Ngồi viết lại cảm xúc của mình về những ngày tháng cũ khi có dịp trở về ngôi nhà xưa .. Mà lạ thay trái tim của một người đã toan về già như tôi vẫn còn đầy những cảm xúc nóng hổi của thời ấy khi nhớ lại... Khi xe dừng lại bỏ tôi đứng tần ngần trước dãy cư xá ngày cũ của gia đình mình .Trái tim tôi như đập nhịp thảng thốt rối bời . Cái cầu thang lên dãy lầu trên cư xá với tay vịn tròn bóng lại là chổ cầu tuột cho tôi mỗi khi di chuyển lên xuống khiến tôi mang danh là con gái mà nghịch ngợm không thua gì con trai. Tôi sờ lại cái tay vịn nhẵn bóng ầy như thấy lại hình ảnh con bé sún răng cười khoái trá nhắm tít cả mắt khi di chuyển với tốc độ lên xuông nhanh như chớp của mình …
Lên cầu thang rẽ phài tôi hồi hộp để nhìn lại ngôi nhà của mình nằm gần cuối dãy phố. Khi gỏ cửa xin phép người trong nhà được vào thăm hỏi .Tôi được biết :ngôi nhà cũ của tôi bây giờ phân cho nhà tập thể trú ngụ, mỗi gia đình đều có một khoảng không gian riêng của họ trong từng phòng ở trong căn nhà, nên họ cũng chỉ chăm chút sửa sang lại cho riêng tổ ấm của mình thôi, vì thế quang cảnh chung của ngôi nhà không gì thay đổi, ngôi nhà cũ của tôi vẫn còn nguyên vẹn hình hài xưa.
Từ bức tường nhà còn lỗ chổ vết đóng đinh treo ảnh hồi xưa của gia đình , đến cái lan can cũ kỹ mất vài thanh song chắn, khung cửa sổ hình chiếc thuyền dong buồm, cánh cửa cái xiêu vẹo, nền gạch bông vàng trắng... Khi đưa tay sờ lại song sắt cửa sổ của ngôi nhà cũ thời thơ ấu .Tai tôi vẫn như còn nghe tiếng réo gọi của đám bạn hàng xóm rủ ra ngoài chơi, nhưng đành bất lực đưa mắt thèm thuồng vì tôi đang bị nhốt ở nhà, bởi má khóa trái cửa lại đi chợ ..Hành lang nhỏ hẹp của dãy cư xá là sân chơi của chúng tôi. Đám trẻ nhỏ của chúng tôi rượt đuổi , hò hét bày trò chơi u , đánh đủa , nhảy lò cò , chơi trò đóng tuồng hát cải lương ,đóng kịch... Trí tưởng tượng của trẻ thơ thật là phong phú. Theo sự phân vai của Phẫm trưỡng đoàn cải lương và kịch trong cư xá: Hôm nay tôi đang là Hoàng hậu, mẹ của công chúa Anh Đào , thì ngày mai tôi đã trở thành con sen gíup việc cho nhà của nhỏ Loan rồi....
Tuổi thơ của chúng tôi thời ấy không hề biết tị hiềm và cạnh tranh..Chúng tôi vui chơi với nhau trong tình bạn bè lối xóm thân thiết, bất kể hoàn cảnh gia đình của nhau ..Dù nhà tôi thuộc dạng nghèo nhất cư xá ..Nhà của anh em Phẫm, Lạc, Anh Đào có ba là quan chức cao cấp. Nhà của Loan, Phượng thuộc dạng giàu có nhất xóm...Và 2 thằng bạn Đoạt, Được thuộc dạng con trai cưng... Vật đổi sao dời, chúng tôi chia tay nhau tứ tán khắp nơi. 38 năm trời xa cách khu cư xá cũ , khởi đầu là nhà của tôi .. Rời Long Xuyên lên Sài Gòn theo sự thuyên chuyển nhiệm sở của Ba tôi...Sau đó nghe đâu là nhà mấy anh em của Phẫm, Lạc, rồi mới đến chị em Loan Phượng .Riêng anh em Đoạt, Được dời về nhà mới , cũng ở tại quê nhà ….
Bao nhiêu năm không có dịp trở lại quê nhà cũ ...giờ trở lại đứng ngẩn ngơ trước ngôi nhà xưa mà nhìn chung không hề thay đổi . Chỉ đứng một chổ tần ngần trước ngôi nhà cũ, mà tôi như thấy lại quá nhiều điều tưởng như chìm khuất , quá khứ của mười mấy năm sống ở đó lần lượt trôi chầm chậm qua trí nhớ. Tôi như thấy lại dáng ba tôi mỗi sáng còm cõi bên ly cafe đọc báo trước khi đi làm..Thấy anh chị em chúng tôi quay quần trước nồi cơm đậu với cục đường thẻ má chia phần để ăn sáng trước khi đi học. ... Thấy ngôi trường Trung học có tên là Phụng Sự, có tôi bé loắt choắc trong chiếc áo dài trắng dài thậm thược. …Thấy lại má tôi sáng nào cũng mặc áo dài xách giỏ đi bộ ra chợ , khi trở về ngồi trên chuyến xe lôi với cái giỏ nhiều rau ít thịt cá.. Nhớ mỗi sáng thức dậy sớm đi lễ mà vừa đi vừa ngủ gục bị má cốc đầu thật đau ..Nhớ rạp hát Minh Hiển với những song cửa sổ chổ phòng hoá trang .. và niềm đam mê tuổi nhỏ của tôi lúc đó là mỗi khi có đoàn cải lương nào về Long Xuyên trình diễn, thì mỗi buổi chiều đó đều có tôi lén má trốn đi chầu ThánhThể để có thể đến chổ rạp hát, tì gương mặt say mê ở ngoài khung cửa sổ căn phòng hoá trang của rạp hát, ngắm nhìn các đào kép của đoàn cải lương đang trang điểm mà ao ước có lúc mình cũng lộng lẫy như vậy trên sân khấu thật sự chứ không phải chỉ là cô đào hát tự phong trong gánh cải lương con nít ở sân chơi nhỏ bé khu cư xá nhà mình.
Trở về Sài Gòn , tôi gặp lại ông bạn cũ ngày xưa thời niên thiếu . Bây giờ chúng tôi, đều vượt ngưỡng cửa tri thiên mệnh, mái tóc chớm bạc , gặp nhau kể lể trong tiếng cười mà mắt lại long lanh…nhắc hai tiếng hồi đó mà sao êm đềm nghe giống như lời má kể chuyện đời xưa …
Hồi đó ..ông nhớ vụ đóng kịch không ? Sao mà không nhớ ..hồi đó cô ưa khóc nhè lắm …đóng kịch cứ thích đóng vai hoàng hậu vợ của tui thôi!
Trời có vụ đó nữa sao ? Biết là Phẩm trêu, nhưng tôi hơi đỏ mặt khi nghe lại chuyện cũ Lòng thầm tức cười bởi cái giọng khệnh khạng ra vẽ của Phẫm khi gọi tôi là cô ..như nhấn mạnh cho tôi biết dù gì Phẫm cũng lớn hơn tôi vài tuổi , nhưng có lẽ Phẫm đã quên bẳng chuyện lúc xưa chúng tôi thường xưng hô tao mày với nhau rôm rã.
Hỏi chuyện con cái của nhau rồi lại lăm le hứa hẹn làm sui gia ..Thật là tức cười cho 2 người bạn cũ chưa già lắm để có thể lẩn thẩn nghĩ ngợi chuyện tương lai xa xôi của thế hệ con mình, nhưng không trẻ nổi để biết chuyện “ áo mặc sao qua khỏi đầu “ là chuyện xưa rồi ..Diễm !
Quê nhà ! bạn bè thời thơ ấu và những kỹ niệm tuổi thơ mãi mãi là một hình ảnh cô đọng lấp lánh thật tinh khôi trong trí nhớ còn lại của tôi bây giờ …