và đêm xuống anh tự pha cho mình một tách cà phê
một ít đường, cái vị đắng quyến rũ
tiếng thìa quậy trong thành ly
tiếng que diêm phụt cháy trong bóng tối
những lúc ấy sống dậy một thứ không khí, chừng như đã quên
sống dậy những góc quán ngờm ngợp gió biển
những bãi cát tiếng sóng chạy cùng đường
sống dậy những đêm hè sặc sỡ
sống dậy bao nhiêu thứ mà anh phải mang theo, cái thành phố ấy
đâu phải chỉ mình anh muốn lãng quên, anh bạn trẻ của tôi
ngần ấy năm chúng ta sống, chúng ta yêu, chúng ta làm việc
như những kẻ bạc nhược
khao khát hạnh phúc, thứ hạnh phúc nhiều bóng tối hơn ánh sáng
kinh khiếp là cái đời sống cứ đều đều một cách giả dối
cái mặt hồ phẳng lặng ấy
cho đến khi một hòn sỏi
rơi xuống
đâu phải chỉ mình anh thức đêm nay, anh bạn trẻ của tôi
những nhà máy đang vào ca tối
tiếng máy chạy thâu đêm
háo hức
những chuyến tàu đi qua mặt sông thẫm đen
tiếng còi rúc mười giờ
tiếng sóng ì ầm cảng gió
những tiếng động lớn lao
ngần ấy năm chúng ta chờ đợi
như đứa bé chập chững lớn lên, cái thành phố ấy
không khỏi khiến anh run lên lòng tràn ngập xúc động
và đêm xuống, khi anh đứng bên này đường
hai hàng me no gió
chờ một tiếng còi quen
tiếng còi rúc mười giờ
chờ những cột đèn phụt sáng
soi rõ căn nhà đang xây
hồng hào khỏe mạnh
và đêm xuống, những đêm hè thoảng hương
tiếng trái chín rụng trong vườn
tiếng gió chạy trên mái ngói
những lúc ấy không hẳn tôi muốn nói với riêng tôi
chúng ta yêu thành phố biết chừng nào
phải không anh.