Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.125
123.140.153
 
Một thế giới bị chia cắt
Sâm Thương

Ánh nắng buổi chiều nhàn nhạt hắt lên những bức tường xám dọc hai bên phố ở Bờ Tây, khu phố của người Palestine. Ngang qua một quán rượu, Jamil bắt gặp bọn thằng Ahmed, Sadek và Azmi đang ngồi với một cô gái. Mới nhìn Jamil biết ngay đó là Ella, cô gái người Israel mà bọn Ahmed vẫn thường nói. Bọn chúng đang âm mưu hãm hại cô, mà chúng cho rằng đó là cách trả thù cho nhân dân Palestine. Ahmed gọi rượu và đang ép Ella uống. Ella lắc đầu từ chối, nhưng bọn thằng Sadek và Azmi vẫn cố nài ép cô.

 

Jamil bước vào, nhìn thẳng vào mặt Ahmed:

- Bọn mày không được hãm hại cô gái này. Cô ta không có tội gì hết ! Nếu tụi mày can đảm thì hãy đi mà đánh nhau với bọn lính Israel kìa!

 Ahmed tức giận:

- Sao mầy. . .?

 

Làm như không thấy vẻ hậm hực của thằng Ahmed, Jamil quay về phía Ella, khuôn mặt cô có vẻ ngây dại vì rượu. Jamil kéo Ella rời khỏi quán và đưa cô về bằng xe mô tô của mình trước nỗi căm tức và bực bội của bọn Ahmed, nhưng chúng không dám phản ứng vì biết dù có ba đứa, chúng vẫn không đủ sức chống lại Jamil.

 

Trên đường về, ngồi phía sau, Ella tỉnh lại, gục mặt trên lưng Jamil khóc:

- Anh có thể đưa em tới ngã ba trước trạm kiểm soát, để em về một mình cũng được. Nhà em ở khu định cư Karnei Shomron. Để tránh cho anh khỏi sự phiền hà vì bị bọn lính hạch hỏi ! Này anh. Em tên là Ella, còn anh?

 

Jamil không quay lại. Anh không dám nhìn một cô gái có đôi mắt đẹp như Ella mà lại khóc- Nước mắt thường làm anh bối rối, không chủ động:

- Tên tôi là Jamil. Tại sao cô lại nhận lời vào quán với bọn thằng Ahmed? Bọn chúng chỉ muốn hãm hại cô.

- Bọn chúng nói sẽ giúp em liên lạc với người anh bị mất tích của em. Bộ anh không phải là người Palestine? Anh không thù ghét em sao?

- Không phải tất cả người Palestine đều giống tụi nó. Họ chỉ muốn được sống một cuộc đời bình thường, không chiến tranh, không thù hận. Còn việc chúng nó có ý định hãm hại cô thì  do tôi tình cờ nghe được.

 

Tự nhiên mắt Ella ráo hoảnh, cô ngước lên:

- Tại sao anh cứu em?

 

Jamil lúng túng trước câu hỏi của Ella. Anh quay lại, bất ngờ bắt gặp cái nhìn của Ella. Anh thấy trong đôi mắt cô chan chứa  màu xanh hiền hòa của biển trời và vẻ dũng mãnh của loài sư tử trên sa mạc. Jamil bỗng thấy dậy lên trong lòng một tình cảm thiêng liêng thuần khiết, một tình cảm mà anh cảm nhận nó chỉ đến với anh một lần trong đời. Anh như vừa nhắp phải men rượu nồng, ngây ngất, nhưng trí óc thì lại rất sáng suốt. Anh ngập ngừng nắm lấy tay cô, bàn tay thon nhỏ và ấm dịu một cách lạ lùng. Anh hôn lên đó một cách trang trọng và trìu mến. Ella vẫn ngoan ngoãn để yên với vẻ e thẹn đáng yêu. Sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, và nỗi e lệ làm cô run rẩy. Cả hai vừa hưởng nhận những rung động của tình yêu đầu đời với một tâm trạng vừa trầm lắng vừa bỡ ngỡ lạ lùng.

 

Trước khi chia tay, Jamil chỉ kịp nói:

- Liệu chúng mình có còn gặp lại nhau?

 

Ella không trả lời câu hỏi của Jamil, cô nhìn thẳng vào anh như  muốn khắc ghi những đường nét đặc biệt trên khuôn mặt của người yêu, người con trai mới lần đầu nàng gặp mặt. Cô mỉm cười không nói. Lật ngửa bàn tay trái của Jamil, cô rút cây bút từ trong túi áo viết vội vàng, rồi quay ngoắt người chạy đi, tà áo bay bay trong gió, dáng cô thanh thoát như một thiên thần. Khi bóng của Ella khuất sau trạm kiểm soát, Jamil cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay: địa chỉ email của Ella. Anh nhìn những giòng chữ trên da thịt mình, mà không biết mơ hay thực. Nhưng anh biết rõ một điều, anh đã yêu Ella, một mối tình cuồng  nhiệt. Mối tình đầu tiên trong đời vừa nhen nhúm đã thiêu cháy trái tim anh. Jamil đang theo học năm cuối khoa công nghệ thông tin, nhưng đối với Jamil đây là mối tình đầu. Anh cũng đã từng có tâm trạng ước mơ, hy vọng như bao chàng trai khác cùng lứa tuổi, mơ tới một nàng con gái mảnh mai, tới một khe suối vắng có nai rừng và chim hót, tới một thảo nguyên thơm ngát hương hoa, tới những lời thì thầm và những hẹn ước. Nhưng thực tế với anh hoàn toàn đối nghịch: đó là một thực tế đầy máu, nước mắt và những hận thù sục sôi đang diễn ra chung quanh anh. Tất cả như một tình cờ đưa đẩy anh về phía Ella, cô gái ở bên kia hàng rào kẽm gai phân ranh  giới, mới gặp lần đầu, sau một ánh mắt và vài câu nói. Nhưng sao mọi việc lại diễn ra quá nhanh, đến nỗi anh cũng không dám tin đó là sự thật!

 

*

Ngồi trước máy vi tính, Ella lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những ngọn cây cọ, những cái bóng của chúng in trên mái phủ rêu xanh. Một cái cột nhà khá cao hơi chếch trước mắt bao phủ một thứ ánh sáng lạ thường, chết chóc. Ella cúi xuống đọc lại những dòng chữ mà cô mới viết cho Jamil:” Mấy hôm nay, ba mẹ luôn canh chừng em, ngăn trở, không muốn cho em gặp anh. Em không cách nào trốn ra được, nên em đành viết thư cho anh vậy.

 

Mỗi lần viết thư cho anh, em có vô vàn điều muốn nói, nhưng em không biết sẽ bắt đầu từ đâu, và kết thúc ở chỗ nào. Có phải vì em quá yêu anh, yêu hơn cả anh yêu em nữa kìa?Đừng tranh giành với em là anh yêu em nhiều hơn nghe anh! Nhưng nếu anh nhất định muốn thì em sẽ không bao giờ giận anh và thấy mình thật hạnh phúc!

 

Anh có biết mỗi đêm trước khi ngủ, em đã làm gì không? Em đã nghĩ đến anh và quỳ xuống trước bàn thờ, cầu nguyện cho cuộc chém giết sớm chấm dứt, cuộc thương thuyết giữa hai phái đoàn sớm đạt được một giải pháp hòa bình, để tình yêu của chúng ta không bị những bóng ma vây quanh. Nhưng càng ngày em cảm giác lời cầu nguyện của em quá nhỏ, không đến được tai Thượng Đế. Điều đó làm em sợ hãi.

 

Đêm qua, em không ngủ được, hễ cứ nhắm mắt là nhìn thấy bom đạn, thấy những xác người ngã  đổ, máu và máu. Em cũng không biết tại sao em yêu anh, lần đầu khi anh nắm tay em, em đã biết gì về anh đâu. Nhưng chúng ta sinh ra là để yêu thương và Thượng đế đã kết hợp những tâm hồn biết yêu thương lại với nhau. Em tin như thế và em đã yêu anh. Chính tình yêu đó đã giúp em vững vàng đương đầu với tất cả những gì muốn chia cắt chúng ta và tin tưởng vào một thế giới đầy tình người”.

Yêu anh- Ella

 

Ella nhấn con chip chuyển thư đi. Đôi mắt cô mơ màng tưởng tượng ở đầu máy bên kia, Jamil đang đọc những dòng thư của cô. Khuôn mặt anh đẹp một cách rắn rỏi, mái tóc anh bồng bềnh, nhưng nụ cười của anh lại có một vẻ gì đó hồn nhiên như trẻ thơ và đôi mắt anh thì thật quyến rũ...Tự nhiên, Ella cảm thấy nóng bừng ở mặt, cô nhìn quanh như sợ có ai nhìn thấu tâm trạng của cô. Cô nhớ đến nụ hôn của Jamil, cái hôn còn như cháy bỏng trên môi cô, với hơi thở nồng nàn, mãnh liệt đang thấm dần trong từng mạch máu của cô.

 

*

Jamil đang viết thư, anh vừa viết vừa nghĩ đến Ella. Anh tưởng như cô đang ngồi trước mặt anh, trên môi vẫn luôn nở nụ cười thật tươi:" Ở khu anh trọ, bọn lính kiểm soát rất gắt gao, mà anh thì  chưa đủ năm năm nên chưa được cấp giấy chứng nhận cư trú, nếu bước ra khỏi nhà thì sẽ bị phát hiện ngay. Hiện anh đang ở Bờ Tây  với gia đình.

 

Mới mấy ngày không gặp em, mà anh tưởng dài như mấy thế kỷ. Không biết có hình phạt nào nặng hơn đối với anh bằng sự chia cắt em và anh? Trước khi gặp em, anh đã luôn luôn tự hỏi : tại sao lại có chiến tranh? Chiến tranh để làm gì? Chiến tranh đã mang đến lợi ích gì cho người dân Israel hay Palestine và bao giờ nó mới chấm dứt? Anh không biết, không tự trả lời được, chỉ thấy máu và nước mắt của đồng  bào em và cả đồng bào anh đổ ra ngày càng nhiều. Và từ khi yêu em, anh nhận ra rằng anh không chỉ yêu em, mà còn biết yêu thương tất cả những ai đã và đang sống trong địa ngục của chiến tranh ...”

 

Bỗng có tiếng máy bay trực thăng xuất hiện, loạt phi đạn đầu tiên rít qua tai Jamil và nổ dội lên đâu đó rất gần. Jamil rời khỏi bàn viết, tung cửa, lao về phía hầm trú ẩn tập thể trước nhà. Ở đó, khi nhìn kỹ lại không chỉ có một mình anh, nhiều người chen chúc, có cả ba mẹ anh và đứa em gái út của anh. Trong mắt họ cũng như anh, ánh lên niềm phẫn hận , sợ hãi và chịu đựng. Hàng trăm quả đạn đại bác và hỏa tiễn gầm rít vang trời và máy bay quần đảo. Không gian như vỡ tung và ùn ùn chuyển động. Cùng  lúc, anh có cảm giác từ những hầm trú ẩn dưới mặt đất đã lên tiếng bắn trả. Cả một vùng đất trời bị nung nóng ngùn ngụt khói lửa, bụi mù. Tất cả nép sát vào nhau dưới hai làn hỏa lực khủng khiếp. Anh tưởng như ngạt thở, hai bàn tay nắm lại thật chặt, anh muốn vọt ra ngoài, cầm lấy vũ khí chiến đấu. Nhưng người tê liệt, anh không có gì trong tay. Nước mắt anh ứa ra, chảy tràn lên miệng, anh nhấp môi, mặn đắng như máu.

 

Bất ngờ, một chớp lửa loang loáng chói mắt rồi một tiếng nổ dữ dội không rõ từ hướng nào. Cát bụi đổ ập xuống, mùi thuốc súng nồng nặc, những tiếng kêu khóc la hét. Khi Jamil mở mắt ra, anh nhìn thấy em gái anh cùng nhiều người đã ngã xuống vì bị trúng đạn. Không hẹn mà cha mẹ và anh cùng nhào tới. Đứa em gái anh bị một mảnh đạn đâm thủng vào trán, một dòng máu đỏ phun trào ra, và trên khuôn mặt nét sợ hãi thảng thốt hình như đã biến mất, trên môi phảng phất nụ cười và nỗi ngạc nhiên. Mẹ anh ôm chặt con gái  vào lòng, nước mắt ràn rụa. Cha anh điên tiết chụp lấy vai anh gầm lên như một con thú bị thương:

 - Bọn Israel đều đáng chết! Mầy có thấy chúng nó bắn chết em mầy không mà mầy còn muốn cưới kẻ thù về làm vợ? Tao không bao giờ chấp nhận !Tao sẽ giết nó như giết một con chó !  Jamil ngước lên nhìn cha đau đớn:

- Cha ơi! Ella nào có tội tình gì? Cha giết cô ấy thì thà cha giết  con ngay đi!

- Không… Không… Mầy tưởng tao không dám giết mày sao? Tao sẽ giế ! Tao sẽ giết!

 

Và như không chịu đựng nổi cơn xúc động, ông khuỵu xuống bất tỉnh.

Trong lúc đó, những tiếng gào khóc, rên xiết của những người bị nạn và những thân nhân của họ vẫn vang lên. Nhưng hình như Jamil  không nghe, không thấy, trong đầu anh hiện ra hình ảnh Ella đang bị trói vào chiếc cột và đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau để được ném đá vào người cô. Jamil muốn chạy vào dùng thân mình che chắn cho cô, muốn hứng chịu sự trừng phạt thay cho cô, nhưng đám đông hết lượt này đến lượt khác cứ đẩy ngược anh về phía sau. Chỉ có Ella một mình đau đớn, giẫy giụa tiếp tục hứng chịu sự oán hờn của đám đông cuồng điên.

 

Anh chợt nhiên rùng mình. Như một sức mạnh vô hình thôi thúc, Jamil nhảy ra khỏi hầm, giữa đất đá bụi mù anh đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Một khẩu súng của một dân quân vừa bị bắn ngã nằm lăn lóc trên bờ tường đổ. Anh chạy tới, cầm khẩu súng lên đạn, hướng thẳng nòng súng về phía những chiến xa. Nhưng ở cuối tầm mắt, chúng đã biến mất từ bao giờ. Anh nghiến răng bóp cò, rồi thẫn thờ buông thõng khẩu súng, mệt mỏi thụp xuống và ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ.

 

*

Bước vào quán, Jamil đưa mắt nhìn khắp phòng. Quán ít người, anh nhận ra ngay Ella đang ngồi ở một góc khuất và nàng vừa kịp quay lại. Anh bước nhanh tới, Ella đứng dậy, đôi mắt đen thẳm bùng lên với nụ cười kín đáo. Cùng lúc nàng vươn hai tay về phía Jamil, ôm chầm lấy anh. Jamil cúi xuống, môi họ gắn chặt vào nhau. Ngọn lửa tình yêu đã đuổi xua tất cả nỗi khiếp sợ, những rào chắn hiểm nguy đang bủa vây rình rập. Họ bất chấp tất cả, miễn có thể đến được với nhau và gần gũi nhau, để rồi chia tay với bao nỗi đau khổ nhớ nhung.

- Em đợi anh đã lâu chưa?

 

Ella mỉm cười:

- Từ kiếp trước! Thế còn anh, anh có mong được gặp em không?

Jamil cầm lấy đôi bàn tay của Ella, áp chặt môi mình lên  và nhìn thẳng vào mắt Ella:

- Anh mong chờ từng giây, từng phút để được nhìn vào đôi mắt em.

 

Ella cảm động ứa nước mắt, cô níu mặt Jamil đến gần cô hơn. Một giây im lặng:

 - Anh nhìn thấy gì trong mắt em?

 - Một trời hạnh phúc.

 

Đôi mắt của Ella sáng rực lên:

- Em sẽ gìn giữ nó cho đến hơi thở cuối cùng !

 

Jamil đưa tay ngăn :

- Ella, em không nên nói gở. Chúng ta sẽ cưới nhau khi anh tốt nghiệp, có cả khối công việc đang chờ đợi anh. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi.

 - Nhưng em sợ. Em sợ em sẽ không có được ngày đó. Đêm nào em cũng nằm mơ thấy em bị hành hình giữa một phiên tòa không có bản cáo trạng. Mỗi khi nghe tiếng bom đạn ở đâu đó dội lại, trái tim em đau thắt như bị những bàn tay thô bạo đang cố tình muốn nghiền nát, muốn làm cho vỡ vụn. Em đau đớn, mệt mỏi khi nhìn thấy lòng thù hận của đôi bên ngày càng dâng cao. Ngay trong nhà, trên đường phố, ở trường học, bất cứ nơi đâu, em cũng nhìn thấy những đôi mắt long lên vì thù hận, những ngón tay luôn đặt sẵn trên cò súng, chực chờ nhả đạn vào nhau một cách không thương tiếc, như những con thú trong cơn điên loạn. Jamil ơi! Em sẽ sống như thế nào đây?  Chắc em sẽ chết mất vì không sao chịu đựng nổi!

 

Ella nói như rên rỉ. Jamil nắm chặt hai bàn tay Ella, giọng anh nghẹn ngào:

- Anh hiểu ...và yêu em biết chừng nào. Anh không chỉ muốn chịu đựng cái phần của riêng anh, anh còn muốn gánh chịu luôn cả những đớn đau, tủi nhục của em. Nhưng em phải sống và biết tin tưởng để vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt này vì chúng ta yêu nhau và cần có nhau trong cuộc đời ...

- Làm cách nào chúng ta thoát ra khỏi cái địa ngục này hở anh? Cuộc thương thuyết của đôi bên khó có được một giải pháp. Em chẳng còn chút hy vọng gì về điều ấy.

Quán rượu bên kia đường, có nhiều người tụ hội và nườm nượp đám đông qua lại. Bất ngờ, một tiếng nổ dữ dội, mặt đất như chuyển động, những tiếng kêu thét, gào la thất thanh, từng toán người xô đẩy chạy túa ra trong đám bụi mù, mặt mày nhem nhuốc và đầy máu me. Một cảnh tượng hoang tàn, hỗn độn.

 

Ella và Jamil đứng bật dậy, bồn chồn nhìn về phía đám đông đang nháo nhào, hòa lẫn với tiếng còi hụ của xe cảnh sát, xe cứu thương vang lên inh ỏi. Dù khoảng cách không cho phép họ tận mắt nhìn thấy, nhưng tức khắc họ hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra: một người Palestine đánh bom tự sát. Trong tâm thức, họ hình dung được trong quán rượu bên kia đường: những xác người mềm nhũn, những kẻ bị thương tật và lòng hận thù sục sôi. Tiếp theo, sẽ là những cuộc truy lùng, bắn phá trả đũa, máu lại tiếp tục máu.

 

Ella gục mặt lên ngực Jamil bật khóc; nhưng chỉ một giây sau, cô chợt nhớ điều mình phải làm. Cô đẩy Jamil ra và nói lắp bắp:

- Anh phải trốn đi ngay kẻo bị họ phát hiện.

Jamil gật đầu nhìn Ella với ánh mắt thương cảm, đau xót. Anh từ từ rút tay ra khỏi tay Ella và vụt chạy về phía cửa sau.

 

Khi bóng Jamil vừa khuất, Ella ngồi xuống chưa hết bàng hoàng lo sợ, thì cha của Ella bất ngờ đẩy cửa bước vào, theo sau là mẹ cô.

 

Ông xông tới, tát vào mặt cô và nhìn cô giận dữ:

- Hắn trốn đâu rồi? Mày hẹn hò với hắn phải không?

Hai tay Ella ôm lấy má, ngước lên nhìn cha:

- Ba muốn làm gì anh ấy?

Cha Ella nhìn thẳng vào cô:

- Tao muốn giết chết ngay thằng Palestine đã dụ dỗ mày !

 

Ella nhìn thẳng vào mặt cha:

- Anh ấy không giống như những người Palestine thù hận. Anh ấy có một trái tim nhân ái.

- Dứt khoát tao không chấp nhận tình yêu giữa mày và hắn.

Giọng Ella nhỏ nhẹ, nhưng không thiếu sức mạnh:

- Con yêu anh ấy !

 

Mẹ Ella chen vào:

- Mình, con nó còn nhỏ dại, có gì để tôi khuyên giải.

Ella nhìn vào khuôn mặt dịu hiền của mẹ, cô chỉ còn biết hy vọng ở mẹ, giọng cô thấp xuống:

- Jamil là tình yêu của con. Con không muốn mất anh ấy. Thượng Đế đã mang anh ấy đến cho con. Con đã yêu anh ấy và không hề băn khoăn thắc mắc anh ấy là người như thế nào và từ đâu đến.

 

Mẹ Ella bước tới ôm lấy vai cô:

- Nào phải ba mẹ không yêu thương con, không cho con tìm kiếm tình yêu đâu. Nhưng con hãy mở mắt ra mà nhìn, liệu con có thể sống chung với hắn trong cảnh sục sôi thù hận của hai dân tộc không. Còn nữa, bên nhà hắn chắc gì đã chấp nhận con, hay họ cũng coi con như kẻ thù địch ? Con sẽ sống như thế nào hở con gái bé bỏng của mẹ? Đừng đặt ba mẹ vào một hoàn cảnh khó xử.

 

Cha Ella nóng nảy xua tay:

- Không cần phải giải thích. Từ nay, nếu mày còn gặp lại thằng đó thì tao sẽ giết chết không thương tiếc.

 

Ông bực bội rút từ trong túi áo ba tờ bạc 10 đồng Shekels ( New Shekel (NIS) là tiền Israel) dằn  xuống bàn, rồi cầm tay Ella kéo ra khỏi quán, mặc cho cô vùng vẫy, phản đối:

- Ba mẹ ơi! Tại sao không kết án những kẻ gây ra chiến tranh, làm cho con người thù hận

con người, mà lại kết tội con yêu thương đồng loại?

 

Mắt Ella rưng rưng bất lực. Cô đang miễn cưỡng theo chân cha mẹ, nhưng tâm hồn cô rối bời, cô đang nghĩ đến Jamil, cô không biết giờ này anh đang ở đâu, đã thoát khỏi cuộc ruồng bố để trở về phòng trọ an toàn chưa? Ella bước đi với sự nặng nề đè trĩu lên ngực...

 

*

Cả tuần lễ nay, Ella bị nhốt trong phòng, ngay đến máy vi tính, phương tiện duy nhất để cô liên lạc với Jamil và thế giới bên ngoài cũng không sử dụng được, vì cha cô đã cắt đường dây điện thoại, không muốn cô liên lạc với Jamil hay bất cứ ai khác. Hằng ngày cô chỉ được ra khỏi phòng vào giờ ăn những khi có mặt cha; còn không, mẹ cô chỉ việc đưa đồ ăn vào, rồi khóa ngay cửa lại theo lời dặn của cha cô. Mẹ cô rất thương yêu cô, nhưng rất sợ chồng, bởi khi ông nổi giận thì Thượng đế cũng không ngăn cản ông được.

 

Từ chặp tối, cơn mưa bất chợt đổ xuống. Nỗi nhớ nhung, yêu thương như đang giày vò, thiêu cháy tâm hồn Ella. Cô run rẩy trong phòng một mình như bị cơn sốt hành hạ, trong khi đó trời vẫn cứ rả rích mưa.

 

Bất ngờ, có tiếng động ở cửa sổ, Ella giật mình quay lại hốt hoảng vì chỉ thấy đôi tay níu chặt lấy song cửa. Cô chưa kịp hét lên thì có tiếng gọi:

- Ella ơi! Anh đây !

 

Ella chạy tới, níu lấy Jamil thảng thốt rên rỉ:

- Anh làm cách nào mà leo lên được đây? Ba sẽ phát hiện ra anh mất. Thật tội nghiệp anh. Nếu ba mà biết được thì khốn khổ thân em, nhưng em bất cần, miễn có anh bên cạnh, miễn được nhìn thấy anh.

 

Đôi giày của Jamil đã đặt lên thành cửa, anh đứng hẳn dậy, người anh ướt nhẹp, mặt có vẻ tái đi, nhưng trên môi vẫn còn nguyên vẹn nụ cười:

- Anh tìm ra một lối đi, xuyên qua vòng rào kẽm gai sau khu nhà em, hơi nguy hiểm một chút, nhưng cuối cùng anh đã có mặt bên em đây.

 

Ella níu lấy Jamil qua những song cửa, nước mắt cô ràn rụa:

- Jamil! Hãy mang em đi khỏi đây. Em không thể tiếp tục chịu đựng nổi. Em sẽ chết mất …

 

Jamil đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Ella, và hôn cô, nụ hôn chất chứa bao nhiêu yêu thương nhớ nhung và đắng cay phẫn hận. Giọng anh đầy lo lắng.

- Anh biết, anh hiểu em muốn gì, nhưng đi đâu hở em? Ở chỗ anh cũng không phải nơi em muốn đến. Có lẽ, đây là số phận của chúng ta…

 

Ella nhìn Jamil lắc đầu, mắt cô ánh lên một tia nhìn kỳ lạ. Tưởng chừng như cô đã hóa thân thành  một con người khác, hoàn toàn khác. Cô trở nên cứng cỏi như núi rừng sừng sững, lớn vọt lên giữa trời đất tao ngộ. Giọng cô cương quyết và cũng thật tha thiết:

- Em muốn chúng ta đến một nơi không có hận thù, không có chiến tranh. Một nơi rất xa nào đó.

Và em cũng không thể sống mà thiếu anh.

 

Jamil nhìn sâu trong mắt Ella, như nuốt cả nỗi đau lẫn hạnh phúc:

- Anh cũng chưa biết nơi đó là đâu, nhưng anh nhất định sẽ mang em đi, dù phải trải qua chông gai hay phải trả giá bằng cái chết.

 

Ella gật gật đầu, tức tưởi. Cả hai ôm choàng lấy nhau dù đang bị ngăn cách bởi những chấn song. Họ nghe rất rõ nhịp đập của trái tim và hơi ấm của nhau. Có lẽ, họ đã tìm thấy được những giây phút hạnh phúc hiếm hoi nhất, bi thương nhất và cũng thiêng liêng nhất của cuộc đời sau khi đã chọn lựa một quyết định. Họ như lạc vào một thế giới khác, xa hẳn cái thực tế phũ phàng đang bủa vây chung quanh.

 

Nhưng những phút giây đó qua đi rất nhanh, cả hai giật mình, khi nghe tiếng động ở khóa cửa. Ella hốt hoảng, còn Jamil thì như bóng ma thoắt biến trước khi nói nhỏ vào tai Ella:

- Anh sẽ quay lại ngay!

 

Ella cố làm ra vẻ tự nhiên quay mặt ra ngoài khung cửa như đang ngắm nhìn bầu trời đêm. Cánh cửa hé mở, cha của Ella đứng nghiêng người ở ngưỡng cửa, tay vẫn nắm ổ khóa, đảo mắt nhìn khắp phòng. Hình như ông nghi ngờ một điều gì đó. Nhưng không thấy có dấu hiệu gì khả nghi nên ông quay người trở ra, mà không quên khóa trái cửa lại. Trái tim của Ella như muốn thắt lại vì chưa hết hoảng sợ.

 

Chỉ mấy phút sau, Jamil đã trở lại với một khúc cây, khi tay anh đã bám vào song cửa, anh nói với Ella giọng thật cương quyết:

- Em hãy chuẩn bị những gì cần mang theo, trong lúc chờ anh tìm cách bật rộng hai chấn song để em có thể lọt qua được.

 

Cô nhìn thẳng vào Jamil, ánh mắt cô sáng lên một cách kỳ lạ giữa hai hàng nước mắt chảy dài trên má:

- Em chẳng có gì để mang theo ngoài mỗi trái tim cho anh.

 

Nói như vậy, nhưng cô vẫn quay lại lục tung tủ xem thử cần mang theo thứ gì. Cô cảm thấy tất cả đều cần thiết, trân quý đối với cô, cô không muốn bỏ lại, không muốn rời xa bất cứ một thứ gì, vì nó gắn chặt với biết bao kỷ niệm của đời cô. Cuối cùng, cô khoác cái áo choàng lên người và cầm lấy khung hình cả gia đình chụp chung nhân sinh nhật thứ hai mươi của cô, rồi dứt khoát đứng dậy, mắt cô ráo hoảnh.

 

Khi hai thanh sắt ở cửa đã bị uốn cong bởi cái đòn bẩy và sức mạnh của Jamil, Ella lòn người qua, thoát ra ngoài theo sự dẫn dắt và giúp đỡ của Jamil:

- Em hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn xuống, hãy cứ bước theo anh!

Sự quyết tâm đã làm Ella trở nên can đảm, nó đã giúp cô vượt qua đoạn đường chông chênh trên bờ tường.

- Bây giờ em hãy mở mắt ra, đưa tay cho anh và nhảy xuống.

 

Ella hoàn toàn tin cậy, cô làm theo lời Jamil như một cái máy. Khi cô nhảy xuống, chân cô chưa chạm đất thì Jamil đã ôm chặt lấy thân hình cô. Cô cúi xuống, và môi họ áp chặt vào nhau trong một nụ hôn thật dài.

Khi cả hai buông nhau ra, thì Jamil lên tiếng:

- Em cẩn thận theo anh, đừng để người ta phát hiện.

 

Đêm đã khuya, mưa vẫn rơi từng hạt nhẹ. Ánh sáng của những ngọn  đèn phản chiếu lên những vũng nước đọng bên lề đường lấp lánh một màu vàng vọt xanh xao. Xung quanh bỗng im lặng rợn người. Cả hai lao đi, sóng đôi nhau trong nỗi kinh hoàng. Một ngã ba, rồi một ngã tư. Thỉnh thoảng phải nép mình lẩn trốn, mỗi khi có tiếng động hoặc ánh đèn của một chiếc xe chạy qua trên đường.

 

Jamil kéo sát Ella vào mình và giữ chặt vai cho cô khỏi run:

- Băng qua con đường này, đi một đoạn nữa em sẽ nhìn thấy bức tường rào kẽm gai.

 

Khi cả hai vừa băng qua bên kia đường thì bất ngờ có tiếng động cơ, tiếng còi hụ inh ỏi vẳng lại từ đâu đó. Từng giây, từng giây trôi đi thật nặng nề mà đoạn đường trốn chạy vẫn chưa tìm được ngõ đến. Jamil kéo Ella chạy nhanh về phía khu đất trống phía trước, Ella thở hổn hển như muốn đứt hơi, chân cô muốn khuỵu xuống, nếu không có cánh tay rắn chắc của Jamil đỡ cô.

Ngồi xuống sau một bụi cây, Jamil đưa tay chỉ về bức tường rào kẽm gai chạy dài trước mặt:

- Ngay hướng tay anh chỉ, giữa hai cây cột là chỗ anh đã cắt một lỗ hổng vừa đủ cho một người bò qua. Em nhớ bò thật sát, đầu không được ngóc lên. Hãy chờ cho ngọn đèn pha trên vọng gác vừa quét qua là chúng ta chạy nhanh đến đó.

 

Ella nhìn Jamil với ánh mắt lo lắng:

- Liệu có sao không anh?

Jamil hôn lên trán Ella mỉm cười khích lệ:

- Không phải em muốn đi khỏi cái địa ngục này sao? Anh nhất định sẽ đưa em đến nơi em muốn đến.

 

Ella gật đầu:

- Có anh bên cạnh em không có gì phải sợ. Em sẽ theo anh đến bất cứ nơi đâu.

Khi ngọn đèn pha trên vọng gác quét qua, cả hai vùng dậy chạy rất nhanh về phía đã định. Chỉ còn một đoạn ngắn thì Ella vấp ngã, Jamil quay lại kéo cô dậy .

Ngay lúc đó, phía đằng sau vang lên những tiếng thét giật giọng, tiếng lên đạn, tiếng chó sủa và ngọn đèn pha quay ngược trở lại.

 

Rất nhanh Jamil ôm xốc lấy Ella chạy đến sát hàng rào, đặt cô xuống rồi phóng người vào lỗ trống và quay lại:

- Em nắm chân anh thật chặt, anh sẽ bò trước kéo em theo.

 

Câu nói của Jamil chưa dứt thì một loạt đạn xối xả nhắm vào phía hai người. Jamil hốt hoảng khi nghe tiếng Ella kêu lên.

- Chuyện gì vậy em?

- Có lẽ em đã bị trúng đạn…

 

Jamil cuống cuồng bật người lại, nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó và đầy thương cảm của cô. Anh nghẹn ngào ôm chặt lấy cô, đặt nụ hôn lên môi cô. Cô ngửa đầu về phía sau, toàn thân trắng bệch, đôi mắt  nhắm lại, cô nghiêng mặt  ôm siết lấy cổ anh. Cô linh cảm về một tương lai không tới. 

- Jamil, em sợ không đi được. Anh hãy thoát khỏi đây, cứ mặc em.

 

Thêm một loạt đạn bắn xối xả vào họ. Jamil không trả lời câu nói của Ella, anh quay lại dùng thân mình che chở cho Ella. Cô nép sát tấm thân lạnh cóng vào người anh. Một loạt đạn nữa tiếp tục rền vang.

Khi toán lính ập đến, trước mắt họ một đôi trai gái ôm nhau gục xuống giữa bờ tường kẽm gai phân ranh hai vùng.

 

*

Ella tỉnh dậy, mở mắt ra, cô dần dần nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra cho cô. Cô nhớ rất rõ ràng, cuộc chạy trốn của cô và Jamil như hiển hiện lại trong trí nhớ. Jamil đã lấy thân mình che chắn cho cô. Đành rằng anh yêu cô, nhưng cô đâu muốn vậy, cô chỉ muốn cùng đi với anh, không một phút xa rời. Còn anh, anh cứ luôn tìm cách giành phần hơn, anh thật bất công đối với cô, đến cái chết anh cũng muốn đi trước. Nước mắt tự nhiên ứa ra, cô hiểu cô đang ở trong một bệnh viện khi nhìn thấy cha mẹ cô đang bên cạnh giường. Cô ngước lên nhìn cha mẹ, đau đớn thều thào:

- Xin hãy tha thứ cho con, nếu như sự chọn lựa của con đã làm ba mẹ đau khổ.

 

Mẹ cô nắm chặt lấy bàn tay cô, nói trong nước mắt:

- Mẹ biết nói như thế nào để con hiểu, ba mẹ luôn muốn mọi điều tốt đẹp cho con.

Ella cố gắng nói qua hơi thở yếu ớt :

- Mẹ ơi! Ở đây không có điều tốt đẹp như mẹ tưởng. Con muốn ra đi không chỉ vì tình yêu của

 

Jamil, điều đó có, nhưng còn một lý do khác, con không thể chịu đựng nổi chiến tranh  và cái địa ngục hận thù này. Chiến tranh không phải nơi để con người sống, đó là thế giới của loài lang sói.

Ngừng một lát, Ella nói tiếp:

- Con có một tâm nguyện, không biết ba mẹ có giúp con hoàn thành không?

 

Mẹ Ella mếu máo gật đầu:

- Con cứ nói ra, ba mẹ sẽ cố gắng hết sức mình.

 

Trên môi Ella nở một nụ cười, cô nói:

- Con biết con không còn sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi chết, con muốn hiến tặng trái tim con cho một người Palestine nào cần đến. Mẹ nhớ giúp con nghe mẹ! Con muốn hoàn thành điều đó trước khi gặp lại Jamil.

 

Nói dứt câu, mắt Ella nhắm lại, nhưng trên môi cô nụ cười vẫn tỏa sáng. Cô đẹp quá, không chút hận thù, không chút tiếc nuối. Mẹ cô nắm lấy bàn tay cô, bà cố nén cơn xúc động trong nỗi im lặng đắng cay. Căn phòng lạnh. Chỉ nghe tiếng khóc rấm rứt hòa lẫn với tiếng bom đạn ở đâu đó dội lại, làm rung chuyển những khung cửa kính.

                                                                                                              

28.2.2002

 

Sâm Thương
Số lần đọc: 3172
Ngày đăng: 29.05.2008
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Ai cần phải xót thương - Nguyễn Lê Hồng Hưng
Bóng hạnh phúc** - Mang Viên Long
Bốn bức tranh - Phạm Ngọc Hiền
Trò chơi tiếp tục - Đà Linh
Cái chết của một nhà thơ - Quý Thể
Đàn bà & rắn độc - Nguyễn Sinh
Một tác phẩm nghệ thuật - Sâm Thương
Tóc rối - Trần Lệ Thường
Khám nghiệm tử thi - Georg Heym
Vợ trời đánh - Nguyễn Sinh
Cùng một tác giả
Đêm địa ngục (truyện ngắn)
Hòn vọng phu (truyện ngắn)
Chuyến tàu nửa đêm (truyện ngắn)
Giấc Mơ (truyện ngắn)
Sơn Ca 1 (kịch)
Sơn Ca 2 (kịch)
Sơn Ca 3 (kịch)
Cõi người (truyện ngắn)
Hoa anh đào mùa đông (truyện ngắn)
Hoa anh đào mùa đông (truyện ngắn)
Bức tranh dang dở (truyện ngắn)
Sau cơn bão lũ (truyện ngắn)
Khi hoa anh đào nở (truyện ngắn)
Kiếm lửa (điện ảnh)
Cô dâu xứ Tuyết (truyện ngắn)
Hai người mẹ (truyện ngắn)