Sẵn có tấm da con trâu bị quạ móc ăn thịt hôm nọ, ông cháu bác Ba Phi rọc ra làm pông- sô. Họ đốn một mớ cây cùng mang ra ruộng, để che một túp chòi ở giữ đám mạ. Bên cạnh nền đám mạ có một mô đất lớn, bác Ba dọn sạch cỏ, bảo thằng Đậu cắm cột. Xong buổi sáng, chiều lại, ông cháu bác Ba căng tấm da trâu lên lợp chòi. Ở xứ U Minh nầy người ta lợp chòi bằng rơm, bằng tranh, hoặc bằng lá chầm chớ có ai chơi sang như vầy. Thấy mình được ở chòi da thú, thằng Đậu hí hửng, ra vẻ tự hào:
- Ông cháu mình không thua dân Mông Cổ, hén ông nội !
Bác Ba lắc đầu:
- Du mục Mông Cổ người ta ở chòi biết đi, mình làm sao bằng ?
Thằng Đậu còn ức:
- Rồi đây con sẽ nghiên cứu cách cất chòi biết đi như họ cho nội coi.
Bác Ba Phi không tin, bảo Đậu ra ruộng làm nền đám mạ với bác. Trải qua hơn mười ngày, ông cháu bác Ba trèo trẹo vào việc làm đám mạ ngầm. Bước đầu phải be bờ "cơm nếp" bốn phía để chứa nước mưa và khi cần thiết cũng để tháo nước ra hoặc tát nước cho mạ. Làm nền xong, chờ hột lúa lên đủ ba càng, một mọng, thằng Đậu đi chặt cây sậy cắm thành từng hàng rò phân lối. Bác Ba xởi lúa giống để vãi. Giống vãi được một đêm, khi nước trong đám mạ lóng cặn đè phớt một lớp bùn trên hột lúa, họ mới xả nước ra còn độ xâm xấp mắt cá chân, giữ như vậy đúng ba hôm cho mầm giống lúa không bị ngộp nước, sau đó mới tát nước châm từ từ thêm vào.
Ban ngày làm đầu tắt mặt tối, ban đêm hai ông cháu bác Ba vô chòi nằm trên bộ vạt tre, kẻ ngủ, người thay canh, giựt sợi dây nối ra nhiều cái thùng thiếc cắm chung quanh đám mạ mà đuổi chim. Nào bòng bòng, vịt nước, le le kéo tới đáp xuống mò lúa giống rần rần. Giống chim này chờ trời vừa chạng vạng là từ các nơi bay đến, áp vô. Ông cháu bác Ba cứ mắt nhắm mắt mở, miệng la hơi hà, tay giật dây, cho những cái thùng ngoài kia khua lèng sèng sáng đêm. Nhờ vậy mà đám mạ của họ mỗi ngày một vươn lên như xúc giá đậu xanh, công việc canh giữ ngày một đỡ vất vả hơn.
Một buổi sáng, khi ngủ giật mình thức dậy, bác Ba Phi giật giọng gọi thằng Đậu:
- Này ! Dậy con ! Tại sao cái chòi của mình bữa nay quay mặt về phía mặt trời mọc ?
Thằng Đậu ngồi dậy dụi mắt xem:
- Hôm qua chòi của mình ở góc đám mạ bên kia, sao bữa nay ai khiêng đem đặt qua góc bên này ?
Bác Ba Phi không tin có điều kỳ lạ đó, móc túi lấy cây kiếng soi ra đeo lên mắt, xem kỹ. Bác vỗ tay lên trán à à mấy tiếng như cố nhớ ra điều gì, nhưng không nói thêm. Trong lúc thằng Đậu còn băn khoăn cái chuyện lạ đời nầy, bác Ba cứ tỉnh bơ ngồi vấn thuốc hút phun khói phì phèo.
Hút chưa tàn điếu thuốc, bác Ba chợt nghe bên mang tai mình nong nóng. Bác tự nghĩ: "Có lẽ nào mặt trời mới đó lại quay qua hông chòi ?". Nhưng đến khi vấn điếu thuốc khác chưa kịp hút, bác Ba lại nghe hơi nóng ran phía sau lưng.
- Quái lạ ! Tại sao mặt trời cứ chạy vòng quanh cái chòi của mình như vậy, ông nội.
Thằng Đậu kêu hoảng lên, nhưng bác Ba trấn an cháu:
- Để bình tĩnh nghiên cứu, đừng la vội.
Hai ông cháu ngồi im trên bộ vạt tre cùng nhìn chăm chăm vào mặt trời buổi sáng đang chiếu ánh nắng vào chòi. Rõ ràng là mặt trời dường như sợ ông cháu bác Ba, nó cứ chầm chậm quay vòng quanh chòi, và ông cháu cứ quay người nhìn theo nó. Đang lúc bán tính bán nghi chưa hiểu là tại sao, thằng Đậu bỗng thét lên lần nữa:
- Cái đám mạ cũng chạy quay vòng quanh chòi nữa kìa, ông nội !
Bỏ mặt trời, bác Ba nhìn qua đám mạ. Thật là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp ! Cả mặt trời cùng đám mạ thi nhau chạy quanh cái chòi da trâu của ông cháu bác Ba. Bác Ba hoang mang vô cùng, chụp lấy cây búa để cạnh đầu vạt, nắm tay thằng Đậu lôi nhanh ra ruộng. Bác Ba vừa chạy vừa thét:
- Cả trời, cả đất cũng giỡn mặt ông cháu tôi, hãy xem đây !
Bác vung búa như định chém vào một vật nào đó, nhưng bị thằng Đậu nắm tay ghì xuống, trỏ vào túp chòi da trâu, bảo:
- Ông nội, hãy xem kia kìa !
Bác Ba Phi đưa tay sửa lại cây kiếng trên mắt, nhìn chăm vào túp chòi. Tại sao túp chòi biết cử động ? Túp chòi cứ loay hoay xê dịch hết hướng này sang hướng khác, cửa chòi cũng quay tròn theo. Không còn kềm chế được nữa, bác Ba xông tới định chém cho túp chòi một búa rồi ra sao thì ra. Nhưng vừa đến nơi bác vụt chựng lại, và kêu lên:
- À, té ra là vậy !...
Trong khi bác Ba thở ra một cái khì thì thằng Đậu vỗ tay reo cười ngặt nghẽo:
- Lâu nay ông cháu mình cất túp chòi trên cái mu con rùa. Con rùa cứ bò loay hoay làm cho túp chòi quay theo, chớ mặt trời với đám mạ nào biết quay bao giờ ?
Bác Ba cười ngả nghiêng theo thằng cháu...