Nhưng con rồng chửa đâu dễ tốt bụng để cho hai hành khách không thiện cảm nầy quá giang khỏi tốn một đồng bạc mua vé ! Mới đây họ là kẻ thù sống chết, suýt nửa rồng bị đổ trứng mất mạng vì cái đìa nước ngọt kia, bây giờ bầu trời là quê hương của rồng rôi, "chó cậy nhà, gà cậy vườn", rồng thì cậy vào mây gió. Càng bay lên cao, con rồng chửa càng vùng vẫy, nhào lộn, đuôi huơ qua, quất lại cố làm cho ông cháu bác Ba Phi sút tay mà "nhảy dù" xuống đất. Bác Ba bị giàn vật tơi bời, may mà lúc nầy bác đã vận lại được cái lưng quần, không thì phải "khoe của" giữa trời thật xấu hổ hết chỗ nói. Có những cái rồng quạt đuôi qua cua gắt quá làm hai cánh tay của bác Ba giãn ra kêu răn rắc. Sức thì già lại thêm thằng cháu nội ăn theo phía dưới, bác Ba thấy xoay trở nặng nề vô cùng. Rồng càng vùng vẫy, bác Ba càng đuối sức, thở dốc cả mũi lẫn mệng. Nhắm tình thế không kham, bác Ba than thở:
- Chắc ông cháu mình phải nhảy dù xuống quá, Đậu ơi !
Nghe ông nội nói, thằng Đậu thất kinh:
- Nhảy dù phải có bọc vải, không thì có mà rớt xuống như bịch muối sao hở ông ?
Trong lúc ông cháu bác Ba Phi chưa biết quyết định cách nào,thì tình huống mới xảy ra đột biến. Con rồng chửa đã thay đổi chiến thuật. Nó quay đầu lại, nhe nanh táp một nhát vào tay bác Ba. Bác chợt giật mình rụt tay lại để chụp lấy cây mác cán dài mà đối phó theo quán tính lâu nay. Nào ngờ... hai ông cháu bị sút tay rơi xuống nghe vèo vèo vào giữa thinh không. Độ rơi nhanh quá làm ông cháu bác Ba tối tăm mày mặt, nhắm mắt lại chịu trận. Họ nghe lớp khí quyển ma sát vào thân thể nóng ran cả da thịt. Sao đó một hồi lâu ông cháu nghe có một vật gì như chiếc võng từ bên dưới đón lấy thân thể họ. Mặt võng nhún xuống thẳng trớn lại bung lên, hất bổng hai người, rồi lại rơi xuống, hất lên mấy bận mới chịu nằm yên. Ông cháu bác Ba dần dần tỉnh hồn. Họ nhìn kỹ lại: Té ra mình đang nằm trên một tàn cây tràm lớn có dây mây và dây rau câu đan trên ngọn dầy đặc tựa một chiếc võng.
- Ơi trời ơi ! May phước ông bà...
Bác Ba Phi thở phào. Thằng Đậu cũng như vậy. Rồi ông cháu mới dùng mác rọc một lỗ lưới dây mây chui xuống cành cây, và trên cành cây tràm họ tụt xuống đất.
- Bây giờ mới là gay go - bác Ba nói - Nhảy dù xuống giữa rừng thế này, biết đường sá đâu mà lội về ?
Nói là vậy chớ bác Ba không lo. Từ trên trời hai ông cháu còn xuống đất được, huống chi từ trong rừng về nhà, khó khăn gì ? Bác Ba dắt tay thằng Đậu đứng giữa một trảng trống loay hoay tìm mặt trời. Bác làm vậy do thói quen của những người đi rừng khi bị lạc đường, chứ mặt trời đang nắng chang chang đứng ngay xoáy ngọ kia, có lẩn khuất đâu mà tìm ? Nhưng, mặt trời đang đứng bóng, mới là gay go ! Chớ chi mặt trời ngã xế hoặc chưa lên cao thì còn dễ tìm phương hướng. Nhưng không sao, còn cách khác ! Bác Ba Phi liếm ướt đầu ngón tay trỏ rồi đưa lên ngang chân mày, quay vòng chầm chậm. Thằng Đậu thấy ông nội làm chuyện ngộ nghĩnh, nó cười om:
- Ông nộ làm kiểu gì sao giống chú cảnh sát giao thông chào cấp trên quá vậy ?
Bác Ba Phi ê hèm một cái, dẫn giải:
- Tìm phương hướng đó cháu ạ.
Và rồi bác Ba cứ đứng như thế mà xoay người. Chốc sau bác nghe đầu ngón tay mát rượi, vội dừng lại:
- Đây rồi, phía móng tay ông là trên gió. Gió nam. Phía dưới gió là hướng nhà của mình: hướng mặt trời mọc.
Nói xong, bác Ba dắt thằng Đậu trở lại dưới tán cây tràm ngồi nghỉ. Bị con rồng quật cho nãy giờ, rêm mình, thằng Đậu chuồi nằm một bên ông nội. Bác Ba Phi mở gói thuốc bánh giồng ra vấn hút rồi cũng nằm xuống bên cháu. Hút hết điếu thuốc, bác Ba nhìn qua, thấy thằng Đậu đã ngủ khì. Thằng nhỏ nằm tréo ngoảy, một chân dựng, một chân gác tréo trông tựa cây kèo ong. Tội nghiệp thằng nhỏ, khổ vô cùng ! Bởi nó nóng ruột cứu ông nội mà phải chịu khổ lây. Bác Ba thấy thương cháu nội quá ! Bác định để cho nó ngủ một chút lấy sức rồi kêu dậy lội về cũng không muộn. Nghĩ vậy, bác Ba nằm tréo ngoảy chân mà chờ, tay gác ngang trán, nghĩ miên man sự đời... Gió hiu hiu, tàn cây tràm mát rượi. Bác Ba nhắm mắt ngủ theo thằng Đậu hồi nào không hay.
Trải qua một cuộc du lịch truân chuyên trên không, lồng ngực thỉnh thoảng giật thót phập phồng, trong giấc mơ bác Ba thấy mình cứ tiếp tục bay đi mãi... Bác lên tới cửa Nam thiên môn, vào Linh Tiêu điện thấy lão Ngọc Hoàng ngồi ngất ngưởng trên ngai vàng, có nhiều tiên nữ đứng hầu. Lão trời râu dài tới ngực mà còn "dê", cứ uống rượu và cầm tay vuốt ve các cô gái trẻ. Thật xấu hổ lây cho lớp tuổi già ! Bác Ba Phi trỏ tay vào mặt lão trời, quát mắng... Lão trời giận sai thiên binh, thiên tướng áp đến bao vây. Một mình tả xung hữu đột, bác Ba cầm cây mác cán dài đại chiến với Tứ đại thiên vương, đánh luôn cả Nhị thập bát tú... họ bắt sống được bác. Họ trói giật cánh khuỷu tay bác hết phương vùng vẫy. Rồi họ đốt lửa hai chân bác nóng ran... Họ lay bác, réo gọi bác qua giọng thất thanh... Bác Ba Phi giật mình tỉnh giấc...
- Ông nội ! Nằm êm kẻo ong đánh chết.
Sự thật nãy giờ thằng Đậu lay gọi bác chớ có thiên binh thiên tướng nào. Thằng Đậu chỉ cho ông thấy một việc thế gian ít có. Dưới dạ cái chân tréo ngoảy của hai ông cháu có hai tổ ong mật đến ốp kèo đóng tòn ten. Bác Ba Phi khủng khiếp quá, nằm chết lặng một lúc. Đời thuở nay giống ong mật thì đóng vào kèo bằng cây chớ có đóng kèo bằng ống quyển người ta bao giờ ? Cả rừng U Minh mênh mông như vậy không đủ những cành cây cho chúng đóng ổ hay sao ? Thật cắc cớ ! Nhưng bác Ba Phi nghĩ có lẽ lũ ong đã lầm - Ở đời cũng thiếu chi chuyện hiểu lầm mà sinh ra rắc rối - Chúng thấy cặp chân hai ông cháu bác tưởng là những cây kèo gác của mấy người phong ngạn, cứ a thần phù bay đến ốp kèo. Bảo thằng Đậu nằm im, bác Ba Phi nhè nhẹ mở gói thuốc bánh giồng quấn một điếu lớn bằng ngón tay cái, quẹt lửa, bập thổi lên. Bác vừa phun khói vừa rung đùi, vừa ca vọng cổ chơi. Ong già rớt ra từng cục. Bác từ từ ngồi dậy. Bác Ba cạo lấy ổ ong ở chân mình, có đến hai lít mật. Bên kia thằng Đậu nằm nín thở, hé mắt nhìn ông nội thổi ong. Đến khi thấy ông nội rê tiếp điếu thuốc thổi khói qua phía chân mình, thằng Đậu mới nhắm mắt lại chịu trận.
- Mở mắt mà xem ông nội làm để học cách thổi ong !
Bác Ba Phi bảo vậy, nhưng thằng Đậu vẫn trơ trơ.
Bác lại bảo tiếp:
- Rung đùi lên cho ong già bay ra !
Thằng Đậu nghe lời, nằm nhắm mắt mà rung đùi, rung một hồi thấy thú vị quá, Đậu liền cất tiếng ca theo nhịp chân:
"Kìa nắng sớm mai, chiếu soi ngàn muôn tia sáng...". Bác Ba Phi hơi phật ý. Bảo nó học thổi ong lại cứ nằm nhắm mắt, rung đùi ca hát, phải cảnh cáo một lần cho nó nhớ. Nghĩ vậy, bác Ba bắt một con ong đực cho chích vào bắp vế non thằng cháu nội một cái. Thằng Đậu nhảy nhỏm, đứng phắt dậy kêu "ối dà" và đưa tay vò lia lịa, làm ổ ong bể nát, mật chảy ròng ròng từ nhượng xuống đến gót. Thằng Đậu biết ông nội chơi xỏ mình, nhưng nó không nói ra, mím môi liếc chừng ông và quay chỗ khác, nhếch mép cười ý nhị. "Một chuyện đáng ghi nhớ". Thằng Đậu nói thầm.
Thổi ong xong, bác Ba Phi ném điếu thuốc còn cháy ngút khói vào bụi rậm, rồi hai ông cháu ngồi lại ăn mớ ong vừa thổi cho đỡ đói. Sáng đến giờ hai người có cơm nước gì đâu !