Nghe đánh "binh" một tiếng, thân hình bị nhảy dựng lên tựa trái banh, ông cháu bác Ba mới mở mắt ra. Bác bị ẹo xương sống, phải đưa tay đấm đấm mấy cái cho nó giãn gân. Bác thở khì một hơi dài. Bác Ba thấy mình được con rắn hổ mây hất văng ra khỏi mé rừng, rớt vào một con lung tại hậu đất nên cười ngất:
- Con rắn "thụt ô buýt" hai ông cháu mình một cái quá mạng.
Thằng Đậu cười theo:
- May là hai trái ô buýt này bị lép...
Bác Ba âu yếm vuốt đầu cháu nội:
- Phải "nổ" thì lão nội mầy tan xác như pháo cưới rồi.
Qua hai cuộc du hành vũ trụ khá gay go, bây giờ trong tay còn lại có một cây mác cán dài, bác Ba Phi đành lủi thủi dắt đứa cháu nội về nhà. Xóm của bác trong giặng vườn trước mặt kìa !
Còn thằng Đậu thì phải trải qua một ngày đi mây về gió khá vất vả, vừa mỏi nhừ thân thể, vừa đói bụng, nó theo sau ông nội mà cằn nhằn:
- Con rắn thật bủn xỉn, hà tiện chi không cho thêm một khối thuốc tống, để ông cháu mình bay tới nhà luôn, khỏi mắc công lội thêm một cánh đồng.
Nhưng nó chợt nghe ông nội phía trước kêu:
- Có con gì chết sao mà quạ bu đen ?
Thằng Đậu nhìn theo tay ông nội chỉ. Quả thật, chỗ bờ đìa trước mặt đang có một đàn quạ bay lên, hạ xuống trông tựa một cuộc đổ quân bằng máy bay trực thăng của lính nguỵ. Ông cháu bác Ba lần đến. Họ thấy lũ quạ cứ bu xuống lòng một khẩu đìa lạn. Vào mùa khô, nước đìa bày bùn lên. Bên dưới có một vật gì nằm lù lù đen sì.
- A, con trâu Pháo của mình, ông nội ơi !
Thằng Đậu sáng mắt, từ xa nó đã nhận ra con đực Pháo của nhà nó. Con trâu mấy bữa nay đi lạc, ông cháu nó tìm tở mở vẫn chưa ra. Bác Ba che tay xem lại một chút rồi mới nói:
- Cám ơn con rồng chở đi tìm trâu, lại được thêm con rắn đưa đường. Sẵn đây dẫn trâu về luôn.
Ông cháu bác Ba Phi đến nơi. Họ thấy đàn quạ bu chung quanh con trâu như còn quyến luyến điều gì, chưa chịu bỏ đi. Thằng Đậu lấy làm lạ hỏi ông nội:
- Đời thuở giống sáo sậu mới đứng lưng trâu để bắt ruồi muỗi, đằng nầy giống quạ cũng đeo theo trâu là làm sao ?
Bác Ba không đáp, chạy đến mé đìa, nạt:
- Pháo, đi lên !
Tức thì bác thấy con trâu Pháo đang cắm đầu uống nước dưới đìa, bỗng cất đầu lên. Toàn thân con trâu rung giật, da lưng của nó xoi xói, guộng vồng. Rồi con đực Pháo nhảy mạnh một cái đã đứng hẳn lên bờ đìa. Và không ngoái nhìn lại chủ, cứ nhảy cẫng cẫng ra ruộng. Bác Ba Phi thấy con trâu hôm nay dở chứng, vội chạy theo nắm đuôi nó lôi lại. Nhưng khi bác vừa dở đuôi con trâu lên, bỗng có một con quạ từ trong lỗ đít trâu bay vọt ra. Bác Ba hồn bay phách lạc, té quị, la làng chói lói. Khi thằng Đậu chạy tới đỡ dậy, bác Ba dần dần bình tĩnh. Hai ông cháu đến nắm đuôi con đực Pháo dở lên xem lại coi chuyện gì. Lại một con quạ nữa cũng từ trong bụng trâu vọt ra theo đường "cửa sau" mà bay đi. Bây giờ họ mới hiểu: con đực Pháo đi lạc xuống đìa uống nước, chân trước đạp phải sợi dây vàm mũi, trâu gục đầu xuống bùn mà chết, rồi nó bị bầy quạ khoét đít chui vào bụng moi ruột gan mà ăn, nghe động, quạ bay ra.
Hiện giờ còn nguyên một bầy quạ trong bụng con trâu, chúng cứ vỗ cánh bay lung tung làm cho cái lốt con trâu phải lựng xựng. Lanh trí, bác Ba Phi quơ một nùi cỏ xảm vào lỗ đít con trâu để ém bầy quạ lại. Bầy quạ bi nhốt trong bụng trâu không có đường ra, cứ vỗ cánh bay lên, mang cái lốt con trâu theo. Ban đầu lốt con trâu còn nhảy nhót, chốc sau nó từ từ "cất cánh" bay lên. Rồi bốn chân trâu bắt đầu hổng mặt đất. thấy thế, bác Ba vội hối thằng Đậu:
- Leo lên cỡi trâu, nhờ lũ quạ đưa ông cháu mình về nhà luôn !
Thằng Đậu liền thót lên lưng trâu, ngồi phía trước. Bác Ba Phi cầm cây mác cán dài thót theo, ngồi sau. Bác Ba Phi với thằng Đậu được bầy quạ nâng lên theo với lốt con trâu. Và hai người cỡi trâu bay lừng lựng trên không trung.
Thế là chỉ trong vòng một ngày mà hai ông cháu bác Ba Phi liên tiếp thám hiểm không gian ba lần. Lần này họ bay chậm và thấp. Thấy con trâu bay không đúng đường về, bác Ba thò cây mác cán dài ra sau giả làm cây chèo để bẻ lái. Bác cứ kềm lái "gió" mà điều khiển cái lốt con trâu Pháo. Vừa kềm lái bác Ba vừa cười khà khà:
- Hai ông cháu mình cỡi trâu bay lên không như Tôn Tẫn với Tôn Yên thời Xuân Thu vậy.
Tuy không có đọc truyện Tàu nhưng chuyện nầy thằng Đậu cũng được nghe bà nội kể, cảm thấy cũng thú vị, nó phụ họa thêm:
- Hai chú cháu họ Tôn cưỡi trâu đánh giặc bằng gậy, vậy hai ông cháu mình cỡi trâu cầm mác rừng bay ra đồn Rạch Ráng đại chiến với bọn thằng đại úy Nhung chơi, ông nội ơi !
Bác Ba Phi é hơi, mắng thằng cháu:
- Nó khẹt cho một trái cà nông là cắm đầu thấy lão nội.
Hai ông cháu bác Ba mải nói chuyện lý quốc, tới chừng dòm lại thấy trâu đã mang họ về tới xóm. Nhìn nóc nhà của mình lấp ló sau mấy tàn cây xoài, bác Ba Phi định "lái" trâu đáp xuống chỗ khoảng đất trống. Nhưng bác "tóp máy" thế nào con trâu cũng cứ bay khơi khơi trên ngọn cây hoài. Bác Ba nghiên cứu giây lâu mới nghĩ ra một cách. Bác Ba với tay ra sau rút nùi cỏ xảm đít trâu. Những con quạ trong bụng trâu lần lượt bay ra. Một cặp rồi hai cặp. Bác Ba nhét nùi cỏ lại. Nhưng con trâu vẫn còn bay cao, chưa chịu "tóp ga" bao nhiêu. Bác Ba lại rút nùi cỏ ra lần nữa. Một cặp, hai cặp, ba cặp rồi năm cặp quạ bay ra. Bác Ba vội nhét nùi cỏ lại. Bây giờ con trâu mới chịu đảo những vòng thấp. Bác Ba lại rút nùi cỏ ra lần thứ ba. Qụa tiếp tục vọt ra từng cặp, kêu la inh ỏi. Bây giờ thằng Đậu trổ tài "phi công" một cách dũng cảm và tháo vát. Đậu cầm hai sừng trâu bẻ lái nghiêng qua ẹo lại điều khiển con trâu lượn thành những đường bay rất cao bồi. Khi chiếc "máy bay trâu" hạ thấp thì tay lái của thằng Đậu bẻ quẹo nhiều cua ngoắt ngoéo, luồn lách, tránh né những lùm cây cao đứng chắn đường bay rất tài tình. Ban đầu mồ hôi nó rịn ướt trán, lát sau ướt đẫm mặt, vô mắt cay sè. Thằng Đậu cứ bậm môi, nghiến răng điều khiển đường bay, nó vừa lái, vừa thở hổn hển;
- Xuống "ga" nữa ! Xuống "ga" chút nữa, ông nội !
Thằng cháu "phi công" cứ thúc bách ông "thợ máy" hoài, bác Ba Phi nóng giận rút luôn nùi cỏ trám đít trâu, ném bỏ. Tức thì hàng đàn quạ trong bụng trâu tuôn ra ào ào. Thằng Đậu hốt hoảng rụng rời tay chân, buông lơi tay lái làm đường bay của con trâu mỗi lúc một loạng choạng. "Trục trặc kỹ thuật rồi, sẽ có sự cố trên không !".Thằng Đậu nghĩ thầm "Ông nội chơi ác, phen này hai ông cháu đành chịu đạp máy bay mà nhảy dù". Bỗng con trâu đảo vèo qua đám dừa làm thằng Đậu giật mình chới với buông "tay lái". Những thân câu dừa lão xám mốc bay liệt liệt qua ánh mắt thằng Đậu, nó tối tăm mày mặt. Đậu cắn răng, nhắm mắt. Con trâu không người lái cụng đầu vào một thân cây dừa đánh rầm !
- Trời ơi !
Bác Ba Phi thét lớn, ôm vội thằng cháu nội. Hai ông cháu văng tuốt xuống mương vườn bắn nước trắng dã.