1.
ĐÊM THỦY TIÊN
(Qúy tặng Lê Thủy Tiên)
Bật nút đêm
Con át chủ chấn động sự giao cảm ằng ặc ằng ặc
Không tôi phửng sáng những tế bào non liên tưởng
Làm đêm soi mói động từ phôi pha
Chẳng cần gì để mất
Sự lặp lại chỉ mỗi đường sống lưng
Dẫu có hấc lờ bản mặt a á đêm
Thì không tôi những liên từ hây hẩy rỗng tuếch
Đêm gài cúc áo tiểu sử
Bản đồ em trở thành mặt tiền
Kỷ vật đen chấm chấm từng nấc cụt cụt
Không tôi lồ lộ áy o những tính từ
Khao vọng lểu lảo
Hết lột được sự tưởng tượng
Bản đồ em làm cúc áo thủy tiên
Không tôi bật nút đêm
Thời gian lúc lắc trên yên ngựa
Phi thẳng về phía ba chấm khai sáng...
2.
SẦU LÊN KHƠI
Con ve ve ve ve vãn vãn tiếng mi cong
Gùi lòng đất
Gùi giấc hoang
Cất lên cánh hồng đòng đong.
Nghe hơi thở nặng nợ phù sa
Như con tu hú gọi í a vào mùa
Nhấc lên mảng chữ không thời gian
Trái tim bạc màu. Và trĩu nặng nỗi đau
Có thể bài thơ hỏi chưa chấm
Nên cuộc đời lẫm chẫm có có không không.
Có thể là mùa mùa lưng gánh
Ve ve gọi bầy bay. Tu hú gọi mảy may về
Khi chủ ngữ khơi lên sầu
Cửa trong lòng mất khoảnh khắc trôi...
3.
THẾ HỆ A-CÒNG
Dán vào mắt những nỗ lực tị nạn
Sự ăn khan của thời tiết vá víu từng khớp xương
Gom góp nhiều cái nhạc ngựa làm thân thể gió
Đánh kẻng tri thức
Xếp hàng những sợi dây thần kinh
Xếp hàng những sợi dây thần kinh
Lung lạc
Dán vào mắt những mảnh chữ che nắng
Dự báo có khối đại từ mắc míu mắc cỡ
Khẩu hiệu ăn mưa như cấy
Sợ đến khi biến thể ấc ấc
Ấc ấc
Bản sắc no ăng ắc
Lung lạc
Sự hiểu thật hao tổn
Chi phí của cân não như chợ đen mắt cá
Đảo lộn nhìn nhận
Con cồng cộc nhảy còng còng trên than cốc
Tối ngày tróng chó
Sóc vọng con ốc làm thế hệ A-còng
Lung lạc
4.
BỨC TRANH ẢO
Vẽ em lên đỉnh núi
Thì em bờ cõi hư hư thực thực...
Thốc vào ngọn nắng vô tình lảnh cảnh
Thì con nước cũng dáo dác li ti.
Vẽ em đồng điệu trên sóng mắt
Thì dốc ngược hồn anh từ phía chân trời
Định mệnh là viền ruộng xa xa thẳm thẳm...
Nơi dong dỏng bóng dáng nền mây.
Lại vẽ em tóc mai lưng trời
Môi hồng khe khe khẽ khẽ màu nước
Và ngực căng tròn chái núi
Thì cảm anh lầm lụi hoài trong sâu thẳm hồn em.
Có lẽ vì nét mày chao nghiêng giữa miền thu
Nên định mệnh em sương khói lòng anh...
5.
THỜI VỤ
Bỏ vào khoảng trống
Mấy vụ mùa thơ mảy may hạt
Ít ỏi phù sa
Trên cánh đồng triển hạn
Ai đó cày xới lên sâu thẳm
Làm con chuồn chuồn đói những vầng thơ.
Khi đường bay lấm tấm vào sợi mưa
Ký ức bốc hơi về đỉnh núi
Ai đó cũ cái hồn nhiên và cái riêng tư
Những cái gọi trong thao thác
Làm hư hao từng mớ cơ thể
Trái tim dong ruổi làm đủ ưu phiền.
Bỏ vào khoảng trống
Tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai cày
Vụ mùa thơ gầy guộc giống
Ném mồ hôi từ sóng mắt
Chiều vật vã cho hồn chữ cày cáy
Vụ mùa thơ chồi lên tư lự
Bỏ vào khoảng trống
Bỏ vào khoảng không.
6.
DONG DUỖI QUA MIỀN KHÔNG TÊN
Đi tìm mắt lá che xanh những ngày bỏ chợ dong duỗi
Bon chen ta nào tìm tro tìm khói
làm lành khuôn mặt kỷ niệm
Một tí gan ruột phơi trần mùa dã ngoại
Phía trước sau thủng một lỗ cơ thể chọc trời.
Nắng lên tím vựa cánh đồng hoai hoải gió
Không kể chiều làm tiếng chuông sủi bọt nước
rồi bốc không gian đỏ ngói lặng thinh
Chỉ khi trái tim đun sôi chín độ nhạy cảm
Ta gõ vào tên tuổi từng ấy bao dung
Mặc thời gian kiệt quệ ý thức.
Ôi !Những ước vọng sau mỗi giấc ngủ bại vại phiêu linh
Ta đem trái sầu giấu lòng riêng ai
Trụ lại bàn chân đốt đèn kiêu hãnh
Ta gõ vào tuyệt vọng bằng nỗi cháy khát chong chênh.
Kể lại con số một sáu, một bảy, một tám
rồi một chín
Không thể thời qua cái tuổi đòng đưa như thổi
Ta đòi gánh nắng, gánh mưa bỏ tên chợ dong duỗi
Thoai thoải con số hai không, hai một, hai hai
rồi hai ba
Thoai thoải con số hai bốn, hai năm, hai sáu
rồi hai bảy
Ta đành đong đếm từng ngón hồng rong ruổi đa mang.
7.
LU LU
Đêm qua
Con chó Lu Lu ru rú ngọn gió độc mộc
Khối âm thanh được đúc bằng ống khí nhòn nhọn
Nhưng chẳng ai dám chĩa vào khu bảo tồn đồng tiền tiếng nói
Mặt trăng gối mộng
Lu Lu mang giấc khuya bên lề hoang mang
Âm thanh vữa ra từng khối đá trắng dã
Lời nói khống hu hú những linh hồn bảo tàng.
Đêm nay
Con chó Lu Lu cũng ru rú ngọn gió độc mộc
Chiếc mặt nạ bày biện những hợp âm át giảm
Khiến Lu Lu nhảy khỏi cái bóng nó rùng rục linh cảm
Những sợi đêm chằng bẵng rung lên
Nhưng chẳng ai dám đóng cửa khu bảo tồn đồng tiền tiếng nói.
8.
NHỮNG CON CHỮ NHẢY LÒ CÒ
Nắng vỡ ra niềm khát
Tay gieo hạt xanh xanh trong mắt
Hơi thở ấm bàn chân
The thé tinh khôi
Làm ngọt trái tim
Khi nắng được tẩm liệm trong suốt
Xúc cảm bắt đầu đỏ ối
Những tầng nghĩa làm hồn chuông run rẩy
Con người lại bỏ hoang hoài bao dung
Chỉ vì ong bướm hút quên những phần bí mật.
Im lặng
Mùa gió lên hương
Nắng ngẫu nhiên làm nụ hồng chuyển màu
Người ta xâu bình yên thành từng địa hạt nước mắt
Choàng vào ai phù sa rỗng
Thời gian lên không
Những đứa trẻ tắm gội những con chữ nhọc nhằn
Phơi ải vầng trăng móc.Và miền nắng móc
Những người lớn cũng móm mém những con chữ hằn hộc
Phơi ải vầng trăng khuyết.Và miền nắng khuyết
Khát vọng tức tưởi
Máu xông từ đầu mắt tay
Khi đỉnh điểm thái dương loe loé
Những con chữ bỗng hiển linh
Và nắng được tẩm liệm trong suốt.
9.
CHÉP CHÉP
Đối mặt gương
Nhịn nhẫn sự thật
Con ngươi chủng chẳng vào hõm đêm
Lắm lúc săm soi nhiều cái tì vết
Bản chất không đủ đôi chân đóng cột
Ngôi nhà bỏ quá
Kẻ đi rong rồi cũng quay về
Sợ quá đỗi xâm mặt
Sự len lỏi của ánh sáng
Làm thần bí trắng hếu
Có thể lương tâm cũng vò võ
bao nhiêu giấy mực tẩy não
Chủ đích chỉ rút ruột đen rưng rức
Đến khi đối mặt gương
Nghe ạo ực trên bàn thờ
Bản ai sao chép bằng hương khói mầu mẽ
Cất công lỗi thời
Cũng có khi nhắm nhía sự thật
Bản mặt gương lại nằm chếch bóng sự đối diện.