Ngày còn ở Việt Nam tôi chưa từng quen biết Nguyễn Lương Vỵ dù cùng quê Quảng Nam với anh ,khi sang Mỹ tôi cũng chưa hề gặp anh thi thoảng có email hoặc phone cho nhau ít câu thăm hỏi . Ấy là về người ,còn thơ thì tôi có đọc anh theo lối cách không điểm huyệt nghĩa là bài nào tôi thấy thâm hậu hồn nhiên ‘’ thấu tử cung cuộc sống’’ thì đào bới ngôn âm bài nào tôi thấy anh buông tuồng chữ nghĩa thì xin kính nhi viễn chi vậy . Anh mần thơ ra răng xin mời bạn đọc thấu thị xuyên tầng cõi thơ ta bà tá hoả anh xào xáo ‘’theo cái máy động của trời đất’’
Thơ Vỵ bỡn cợt một cách nghiêm cẩn giống như cô gái giang hồ say rượu nắm chắc cái lai quần trinh nguyên môt thuở bời bời dậm đạp :
‘’ Ta thấy ta quá cỡ sặc sừ
Câm trời nín đất nứ nừ nư
Ngọng nghịu mà thâm như cái đó ‘’(Một mình )
Đúng như tên gọi tuy tập thơ đến mấy chục bài chữ là chữ Việt có ,Tây có,Quảng Nam pha rề có nhưng dường như chữ hơi bị chìm trong huyệt tuyết tinh mà trỗi lên chân khí huyền âm ,tinh âm, âm hao , âm mao , âm sấm chẻ,hồn âm ,nhú âm cuồng , âm thạch động, âm đáy vực ,hoài âm hoài …. Nhưng trên hết ,cao hết anh đã sử dụng vô lượng sát na thần công hoà âm âm âm âm thành ảo âm đến mức ‘’thơ dầm buốt nguyệt - tuyệt cùng như em tắt kinh’ . Tắt kinh để hoài thai những câu thơ ấm ớ cho vui nhưng đủ lực ngạo thị đất trời vùi sinh dập tử lau chùi mênh mông .
Thi thoảng anh có những câu thơ động rung buốt lạnh từ sống lưng những thằng thơ lưu lãng ‘’ Một tiếng đàn vô thanh…Sợ xác no hồn đói ‘’ (Độc tấu I , Âm âm đáy vực )
Nguyễn Tôn Nhan rất thấu cảm thơ Vỵ khi cho rằng chỉ thấy tính linh phải đâu là chữ . Chữ chỉ là xác ‘’tinh âm chìm trong dây-Hoà âm ghìm trong tay-Nở ra hoa tinh khí….Một vệt dài sinh tử ‘’(Hoà âm độc huyền cầm )
Phải có một cơ duyên nào đấy Nguyễn Lương Vỵ mới ngộ âm từ ‘’hạt bụi réo sinh linh’’ phải chăng từ một sợi lông của càn khôn tuý luý anh làm thơ như ngẫu nhĩ trùng lai không vị bất cứ cái gì mà là vị tất. Từ ngữ trong thơ anh cũ rích một cách vô cùng mới mẻ anh đi hồn nhiên trên lối mòn vần điệu của một gã tuý tiên hát âm thơ bằng giọng điệu quê nhà xanh lè ,sặc máu mà thương tưởng đến linh lung . Các bài ‘’Chân dung, Lửa và chữ, Hoà âm đại hồ cầm ,Hoà âm dương cầm xanh ,Bất tuyệt , nhân đọc Thuỷ mộ quan … theo tôi đã đủ độ ‘’khạc hết máu tinh hoa-khạc hết máu tinh ma ‘’ trong hồn âm Nguyễn Lương Vỵ .
Tôi cùng Vỵ một lứa bên trời lận đận trong nghề thợ đụng mưu sinh trên đất Mỹ . May mà còn lại ít câu thơ để rồi đây tý ngọ mẹo mùi xương tàn cốt rụi còn có cái để mà leo lét bay . Tôi cạn nghĩ chữ còn có thể mất chứ rốn âm rên rền tức tửi vẫn còn .
Houston TX 08/11/07