Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.888 tác phẩm
2.761 tác giả
1.016
123.367.387
 
Biển xanh sâu thẳm.2
Peter Hobbs

Tôi nằm co tròn dưới sàn chờ đợi cú đấm khủng khiếp. Một cú đánh trúng lưng tôi nhưng nó nhẹ,  gã đang ở vị trí không thuận lợi và tôi có cảm giác rằng gã  đang xoay xở để có vị trí thuận lợi hơn. Nhưng không có điều gì xảy ra ngoại trừ không khí và tiếng ồn ào biến mất chỉ còn lại một âm thanh duy nhất. Mọi người lúc trước đều gào lên nhưng giờ đây chỉ còn một người làm điều đó. Tôi thức dậy để xem kẻ đó là ai. Đấy là một trong những kẻ mặc đồ đen. Có tiếng rì rầm của  sự im lặng  tỏa ra từ anh ta, đi cùng với giọng của anh ta. Anh ta thét lên  còn mọi người thì im lặng. Tôi có thể nhìn thấy nó băng qua căn phòng và có vẻ như nó có ý làm cho tôi sợ hãi. Họ e ngại người đàn ông này. Người mà thậm chí  không ngần ngại phô bày khẩu súng của mình. Tất cả mọi người đều đã biết anh ta có súng. Cho dù không ai biết anh ta là ai, là cái thá gì. Không có ai giải thích và chúng tôi chỉ có cách chấp nhận thực tế ấy. “ Im lặng”, cuối cùng anh ta cất tiếng, khi anh ta thấy không cần thiết phải thét lên nữa và quầy rượu đã trở nên câm lặng hơn bao giờ hết. Anh ta nhìn khắp phòng để tìm kiếm ánh  mắt nào đó, nhưng không một ai có ý nhìn anh ta cả. Sau đó anh ta nhìn tôi và tôi nhìn lại, tôi không thể nhìn đi chỗ khác. Sau đó anh ta mỉm cười và vì thế ngay lập tức nó làm cho tôi nghi ngờ liệu có phải tôi đã nhìn thấy nụ cười đó không.

 

“ Hãy bớt lên mặt một chút được không?” anh ta nói thế khi nhìn tôi.  Sau đó anh ta ngồi xuống với những người khác và tiếp tục uống  trong im lặng. Và vì thế mọi người đều làm theo không phải là vì họ muốn mà vị họ sợ. Họ không dám nhìn người đàn ông mặc đồ đen nhưng họ nhìn tôi và họ đã không hề tha thứ cho tôi.

 

Tôi muốn đi tới chiếc bàn nơi những người lạ mặt đang ngồi. Họ đang không nhìn tôi. Tôi muốn nhận mặt những người khác để  xem trong số họ có ai là phụ nữ không. Nếu  có điều ấy không phải là quan trọng sao? Nhưng Sal đã chụp lấy tay tôi và lôi tôi vào sau quầy rượu. “ Tốt nhất là cậu  hãy đi đi” , anh ta  nói “có thể cậu  không được đọc nữa nhưng cậu sẽ vẫn còn đường sống nếu số cậu may mắn. Có phải là trong bếp luôn có việc để làm phải không?”. Anh ta  đẩy tôi vào một căn phòng phía sau, một căn phòng tĩnh lặng. Một chất lỏng màu vàng đang chảy qua những chiếc ống mảnh, nơi Sal biến  nước thành  rượu Uýt-ki.  Tôi muốn quay trở lại quầy rượu nhưng làm thế e rằng chính tay Sal sẽ giết tôi. Vì thế tôi lật nắp cửa sập bước xuống thang đi xuống những  bậc sàn nhớp nháp ẩm ướt.  Tôi ngửi thấy muối,  mùi rong biển thối và sự nồng nực hôi hám.

 

Mọi thứ có vẻ an toàn khi ở nơi có những người đàn ông bảo vệ đeo súng nhưng ở bên ngoài quầy rượu sẽ không có căn cứ nào để đảm bảo rằng một vài gã “thợ câu” hoặc “ thợ tìm thức ăn” sẽ không chực sẵn ở đâu đó để đón tôi với những chiếc lưỡi câu sắc lẹm. Và việc nhìn thấy những kẻ rác rưởi đó lúc này là một tội ác hạng A, nó làm ô nhiễm dòng nước, gây ra những vấn đề ngoại giao rắc rối và thứ duy nhất  có sức hấp dẫn với tôi lúc này là những thứ gì thay thế được cho cá. Vì thế tôi lang thang một chút nhưng không phải dứơi gầm những chiếc boong  tăm tối nơi tôi không nhìn thấy những gì sẽ xảy ra mà trên một boong tàu đánh cá không dùng đến cách xa quầy rượu gần toa chở hàng. Nó thật lạnh lẽo nhưng tôi có thể sống được ở đó.  Có vầng trăng chưa tròn nhưng lớn và sáng như bạc óng ánh dưới nước vì thế tôi có thể nhìn thấy những thứ trong nó. Những đám mây xám mỏng trôi nhanh xô đẩy lẫn nhau. Tôi ngồi và rùng mình , đó không phải là cái rùng mình trong giây lát mà vì tôi lạnh.  Không một ai đi tới.

 

Tôi nghĩ rằng tôi đã có chút gì đó bất nhẫn với họ vì câu chuyện mình viết.  Cuối cùng tất cả những người ở đây đều đã mất mẹ. Có lẽ tôi đã sai khi chế nhạo sự ảo tưởng của họ. Tôi cảm thấy khốn khổ khi nghĩ về điều ấy. Nó khiến tôi nghĩ rằng tôi nên viết một câu chuyện khác dành cho họ để bào chữa cho điều ấy. Nhưng bây giờ họ không cho phép tôi nữa. Điều ấy làm tôi ở vào tình thế khó khăn hơn. Vì thế tôi cố gắng nghĩ xem là liệu rằng mình có thể thoát ra ngoài được không. Tôi chờ cho những người đàn ông lạ mặt dời khỏi quầy ba. Tôi núp ở đó và khi nghĩ mọi thứ đã ổn, tôi chỉ việc đứng thẳng dậy và qua toa hàng.

 

Tôi quay trở lại phòng ngủ nhưng chẳng có dấu hiệu nào của bất cứ ai như tôi đã nghĩ. Có thể cuối cùng họ đã không tới. Có thể tôi đã hiểu sai. Nhưng sau đó tôi nhìn chỗ tôi ngủ. Ở đó có một bộ đồ lặn được quấn bằng một dải ruy-băng kì quặc và có đính cả một chiếc nơ lớn. Nó đã bị méo mó một chút với những vết lồi lõm nhưng có một cái đồng hồ đo và một cái vòi cùng ống nói và tôi nghĩ rằng nó vẫn còn dùng được. Bên cạnh bộ đồ lặn là một tấm lưới được làm bằng các que khô và bện lại với nhau bằng dây. Trông nó giống như sợi dây trong trò chơi buộc dây thành vòng tròn quanh các ngón tay, ngoại trừ cái cách thiết kế hơi quái dị một chút. Một cái que lớn được đặt ở giữa và có một cái vỏ ốc trắng, nhỏ gắn cạnh nó. Một vỏ ốc khác nằm ở gờ cấu trúc hình chữ thập. Tôi xoay trở nó cả hai mặt rồi xoay tròn ngắm nghía. Đấy là chiếc bản đồ dòng chảy. Cái que lớn nhất chính là dòng sông Lớn. Cái vỏ ốc nằm bên cạnh nó là mũi tên lớn nói rằng “bạn đang ở đây”. Cái vỏ ốc kia diễn đạt vài điều khác. Và trong giây lát tôi nghĩ rằng mọi thứ đã được sắp xếp và tôi nghĩ rằng thậm chí họ đã ở đó. Tôi lấy mẩu thuốc cuối cùng từ món đồ của tôi . Vậy tôi có thể làm điều đó. Nhưng sau đó tôi dừng lại . Có lẽ những viên thuốc là ý tưởng không hay ho gì, thứ cuối cùng tôi cần.  Đây không phải lúc để nhầm lẫn. Sẽ không có viên thuốc nào cho hôm nay. Con tàu mát lạnh xanh thẳm của tôi sẽ phải lên đường.  Tôi sẽ ở bên dưới con tàu của mình.

 

Tôi lựa chọn, sắp xếp đồ đạc của mình và lắng nghe tiếng động. Khi mà tôi cảm thấy những chiếc giường ngập đầy âm thanh, tôi thu thập đồ đạc và dời đi bằng cách qua mạn tàu. Không ai qua mạn tàu vào ban đêm vì nó không an toàn lắm. Cho dù tôi chạm nước  khi ngã tôi  cũng không thể bơi. Nước thì bẩn vậy thì ai học bơi làm gì cơ chứ? Nếu ai đó ngã xuống mà không được kéo lên thì sẽ chìm xuống, mẹ tôi cũng đã chìm xuống như thế. Và nếu như ai đó ngã xuống rồi được kéo lên, như tôi đây thì người đó sẽ ốm.

 

Cho dù vậy, lần này tôi không ngã. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ gặp khó khăn khi kéo theo bộ đồ lặn nhưng nó phù hợp với tôi. Tôi bước trên những tấm ván cao cho tới khi tới được quầy rượu và đợi cho tới khi mọi người đi hết và tôi nhìn thấy Sal tới. Và sau đó tôi đợi thêm. Mặt trăng méo mó xoay tròn với những đám mây kéo thành dải mảnh đi bên cạnh. Tôi trượt xuống một cái cột và bị xô đẩy qua những tấm vải dầu. Bên trong chúng có hắc ín nhưng tôi tìm thấy quầy rượu bằng những cánh tay trải rộng và ôm lấy nó. Tôi vươn tới cái giá và cố gắng không đụng vào cốc thủy tinh. Tôi lấy chiếc đèn pin chịu được nước từ chiếc hộp trên quầy rượu và bật nó lên, vậy là tôi có thể vận hành nó nhanh hơn. Tôi trả chiếc hộp lại. Tôi cố gắng hành động một cách yên lặng nhất, tôi tháo lấy đôi chân vịt của bức tượng gần cửa ra vào và giật lấy vài sợi dây plastic dùng để buộc chúng vào chân tôi. Tôi xé bộ quần áo cao su để  làm tấm áo ấm .

 

Sau đó tôi kéo lê mọi thứ trở lại lên chiếc cột, đeo chân vịt vào đôi bàn  chân và buộc các tấm cao su xung quanh tay và chân. Tôi mặc bộ đồ lặn và ngậm lấy ống thở. Cái kim trên mặt chiếc đồng hồ chỉ sáng mờ mờ nhưng ơn chúa nó không hề rơi ra khỏi bộ đồ lặn vẫn còn “đầy đủ” này. Tôi cầm lên chiếc đèn pin và tấm bản đồ . Sau đó tôi lùi lại dọn dẹp mọi thứ và tôi biết rằng có thể lẽ ra tôi phải đi xuống bằng thang và vì thế tôi có thể gần mặt nước hơn khi ngã nhưng tôi cũng thừa biết rằng chỉ có một cách duy nhất để xuống nước là nỗ lực của chính bản thân mình. Với lá phổi nặng nề trên lưng tôi lao vụt xuống, đầu lao xuống trước và hướng lên trên, tôi xuyên qua làn nước. Nước bắn lên tung tóe nuốt lấy tôi trước khi tôi bứt ra được. Tôi bị sốc và tôi quên mất là phải trồi lên mặt nước đã vì thế khi tôi bắt đầu chìm xuống tôi hoảng sợ cho đến khi tôi nhận ra rằng không sao tôi vẫn có thể thở được như thường. Tôi đã ở đây với tất cả những thứ này. Chúng đây. Chỉ có tấm bản đồ đang tan chảy trong tay tôi- tôi nghĩ chính tôi đã vò nhàu nó khi lao xuống hoặc là nó không thể dùng được trong nước. Nhưng tôi không cần nó. Tôi đang ở gần cái vỏ ốc nhỏ và tôi đang hướng về cái kia.  Tôi đạp chân vịt một cái và được đẩy đi rất hiệu quả trong màn nước âm u. Không hiểu tại sao qua chừng ấy mà thứ tôi vẫn cố gắng giữ trong tay chiếc đèn pin và thậm chí may mắn hơn nó vẫn sáng . Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại ở dưới biển một lần nữa, không phải là sau lần đầu tiên. Có hai thứ ở dứơi nước sẽ  chôn vùi tôi và chỉ một thứ trong đó tôi đang nghĩ tới đó là cái lạnh. Nó không giống cái lạnh của không khí.

 

Việc chằng bó trước đó chẳng ích gì. Những tấm cao su không giúp được gì. Có những dòng chảy lạnh và dòng chảy ấm, nhưng về cơ bản chúng lạnh lẽo như cái chết. Chúng nén lại. Mắt tôi lồi ra vì chúng. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiếc tục di chuyển.Thứ còn lại là những khả năng có thể xảy ra. Thế giới trong không gian ba chiều lớn hơn tôi tưởng tượng. Thẳng bên dưới mạn tàu không phải là quá sâu.- tôi có thể  nhìn thấy đáy bùn nơi những chiếc cột bị chôn vùi và những chiếc neo bị chôn vùi một nửa. Chiếc đèn pin có thể giúp tôi nhận ra chúng. Nhưng sông Lớn ở đâu? nơi nước dồn mạnh, sắc nhọn vào đường hầm rồi nó mở ra với đại dương vô hạn nơi nước sạch sẽ và tầm nhìn được cải thiện. Sau đó người ta sẽ có cảm giác đang được bồng bềnh trên khoảng không vĩ đại hơn là nghĩ đến phía bên dưới mình sâu đến bao nhiêu mét.

 

Tôi biết trước hết tôi phải băng qua sông  Lớn. Tôi có thể nhìn thấy vết bẩn đóng trên mặt nước đen phía trên đang mỏng dần đi nhưng tôi thì đang trượt đi bên dưói làn nước đang rõ dần. Chỉ cần đạp nhẹ một chút, chiếc chân vịt đã hướng tôi tiến lên dọc theo bên phải. Tôi chưa cảm thấy thật thoải mái. Tôi đạp , đạp liên tiếp và lướt đi.

Tôi có thể bồng bềnh cả ngày trên tàu xanh mát lạnh.

Khi  tàu kia giúp tránh được cơn mưa.

.

Tôi nghĩ về chiếc vỏ ốc và nơi nương náu tiếng Anh. Tôi đã đi ra xa khỏi sông  Lớn . Giờ thì thật khó mà có thể giữ được sự bình tĩnh để đảm bảo chắc rằng tôi vẫn đang tiếp tục đi ra khỏi những chiếc cột. Đôi khi tôi phải ngừng đạp để xem xem có phải là dòng nước đang đẩy tôi đi hay không, để xem tôi đang đi về bên trái hay bên phải, phía trước hay đi giật lùi. Tôi kiểm tra lại dưỡng khí và thấy rằng nó vẫn còn trên một nửa. Tôi lọt vào một dòng chảy và trượt xuôi theo nó. Tôi để mắt nhìn ra ngoài xem có đi lạc không. Nếu tôi đi quá xa, làm thế nào để quay lại.

 

“Hãy câm đi và đừng lên mặt nữa!”, có một cái ống và tôi sẽ theo nó đi xuống. Đấy là hướng đi. Có được sự dẫn đường một lần thôi thật là tốt. Sau khi người ta  quyết định đi theo sự dẫn đường nào đó thì mọi thứ sẽ thật dễ dàng, người ta sẽ chẳng phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Mặt chiếc đồng hồ cho biết chỉ còn chưa đầy  một phần tư dưỡng khí còn lại khi tôi tìm thấy chiếc ống. Nó lớn , được chế tạo  bằng sắt và chạy dọc theo đáy biển sau đó vặn góc và đâm sâu vào vách đá đi thẳng xuống nơi ánh trăng không thể chiếu đến. Tôi vọt dọc theo cái  ống đó và đạp chân vịt bằng mọi cách. Tôi giữ chiếc đèn pin dọc gờ sắt của ống để tôi có thể nhìn rõ mọi thứ. Áp suất ôm chặt lấy tôi, cào cấu tôi cho tới khi tôi cảm thấy chóng mặt choáng váng. Tôi có thể nhìn thấy cái lạnh, bóng tối và chỉ một lối nhỏ sáng và chiếc ống lao xuống mãi. Tôi đã có thể trồi lên và tôi sẽ không bao giờ lao xuống sâu như thế này nữa. Và không có gì phía trên tôi cả. Bề mặt nước dường như đã trở thành một khoảng không đơn độc.

 

Chỉ đến khi chiếc ống sắp lao thẳng xuống mặt bùn mới có một lỗ hình ô-van mở ra. Ngọn đèn trong tay tôi vẫn sáng nhưng đấy chỉ là thứ ánh sáng chiếu trong một cái ống. Nó là một toa tàu nhỏ. Tôi bơi vào trong. Bằng một tay quờ quạng và chiếc đèn pin tôi cảm nhận được xung quanh và phía nào dẫn ra cửa và tôi tìm thấy nó. Một kiểu nút không khí. Có một cửa ở phía ngoài, ở chỗ nào đó và cũng có cả một cánh bên trong nữa. Cánh cửa thứ nhất đóng lại rất chậm. Kim chiếc đồng hồ báo rằng dưỡng khí của tôi đã cạn. Tôi hít vào một hơi và nhận thấy dưỡng khí vẫn đi vào vì thế tôi gắng giữ nó lâu tới chừng nào có thể. Tôi tìm kiếm núm xoay mở cửa hoặc tín hiệu chỉ đường ra. Chiếc cánh cửa thứ hai. Tôi quét cái nhìn khắp từng phần bên trong của chiếc ống để định xem đâu là lối đi lên, đâu là lối ra.

 

Sau đó chiếc đèn pin tắt ngấm. Tôi hít một hơi dành cho nửa chặng đường còn lại phải băng qua. Toa tàu trống rỗng. Chân tay tôi co thắt lại trong cơn hoảng loạn bao trùm, tôi quẫy đạp, vùng vẫy. Cho đến khi tay tôi bị đập mạnh và tôi cảm thấy đau đớn. Một cảm giác tê cóng nặng nề hơn bao giờ hết bao trùm lấy tôi.Có thứ gì đó ở trên tường. Có thứ gì đó giống như các tay cầm ở trên tường. Một cái móc tròn trên một đường thông khí. Tôi móc tay còn lại vào đó và đu người lên với tất cả sức lực và hơi thở còn lại.  Giờ đây đã quá muộn để trồi lên bề mặt. Mọi thứ đã hầu như quá muộn. Nhưng chưa quá muộn đế quyết định xem cái tay cầm này sẽ quay về phía nào nếu như nó thậm chí có thể xoay được. Theo chiều kim đồng hồ. Tôi vặn nhưng  nó không hề nhúc nhích. Đã quá muộn để vặn thử theo chiều ngược lại chăng? Hay tôi chỉ nên cố gắng vặn nó theo chiều này. Có thể đã quá lâu nó không được dùng ? Đã quá muộn để làm bất cứ cách nào chăng?

 

Tôi co hai chân lên qua người đạp vào tường . Tôi nắm chặt và cố sức vặn mạnh. Chiếc bong bóng cuối cùng tôi thở ra bật ra cùng với cố gắng đó. Tôi hít lấy hít để nhưng không có gì  xảy đến cả và ngực tôi rung lên  như nhịp đập trái tim giận giữ.

 

Và sau đó có một sự  trao đổi, một sự trao đổi thật sự nhẹ nhàng. Tiếp đến  có một sự thay đổi xa hơn. Nhưng không có không khí. Và hai cánh tay, đầu tôi  căng lên chuẩn bị cho cơn co giật. Mọi thứ vốn đã đen tối nhưng giờ đây nó còn tối đen hơn nữa trong đôi mắt mù và hai lá phổi trống rỗng của  tôi. Tôi cố vặn cái tay cầm một lần cuối  và có một tiếng thét im lặng lấy đi mọi thứ trong bóng tối dày đặc vô tận.Một cơn rùng mình đánh thức tôi dậy. Tôi run lên bần bật như thể gã thợ tìm kiếm thức ăn đã tóm được tôi và đang lắc tôi như lắc một túi đá. Nhưng phổi tôi đang hoạt động với nhịp thở ra hít vào. Không khí thật là tồi tệ và tôi cố nhịn thở nhưng tôi miệng tôi trở nên lập bập và ho liên tiếp. Tôi kéo bật  bộ đồ lặn nặng nề, thứ giờ đây đang nằm  ngượng nghịu bên dưới tôi, giữ cho mặt tôi tránh được nước khi tôi đang ở trong đó. Tôi đứng dậy và thở dốc rồi lấy chân đá một thứ gì đó, thứ đó hóa ra là chiếc đèn pin. Tôi khó có thể chạm tay tới gần nó dường như sẽ phải tốn đến vài phút để tôi có thể nắm chặt được nó. Một sự kích thích vừa đủ, chiếc đèn dường như hoạt động trở lại.

 

Tôi nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong một cái ống nhưng không phải cái ống lúc trước bởi vì cái ống này có vẻ chạy theo chiều nằm ngang. Tay tôi không thể tháo nổi đôi chân vịt và cuối cùng tôi xé toạc nó. Một vài sợi dây quấn vào chân tôi và cắt vào da. Đôi bàn chân tôi tê cóng nên không cảm thấy điều đó. Làn da xanh tái và máu không chạy. Tôi xác định hướng đi và bì bõm lội trong nước dọc theo ống. Chiếc ống dựng thẳng và phân làm nhiều đoạn. Nước rõ ràng đang nông dần. Bên trong ống là lớp bùn lỏng dày. Nó lạnh, tối, nặng nề và tôi không biết mình đang ở đâu.  Tôi bì bõm như thế cho tới khi ngọn đèn mờ đi và nước rút xuống đến mắt cá chân. Có một cánh cửa khác chặn đường đi nhưng nó có một tay cầm để mở và khi mở nó phát ra chuỗi tiếng kêu chói tai của rỉ sét kim loại bị xoắn lại. Đường hầm mở ra sạch sẽ hơn. Ít rác rưởi, bùn nhão và khó tìm thấy nước ở trên sàn. Và sau đó tôi nhận ra rằng tôi không cần phải dùng tới đèn pin nữa. Đường hầm tối nhưng sau đó thì không còn tối nữa. Có ánh sáng ở cuối đường hầm, một thứ ánh sáng yếu ớt nhưng vì nó phản chiếu với nền đường hầm ẩm ướt nên tôi có thể nhận biết được đường đi. Tôi tắt ngọn đèn pin để tiết kiệm điện và vấp chân suýt ngã.

 

Ở cuối đường hầm có một cánh cửa kín mít và trên nó có một khung cửa sổ dày. Và qua tấm cửa sổ tôi có thể nhìn thấy ai đó đang đứng ở đó lưng quay về phía cửa, rõ ràng là đang bảo vệ cái cửa này. Anh ta bận đồ đen như chính cái bóng của mình và đeo một khẩu súng lớn. Ở cách xa anh ta tôi không thể  biết nhiều hơn. Mọi thứ có vẻ xanh tươi và mở ra một chút. Tôi đập mạnh cán chiếc đèn pin vào cửa kính và theo quy luật tự nhiên người bảo vệ giật nảy mình. Anh ta quay mặt về  về phía cửa nhìn săm soi bất lực trong bóng tối. Khuôn mặt anh ta trong thật kì lạ, tôi có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông và sự hoảng sợ trong đôi mắt. Sau đó ánh sáng thay đổi và tôi biết là anh ta đã nhìn thấy tôi. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong giây lát và tôi nhận thấy miệng anh ta nhếch lên chậm chạp. Sau đó anh ta bỏ đi. Chiếc cửa đóng kín đã bị vỡ và cửa hầm mở vào phía trong và tôi nhào vào và lần thứ hai bóng tối  trùm lấy người tôi nhưng lần này tôi cảm thấy khoan khóai với sức nóng của cơ thể.

 

Có tiếng hét lên bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu được. Dán mình trên tấm sàn mềm mại, tôi có thể ngửi thấy thứ gì đó. Không phải cái cảm giác sốc khi chiếc bình dưỡng khí gần cạn, cũng không phải là thứ không khí tù đọng trong chiếc ống. Không phải những thứ đó. Một thứ gì đó thật khác. Một thứ gì đó quá  đẹp đẽ để thốt thành lời, một thứ gì đó cần thiết phải được chia sẻ. Thứ gì đó mà khi người ngửi thấy người ta sẽ hồi tưởng lại thời thơ ấu hoặc thậm chí nó là thứ gì đó khiến người ta quay lại thời thơ ấu . Tôi kiệt sức không thể cười nổi , những cơn rùng mình đã bắt đầu và khiến tôi cảm thấy ấm áp.

 

Nguyễn Quốc Vương

dịch từ bản tiếng anh đăng trên www.theshortstory. Org.uk

 

Peter Hobbs
Số lần đọc: 1971
Ngày đăng: 05.09.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Mật đắng - Đổ Thị Hồng Vân
Hài nhi không biết cười - Trần Văn Bạn
Một Buổi Chiều - Ian Ranking
Thiên thần 18 - Đào Phạm Thùy Trang
Báo hiếu cha - Lê Xuân Quang
Cậu bé và con khỉ - Nguyên Quân
Từ mái trường xưa - Nguyễn Lệ Uyên
Lão gù ở ngã ba sông - Nguyễn Đình Bổn
Thở dài - Nguyễn Lệ Uyên
Chuyến xe ngày hai tám - Nguyên Quân
Cùng một tác giả
Biển xanh sâu thẳm.1 (truyện ngắn)
Biển xanh sâu thẳm.2 (truyện ngắn)