùi lò sưởi than hun nóng trên 20 độ C - ào ra khiến mũi khó thở, ngàn ngạt…
Thấy thái độ của Trang, Phương phật ý tự ái: Mày không tin tao à? Con này!
Trang im lặng chịu đựng lời trách móc.
Phương chuyển gịong, nhẹ nhàng: Không thấy bóng nó, tao cũng lạ. Thử đến nhà K... nhà T... xem sao?
- Nhà bọn nó ở tận ngoại ô. Dạo này chúng cũng mở sòng bạc à?
- Không rõ. Có lần đến thăm bọn nó, thấy chồng mày cũng có mặt. Tao đóan vậy thôi!
Trang uể oải cám ơn, chào từ biệt bạn, cho xe chạy theo hướng đường vành đai thành phố, ra ngoại ô. Dư luận trong đám hay ‚’’buôn dưa lê’’ qua Mobin Funk, một dạo ồn lên tin: Cảnh sát ập vào một gia đình người Việt bắt qủa tang giây chuyền trồng cây cần sa - thứ cây nước Đức cấm trồng trọt tiêu thụ. Trang chợt nhớ ra, rùng mình tự hỏi: Liệu Tân có dây vào nhóm đó không? Ý nghĩ này lóe ra khiến Trang, nôn nao...
Từ trung tâm đến địa chỉ cần tìm khoảng hơn 50 cây số, phải chạy xuyên qua cánh đồng trồng ngô, nối tiếp bạt ngàn cải hoa vàng rực...(1) Mùi hương hoa cỏ dại pha trộn mùi ngô non, hoa cải khiến không khí một vùng trong lành, thơm nồng, Trang dịu lại, sảng khoái, cho dù cuộc sống gia đình đang có những xao động, rạn nứt.
Trước khi đến Đức Hợp tác lao động, Trang làm việc ở một xí nghiệp có đa số phụ nữ. Nhan sắc của Trang vào diện không nổi trội‚ tuổi bẻ gẫy sừng Trâu đã đi qua trong chiến tranh – từ lâu. Lại ’’không biết’’ làm duyên, nhất là không’’cao tay’’ trong tình trường... Kết cục 2 lần yêu đều thất bại. Đang ’’chán đời’’, vừa dịp xí nghiệp giảm biên chế cho công nhân viên đi xuất khậu lao động. Trang xin đi luôn.
Trong môi trường mới, cuộc sống mới, vẫn khao khát có cuộc tình để vun đắp thành một gia đình tương lai, Trang nghĩ đến việc tiếp tục tìm kiếm người trong mộng vì tin rằng, ở nơi chỉ có 10% quân số là nữ (2) việc tìm kiếm kia không như bên nhà, nếu không muốn nói - Thuận lợi hơn. Kẹt nỗi, là diện Cao không tới, Thấp không thông, lại ’’hơi kén’’. Cùng trang lứa, chững chạc thì đâu đã vào đấy, có vợ con bên nhà. Trang kiên quyết không lao vào cuộc ’’Tranh vợ cướp chồng’’, theo phong trào đang tràn lan trong cộng đồng người HTLĐ ở những năm tám mươi của thế kỉ trước. Không đồng tình với phương cách sống: Hôm nay sẵn ’’Rượu’’ - cứ say, ngày mai không có - hẵng tính!
Các đối tượng son rỗi như mình, sau khi tìm hiểu, Trang thất vọng, gạt phắt bởi họ đủ những ’’bệnh’’ mà người đàn bà ’’khó tính’’ như Trang không thể nào chấp nhận được: Không Cờ bạc, rươu chè say sưa tối ngày, thì đánh lộn, trai gái... Số khác còn qúa trẻ chỉ coi Trang như ’’cô’’, như chị cả... Trang ngán ngẩm buông xuôi chờ duyên phận để ’’trời định’’! Thế là 4 năm lao động trôi qua vẫn ‘’phòng không, nhà trống‘’.
Một lần, đang đứng bán hàng ngoài chợ. Có một người đàn ông đến xin việc làm. Anh tự giới thiệu tên Tân, hơn Trang 5 tuổi, độc thân dạt đến đây do hoàn cảnh... Dáng khoẻ mạnh, cao ráo, phong cách đàng hoàng. Đang cần người phụ giúp có sức khoẻ, biết lái xe, làm những công việc nặng nhọc. Không hẹn mà gặp, hai bên đi đến thỏa thuận với điều kiện: Người giúp việc phải tự túc nhà ở, chủ nuôi ăn 3 bữa trong ngày, lương bổng...
Nhiệm vụ của Tân: Sáng sớm, chất hàng lên xe, ra chợ dựng lều, bày hàng lên gía cho chủ, sau đó đi lấy hàng mới. Chiều tối thu dọn hàng, chất lên xe đưa về nhà rồi cùng nấu nướng, tắm rửa, ăn uống... dù khuya vẫn phải ra xe Buýt về nhà thuê ở cùng với 2 người bạn.
Sau hơn 3 tháng phụ giúp, chủ nhận thấy Tân nhiệt tình cần mẫn, tháo vát nhất là nhanh nhậy trưóc sở thích của khách, tự động đi chọn mẫu hàng về (Trang chỉ dẫn vài lần), đáp ứng kịp thời sở thích của khách mua. Nhờ vậy doanh thu của cửa hàng tăng vọt... Cộng vào đó: Tính tình lại ’’dễ chịu’’, nên ngoài việc tăng lương, quan hệ của hai người trở thành thân thiết...
Một hôm trời mưa, dọn hàng muộn. Về đến nhà, sau khi xong mọi việc đã 12 giờ đêm. Dù Tân không tự đề xuất, Trang như thông cảm, chủ động cho Tân ngủ lại trong phòng khách ’’để sáng mai cả hai đi chợ cuối tuần ’’không bị chậm giờ’’.
Thế rồi... điều gì phải đến, đã đến...
Đến tuy hơi chậm nhưng mãnh liệt... Cái đêm định mệnh mà cả hai đều khao khát nhau - đã đánh dấu bước ngoặt mới của cuộc đời 2 kẻ cô đơn. Họ nên vợ chồng... 9 tháng sau - bé Thanh ra đời. 3 năm sau nữa, Trang sinh tiếp con Thoa. Cái gia đình nhỏ bé mơ ước bao lâu, nay đã thành sự thật để Trang đắm mình trong hạnh phúc...
Thế rồi - như bao gia đình của người Việt khác, có lúc vì chuyện này, chuyện kia‚’’rổ bát đĩa’’ của họ thỉnh thỏang cũng ’’lỏang xỏang’’... Gay hơn, gần đây còn xuất hiện ’’cơm không lành, canh chẳng ngọt’’ bởi những con ong, con ve - cứ vè vè bên tai... Cuối cùng là tiếng ỉ eo: Tân lòng thòng với Huyền, (cùng cùng hội buôn - dân HTLĐ). Suy nghĩ, phân tích những hiện tượng đã diễn ra trong thời gian qua. Linh cảm của người phụ nử mách bảo, Trang lờ mờ cảm thấy: Một cái gì đó đang gậm nhấm hạnh phúc gia đình, những bất ổn đang rình rập quanh gia đình Trang.
Huyền là người bạn cùng trang lứa, có nhan sắc, có ’’thành tích’’ trong tình trường... chồng thường cặp kè đi ’’giao hàng’’ với cô ta, có lần vài ba ngày liền. Nhất là hồi 6 tháng trước - Huyền đi Hà Lan một tuần lễ cùng chồng. Khi về, Trang phản đối kịch liệt. Tân biện báo, thanh minh... giải thích...
Trang nghe chăm chú nhưng chưa lên tiếng.
Tân hăng lên, tiếp: ’’Muốn có tiền, tiền nhiều thì phải dấn thân, phiêu lưu. Chúng mình đang cần tiền để mua nhà, tậu xe đẹp. Nếu anh cố gắng, em đừng nghĩ vẩn vơ, ghen bóng ghen gío, thì... chỉ vài chuyền nữa, mục đích của chúng ta sẽ thực hiện được. Sau đó nằm khểnh! Tân nghĩ, với lí do đó vợ sẽ đồng ý ’’Cô nào chả thế! Cứ mang về cho bó tiền là ổn’’ – Tân khẳng định trong đầu.
Ai ngờ, nghe xong, Trang ’’nhẩy dựng lên’’ – hành động này chưa bao giờ Tân gặp kể từ khi cưới nhau đã 8 năm, có 2 mặt con và trong những cuộc va chạm trước đó. Giọng Trang gay gắt: Vì tiền mà đem thân làm đĩ... đực, bất chấp đạo lí, dẵm đạp lên pháp luật - tôi không thể chấp nhận. Anh nói hay, dễ nghe thuyết phục - thế! Tôi lạ gì ngón nghề của các người ở xứ này... Anh nghe đây: Tôi không thèm đồng tiền nhơ bẩn anh mang về từ các chuyến buôn như vậy. Ngừng lại, ngẫm nghĩ giây lát, tiếp - Có hai cách cho anh chọn:
- Thứ nhất: Chấm dứt các quan hệ làm ăn với đám đàn bà cùng những chuyến đi chung, buôn lậu kia...
- Thứ hai: Chia tay nhau để ai đi đường nấy, đỡ phiền nhau. Tôi không muốn sau này bọn trẻ phải chất lên lưng gánh nặng mà anh để lại: Tù tội, thậm chí cả bắn giết! Tôi nói thật đấy. Bây giờ tuy đã hơi muộn, nhưng làm như cách thứ nhất là cách cứu vãn tốt nhất!
Thấy vợ nổi xung, Tân sợ... xẹp đi như qủa bóng xì hơi, hốt hoảng, thì thào - Anh ví dụ chứ có như em nghĩ đâu. Phải tin tưởng anh chứ? (nói nhưng cúi mặt xuống như hành động của người làm điều gì khuất tất, sợ bị đối thủ bắt qủa tang...), lát sau mới ngẩng nhìn vào mặt vợ, dịu giọng: Thôi được! Anh xin hứa! Nếu em không muốn thì từ nay anh đành chấm dứt phi vụ đi, tuy rất tiếc!
- Nếu tiếc nuối, cứ tiếp tục. Nói đến đây Trang nhìn xoắy vào mắt Tân, tia mắt như bắn ra ánh sắc lạnh: Thực tình tôi không bao giờ muốn gia đình này tan rã. Các con phải đi gọi người khác là Bố. Ngừng lại chút ít – bởi vậy thời gian qua tôi vẫn mắt nhắm mắt mở... cố chịu đựng... Nhưng mọi thứ đều có giơi hạn. Sợi dây chịu sức căng đã hơi lâu... nếu tiếp tục sẽ đứt!
- Thôi được! Anh hứa sẽ không có lần sau. Yên trí đi.
Sau lần đó, đến giờ được 6 tháng - Tân giữ lời, gia đình yên ổn!
...
Lần này...
Trong khi Trang nháo nhào tìm chồng, thì Tân đang lại cùng Huyền trên chiếc VW đời mới - chạy về phía biên giới phía bắc. Chuyến đi nằm ngoài ý muốn. Anh đã từ chối đám bạn vì đã hứa với vợ . Nhưng các bạn nài nỉ... nài nỉ... Tân bứt rứt không nguôi. Qủa thực lấy lòng Trang thì nói vậy, chứ đã vào cuộc, ma lực của đồng EU qúa mạnh, Tân đã nhiều phen vùng vẫy cố thoát ra mà chẳng được. Bây giờ, Tân còn bị cả hội thuyết phục, bắt ép bằng‚’’đạo nghĩã’’ khiến tinh thần lung lay, chao đảo:
- Chỉ có Cậu đi mới thu được nợ.
- Cậu trở thành ’’Râu cụp’’ từ lúc nào thế? Một ’’đống’’ tiền còn trong tay các con nợ, phần lớn do Cậu để lại, không đi, ai đòi được?
- Lợi ích của cả nhóm, trong đó Cậu có phần hơn. Cứ đi đi, phiền toái để chúng tớ giúp. Cả hội xúm vào thanh minh, con Trang sẽ nghe ra.
- Hừ… vì vợ quên bạn.
- Ai bảo cứ hứa nhăng hứa cuội mãi, bây giờ làm nó mất lòng tin. Nhất là chuyện: Hở ra một chút là ’’vụt’’, đánh qủa... ’’tình’’- Một người đàn bà tuổi ’’xồn xồn’’ nói như đay nghiến. Tân trợn mắt nhìn chị kia định vặc lại... chợt nhận ra lời của ’’mụ’’ nói đúng, đành cụp mi thở hắt ra, buông câu tuyệt vọng: Tiền... tiền... tiền. Các cậu có biết tôi sắp bị vợ cho ’’đứng đường’’ nếu tiếp tục đi chuyến này không?
Cả bọn im lặng.
Một tay xịu mặt rền rĩ: Thôi, nếu cậu đã nói vậy, chúng tớ không ép nữa. Có điều cậu không đi, số tiền kia coi như mất. Ai cũng cũng thiệt chứ biết làm sao bây giờ.
- Lại còn số hàng mới nhập, đã nhận tiền cọc...
Đến ý kiến này Tân như bừng tỉnh, tự nhủ: Hay là chỉ đi lần nữa rồi chấm dứt. Mà...’’Thắt cổ cũng phải lấy hơi’’ ! Lời nói của gã kia không phải thổi phồng. Đó là sự thật. Tân như quên hết mọi chuyện, quyết định - Thôi được! Thì đi. Đi lần nữa thôi đấy, tớ giao hẹn - Đây là ’’phi vụ’’ cuối cùng. Tất cả các cậu phải xúm vào thuyết phục Trang để cô ấy hiểu rằng do cả hội phân công đi đòi nợ chứ không phải tớ muốn, không phải tớ thích. Cần nhất phải làm cho Trang tin.
Một cô phân vân: Nên đến thuyết phục ngay bây giờ hay để khi về hãng giải thích?
- Đừng, phải làm ’’chuyện đã rồi’’. Bây giờ hở ra sẽ rách việc ngay.
- Nào, thế thì chuẩn bị lên đường để ngày mai có mặt ở nhà. Hi vọng mọi việc ổn thỏa...
Thực ra, lần đi này có tầm quan trọng đặc biệt. Tình hình buôn bán ngày càng khó. Phải dừng đúng lúc, chuẩn bị cho một hướng làm ăn mới... Vì vậy, sau ý kiến quyết định của Tân, cả hội cử Huyền đi cùng để mỗi người phụ trách một mảng công việc thu gom... vì chính Huyền cũng nắm một số khách nợ. Đồng thời thay nhau lái trên đường vài nghìn cây số cho an toàn. Tất nhiên biên giới EU đã bải bỏ việc kiểm tra từ lâu, nhưng cả nhóm vẫn đề phòng vì ai biết đâu chuyện sẽ xẩy ra ngoài ý muốn ở vùng giáp ranh của hai quốc gia.
Huyền đi cùng là căn cứ vào yêu cầu công việc. Tân đi với Huyền, lợi cho cả hội thì đã rõ nhưng lại bất lợi cho Tân. Bởi vì các chuyến đi với Huyền (không hiểu sao được dấu kín nhưng Trang vẫn biết) - đã gây cho Trang những ấn tượng nặng nề, nghi ngờ cứ dần tăng. Lần này, nếu ngộ nhỡ Trang biết, hậu qủa sẽ rất lớn. Còn với Huyền, Tân không tài nào chủ động chế ngự được ’’con ngựa cái’’ hoang dã này... Đã ’’quen mui’’, dù cố gắng quên, Tân cũng không cưỡng được cám dỗ do người đàn bà đa tình chủ động... Trang lo lắng không phải không có nguyên nhân. Lần này... chậc... đành vậy. Dù sao cũng là lần cuối cùng.
Nhưng nếu chuyến đi chỉ diễn ra trong 1 ngày đêm – tuy rất mệt - chắc Trang không thể phát hiện ra. Có thể... Trang sẽ nghĩ mình bỏ nhà đi đánh Phỏm như mọi lần... về, cô ấy cằn nhằn đôi chút... Số tiền thu được sẽ đưa cả cho Trang, nói đại rằng được bạc... chắc là xong’’ – Tân tự thuyết phục. Như tìm được lối thoát, hăng lên nhấn chân ga ở mức cao nhất, tặc lưỡi - như để trấn an: Đành liều thôi!
Đường cao tốc của Đức vào loại tốt nhất châu Âu. Đã đến biên giới nhanh hơn dự định. Tân cho xe vào bãi đậu đi vệ sinh cá nhân, ăn điểm tâm nghỉ giải lao chuẩn bị vượt biên giới. 30 phút lại lên đường. Huyền lái thay.
Chạy hơn 2 giờ nữa, tới thị trấn P. Huyền bật thiết bị dẫn đường tự động, xe chạy đến địa chỉ của các đối tác theo chỉ dẫn trên bảng điều khiển điện tử, vào sân sau của biệt thự loại lớn nằm trên đường phố chính. Chủ nhà ra đón. Sau khi tắm táp, trà nước, hai bên đi ngay vào bàn bạc. Ai vào việc nấy: Huyền giao hàng, nhận tiền, Tân quyết toán sổ sách... Mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Những lo lắng của các bạn bên nhà trở nên thừa. Đối tác thanh toán các khoản nợ sòng phẳng. Bữa rượu linh đình đã chuẩn bị sẵn - được dọn ra. Chủ, khách vào bàn. Các bạn mở nút những chai rượu đắt tiền. Họ tưởng 2 người sẽ qua đêm. Tân từ chối. Chủ nhà gặng: Yên trí. Đây cách xa Thủ đô nhưng tiện nghi không thua kém các khách sạn 4 sao. Tân giải thích... chủ nhà hiểu ra không ép. Bữa rượu kéo dài chừng 2 giờ. Đến 2 giờ đêm, tiệc tàn, chủ khách chia tay nhau. Tân cùng Huyền lại rong ruổi mã hồi. Chắc 10 giờ sáng mai về đến Berlin...
Chạy lòng vòng hết nhà này đến nhà khác, chỗ nào Trang cũng chỉ nhận được câu trả lời: Không thấy. Cuối ngày, đành lụt cụt trở về cửa hàng. Dung vui vẻ báo tin, mã hàng mới nhập bán hết, khách nhao nhao hỏi mà không còn hàng. Trang bị công việc cuốn hut, quên ngay ưu phiền...
Chợt có tiếng ’’nheo nhéo’’, choi chói của Nhung : Không đi theo mà giữ ’’của qúy’’ à? Cứ lấn bấn, lụi hụi ở đây, ’’nó’’ cướp mất bây giờ!
- Chưa thấy người đã thấy tiếng. Nói nhăng cuội gì vậy – Trang nghiêm mặt đáp lời bạn.
Nhung không thay đổi thái độ, trái lại nghiêm nghị hơn: Tao nói thật đấy. Ở biên giới Hà Lan, tao nhìn thấy chồng mày đi cùng con Huyền. Trang sạm mặt không hỏi, lát sau làm như không quan tâm, lảng tránh: Kệ thây ‚’’nó’’ thích thì cho tự do. Mày làm gì mà có mặt ở đó – Trang vặn lại nhằm kiểm tra thăm dò.
- Tao vừa đi thăm người nhà. Về đến đây bắt gặp. Nhưng bọn nó không nhìn thấy tao vì tao vào. Bọn nó ra, tiếp tục đi. Mà này – Nhung đổi giọng - còn áo tắm loại mới các số XL, LM - không? để cho mấy kiện. Trang trả lời cho xong chuyện. Nhung tất bật quay ra với mục tiêu là món hàng gía hời đang tiêu thụ mạnh....
Tin của Nhung làm Trang sôi người.
Tự dưng một cục hơi từ lồng ngực dâng lên dồn nén trong họng khiến nghẹt thở. Trang phải ngồi thụp xuống sau quầy hàng, đưa tay lên vuốt họng, day day vào ức nhờ thế mới dần thở được. Xâu chuỗi lại quãng thời gian một ngày một đêm qua, Trang tin Nhung nói đúng. Lòng Trang như khối Băng gặp lửa, tan từng mảng, Trang lẩm bẩm - ’’Chứng nào tật ấy’’. Hết thuốc chữa. Thảo nào... Ngay lúc trên giường, khi ân ái cũng thấy là lạ... Thì ra mình là con ngốc. Nó coi mình như không có trên đời vậy. Chúng ‚’’làm xiếc’’ trước mũi mình với những ngón nghề cổ điển... Trời ới! Vậy thì phải làm gì bây giờ? Cơn tắc nghẹ lại đến. Trang rướn cổ như hớp hớp không khí. Mãi sau mới bình tĩnh lại: Chỉ còn mỗi một con đường cho ‚’’nó’’ và cho mình: Chia tay nhau!
Nghĩ đến đây trong lòng xáo động mạnh, chợt nghe như có tiếng ai đó vang lên:’’Sống được với nhau đến trọn kiếp mới khó, chia tay nhau dễ lắm’’. Nhưng với con người này, tiếp tục cuộc Đồng sàng, Dị mộng - chỉ làm mình tổn thương, không biết chừng điên lên... làm bậy, khổ các con. Không! Nhất định không thể tiếp tục cảnh sống này thêm nữa! ’’Nó’’ không thể thay đổi được bản chất, níu kéo làm gì? Thôi đành. Dù hai đứa trẻ phải chịu cảnh côi cút vẫn còn hơn cùng mình tiếp tục sống trong lừa dối. Chia tay để Tân có đối chứng, biết thế nào là hạnh phúc là li biệt. Nếu còn ’’tính người’’ anh ta sẽ sớm nhận ra, quay đầu. Còn không, dù kéo dài, chỉ càng ngu ngốc hơn. 8 năm qua sống trong hạnh phúc, không biết qúy trọng, vun xới. Cuộc chia ly này sẽ một thử thách. Tân hiểu ra, thực sự lột xác, lúc đó trở lại với nhau cũng không muộn...
Sau khi có quyết định, thấy trong lòng nhẹ hẳn, như cất được gánh nặng, Trang vạch kế hoạch: Trước hết phải đến gặp Luật sư. Sau khi nghe khách hàng trình bầy mục đích ly hôn. Người luật sư nói ngắn gọn: Tôi có thể gợi ý cho bà nhiều lí do. Nhưng tốt nhất bà tự nêu lên, tôi sẽ viết trong văn bản và căn cứ đó, trình bầy trước tòa.
Trang suy tìm một lí do, lí do khác…
Sau cùng cân nhắc, nói: ’’vì quan hệ tình dục của hai vợ chồng không hợp’’. Luật sư nghe, gật gù không hỏi thêm, cúi xuống bàn phím máy PC gõ, bấm… lát sau đưa cho Trang văn bản, giải thích...
Trang đồng ý. Luật sư bảo kí vào một bên, chỉ vào bên kia nhấn mạnh: Bà hãy đưa cho ông ta kí vào đây. Thế là xong, chờ một năm sẽ nhận phán quyết của tòa án. (3)
Trang cầm tờ giấy lòng xốn sang. Cảm gíac trống trải, cô đơn ập đến...
Về đến cửa hàng hối hả bảo Dung: Ngày mai cậu lại tiếp tục bán thay tôi như hôm qua, tôi phải giải quyết chút việc. Dung nhìn bạn phờ phạc, hiểu tâm trạng bạn - chỉ gật đầu không đáp.
Tới nhà, thấy chị Hoan đã đón hai con đi học về. Khác mọi ngày - cùng giúp chị nấu ăn - hôm nay Trang chỉ nhắc chị cho bọn trẻ ăn rồi đi ngủ đúng giờ đoạn vào phòng, đóng cửa, đổ vật ra giừơng...
Chợt nhớ ra, Trang bật dậy đi ra, nuốt vài bát cơm, xong bảo chị Hoan lấy 2 chiếc va li lớn từ trong kho, bỏ tất cả quần áo, đồ dùng của chồng vào... Chi Hoan thấy lạ, hỏi? Trang ngần ngừ... sau khi đậy nắp, kéo khóa, nói vắn tắt: Bác đưa hộ em cả hai va li để trong buồng xép. Bây giờ em muốn đi nghỉ, khi nào Tân về, bác đánh thức em ngay. Chìa khóa xe đây. Sáng mai bác thay em đưa hai cháu đến trưòng.
Mấy ngày nay mệt mỏi qúa sức, đặt lưng xuống đệm, Trang thiếp đi...
Có một lúc nào đó dường như khó thở... Trang lật người rồi lại tiếp tục mê man. Đang mơ màng... Bỗng có người đập mạnh vào tay, Trang choàng tỉnh, nhìn đồng hồ đã 8 giờ sáng. Chị Hoan vừa đi đưa các con đến trương, về - nói nhỏ: Chú ấy đã về. Trang trở dậy ra buồng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngồi xuống chiếc đi văng đối diện. Tân đang uống cà phê. Thấy Trang, Tân làm ra vẻ vui, hỏi: Em dậy rồi à. Anh đã pha sẵn cho em ly phin – nâu. Uống đi cho tỉnh.
Trang im lặng cầm ly cà phê Chồn, quyện sữa ông Thọ - thơm phức. Tân thay đổi thái độ, giọng trầm, đục – Anh xin lỗi em. Canh xóc đĩa qúa đỏ. Anh đánh cố, được nhiều nên say mê - vừa nói vừa móc túi áo khoác đưa cho Trang cuộn tiền toàn giấy bạc EU mệnh gía 200, 500 mầu nâu tía.
Trang im lặng nhìn vào đáy ly cà phê, hớp những ngụm nhỏ...
Tân vẫn nói thao thao - Cộng với cả tiền thu nợ là 46 nghìn. Em giữ lấy, từ nay anh đoạn tuyệt với cờ bạc... anh sẽ chính thức thực hiện lời hứa với em từ lúc này...
Tưởng Tân thú nhận chuyến đi với Huyền...
Tưởng Tân ăn năn về chuyện vẫn đi hàng...
Gía Tân làm được như vậy, có lẽ may ra...
Nhưng Trang thất vọng ngao ngán... lòng trở nên dửng dưng - hiện tượng của con người từ trước tới giờ tha thiết muốn nắm giữ vật qúy, giờ quyết buông tay.
Trang cầm gói tiến nâng lên dứ dứ như đo trọng lương, cuối cùng đặt xuống trước mặt Tân, nhỏ nhẹ: Đây là tiền mà anh đô mồ hôi, sôi nước mắt làm ra, đồng tiền phải trả gía đắt để có được... chúng ta sẽ bàn vấn đề này sau. Trước hết anh hãy xem cái này – Trang đưa văn bản Ly thân vừa thảo... chờ cho Tân đọc xong, tiếp: Em nghĩ rằng chúng ta hãy tiến hành Ly thân một thời gian để cả hai rà soát lại tất cả, xem có nên tiếp tục sống chung không? Em đã trăn trở, suy nghĩ mãi, nhận ra: Đây là giải pháp tốt nhất.
- Sao? Em nói gì? Ly thân à? Không được! Anh không bao giờ kí – Tân phản ứng - gạt đi.
- Anh cần phải bình tĩnh suy nghĩ rồi... kí. Em đã quyết... anh đừng để em phải đơn phương nêu một lí do đi đến ly thân mà anh không muốn, em lại càng không muốn... Lí do ly hôn của văn bản này đơn giản, lợi cho ’’danh dự’’ chúng ta... Lời nói làm Tân giật bắn người. Anh hiểu Trang đang nói gì... Khối quyết tâm trong lòng Tân như đang lạo xạo, rạn, nứt. Tân gục đầu im lặng, mặt đỏ bừng...
T
rang nhìn Tân chăm chắm, cừơi mỉm, bồi thêm: Cuộc hôn nhân của chúng mình đã có vấn đề. Hai đứa mình đã đi theo 2 hường, khá xa nhau so với điểm xuất phát. Ly thân là giải pháp tốt nhất để cả hai nhìn lại, suy xét. Nếu sau một năm, chúng ta thấy không thể thiếu nhau thì quay về, làm lại từ đầu. Anh là người đầy bản lĩnh, sao lại qúa bi quan thế? Lẽ ra trạng thái đó phải là ở em mới đúng chứ?
Tân ngẩng đầu nhìn Trang, hai mắt đỏ hoe, mặt tái nhợt, giọng run run: Thật không còn cách nào khác ư?
- Không! hết cách rồi – Trang kiên quyết, gịong nghe xa lạ, thất vọng đến tàn nhẫn.
Cả hai im lặng. Sự im lặng kéo dài chừng vài phút. Bên ngoài đường chốc chôc tiếng còi xe lại vang lên như thúc dục ...
- Thôi được – Tân phá tan bầu không khí nặng nề - Đây là anh theo ý em chứ riêng anh không bao giờ chấp nhận cuộc chia li này. Anh sẽ thực hiện lời hứa để chứng minh với em những đìều anh vừa nói. Mong em cho anh cơ hội làm lại. Tân ngừng lời, rút bút kí, đoạn cầm gói tiền hướng đưa cho Trang, tiếp – Còn số tiền này, em cầm lấy, coi như sự đóng góp của anh để em chăm hai con – Tân đè gói tiền lên tờ đơn ly hôn, đẩy đến, Trang đưa tay ngăn, đẩy lại:
- Không cần. Anh hãy cầm lấy để thực hiện ý tưởng của mình. Em đủ sức nuôi con, tuy nhiên, anh hãy thực hiện quy định của chế độ, hàng tháng gửi tiền nuôi con vào tài khoản của chúng. Tiên đó cộng với trợ cấp cho trẻ em (4) để dành cho chúng tới khi trưởng thành.
Điều từ chối này em cần nói rõ: Gần 50 nghìn EU to lắm. Nhưng em không thể dùng đồng tiền mà anh kiếm được từ những vụ làm ăn – xin lỗi - những vụ làm ăn, kiếm được trong nhơ nhớp, nhầy nhụa… Anh hãy cất vào tuí rồi đi đi.
- Sao vậy? Tân vụt xửng sốt - Cho đến lúc này anh vẫn còn là chồng em… hãy để thư thư anh tìm nhà sẽ chuyển.
- Không được. Đã li thân, một trong hai đứa mình phải ra khỏi nhà. Em và hai con không thể đi. Lẽ nào anh lại…
Chợt chuông điện thoại reo, Trang nghe, trả lời… dăm phút sau một ông gìa Đức xách chiếc túi du lịch tới, Trang mời vào. Ông thợ kia chỉ trong mươi phút đã thay xong ổ khóa. Trang Đưa cho chị Hoan một chiếc, bảo: Chị bỏ chiếc cũ, dùng chiếc này, thu dọn nhà cửa rồi ra phụ bán với Dung, đoạn quay sang Tân: Bây giờ mới 9 giờ. Còn nhiều thời gian để anh tìm nơi tá túc. Quần áo, đồ dùng cá nhân… bác Hoan đã thu dọn cho anh, xếp đầy trong 2 chiếc va li để ở buồng xép. Anh vào mang ra đi! Dứt lời Trang ra đứng ở cửa dường như thúc dục, chờ đợi.
Tân chần chừ định nói nhưng lại thôi… sau cùng miễn cưỡng xách hai va li ra khỏi bậu cửa. Chỉ chờ có vậy, Trang xập mạnh cửa, khóa.Tân trố mắt nhìn không nói lên lời...Trang không nói thêm, mặt lạnh như băng, quay người đi thẳng…
Mặt Tân tái dại. Vừa mệt mỏi vì cả đêm mất ngủ, vừa đau buồn. Đến lúc này anh mới tin rằng thực sự phải xa Trang, xa 2 con, xa tổ ấm 8 năm 2 đứa xây dựng nên. Đòn đánh bất ngờ, tàn bạo - đã giáng xuống đầu - nơi trong đó còn vương một mảnh bom, trong trận bom rải thảm của B 52 hồi tháng 12 năm 1972... Anh bải hoải khuỵ xuống trước cửa, mấy phút trước còn là ’’nhà mình’’, bây giờ đã trở thành xa lạ. Cơn đau đầu bốc lên… Tân lết tới dựa lưng vào cánh cửa ngồi nghỉ…
Chiều về - khác với mọi lần - hôm nay, tới của tòa nhà, tự dưng lòng Trang thấy bồn chồn... Bước lên bậc tam cấp, vừa đi vừa quan sát… tới cửa căn hộ mình ở: Không thấy 2 chiếc va li!
Trang thở phào, đi trước, 2 con cùng bác Hoan theo sau. Trang thay rửa cho hai con, chị Hoan nấu nướng rồi dọn cơm ăn… mọi việc diễn ra vẫn như thường lệ. Chờ cho hai con đi ngủ, để mặc chị Hoan thu dọn, Trang mệt mỏi lên giường. Tưởng ngủ được ngay, thế mà trằn trọc mãi vẫn không thể nào chợp được mắt. Đôi mắt cứ thao láo… Thỉnh thoảng một tiếng động nhỏ lan truyền từ đâu đó lọt qua khung cửa dội vào tai. Trang bật dậy xem đồng hồ: Đã 2 giờ sáng…
Đột nhiên có tiếng chuông gọi cửa.
Trang tưởng Tân lại tiếp tục quấy rầy, cố ý không mở.
Chừng 5 phút sau, bên ngoài có tiếng lao sao. Miễn cưỡng Trang ra nhòm qua kính ngắm, thấy có người cảnh sát đứng chờ, vội mở cửa. Chưa kịp lên tiếng, người cảnh sát vẫy, yêu cầu ra theo chỗ đầu cầu thang – nơi vẫn chứa xe đạp của cả tầng 1. Trang thấy mấy chiếc xe đạp được dựng gọn lại, thay vào chỗ trống có tấm đệm (nhận ra đó là của nhà mình để dưới hầm kho). Trên đệm có người nằm, trùm chăn kín đầu. Dưới chân đặt hai chiếc va li. Viên cảnh sát đánh thức, Tân dậy. Cảnh sát chỉ Tân, hỏi Trang:
- Đây có phải là chồng bà không? Chúng tôi được cư dân ở đây gọi điện báo: Dường như ông ta ốm.
- Đúng! Đó là hôm qua. Nhưng hôm nay chúng tôi đã ly thân. Ông ta rất khoẻ… chắc ngài hiểu: Ông ấy phải tự tìm nơi ở cho mình.
- Ngài nghe rõ chưa. Đây không phải là nơi để nằm, ngủ - viên cảnh sát nhìn Tân, nhắc!
Tân vùng đứng dậy, kéo viên cảnh sát ra xa - phía bậc thềm lên xuống. Hai bên nói gì đó… Cảnh sát liếc nhìn về phía Trang, nhún vai, lắc đầu… rồi quay người bỏ đi. Tân trở lại, đứng trước Trang khúm núm như cậu học trò tiểu học bị cô giáo phạt, ấp úng mãi mới thốt ra lời: Em cho anh vào nhà... Anh chấp nhận ‘’hình phạt’’, nhưng hãy cho anh cơ hội giải thích, sửa chữa chứ?
- Không được!
- Không cần!
Chúng ta đã nhiều lần nói chuyện… anh đã có qúa nhiều cơ hội… Bây giờ thì hết rồi. Tốt nhất anh hãy đi đi và đừng… đừng tiếp tục làm cái trò trẻ con nữa. Kèm theo câu cảnh cáo là cái nhìn sắc lạnh, đoạn Trang quay gót trở về căn hộ đóng xầm cửa.
…
Liên tục 2 hôm liền, sáng nào đưa con đi học, Trang cũng nhìn thấy tấm đệm, trên có người nằm trùm chăn kín đầu. Hai đứa trẻ đi chậm lại liếc nhìn ’’đống chăn’’ rồi nhìn mẹ tuồng như cầu cứu...
Trang nghiêm mặt ra hiệu cho hai trẻ đi nhanh.
Sáng ngày thứ ba: Hai chiếc va li to đùng để dứơi chân, tấm đệm, Dra, ’’đống chăn’’ - đã được bốc đi…
15.07.2007
(1) Loại cải này chỉ giồng để lấy hạt làm Zem (mù tạt)
(2) Hiệp định về HTLĐ với 4 nước XHCN Đông Âu (cũ) chỉ cho phép 10% trên tổng số lao động là Nữ. 90% là Nam.
(3) Luật hôn nhân của Đức: Trước khi li hôn phải li thân 1 năm.
(4) Trẻ em sinh ra ở Đức, được nhà nước cho một khoản tiền (Kindergeld) trợ cấp kéo dài từ lúc ra đời đến khi học xong (24 năm) hay có việc, có thu nhập đủ sống ở mức tồi thiểu. Hiện tại một tháng, mỗi trẻ được 154EU. Cha mẹ mở cho trẻ 1 sổ tiết kiệm. Nhiều ngưòi để số tiền này chờ đến khi con trưởng thành thì cho con thêm vào để lập nghiệp.