Bạn hiền !
Hôm qua nhận được thư của bạn , bàn về cuộc họp mặt của trường mình. Bạn đề nghị tui viết một bài cảm tưởng về thời làm học trò cũ để bạn phổ biến trên trang web của trường .Trong thư bạn nhắc nhỡ về kỹ niệm của thời học trò cũ , những luyến tiếc về thời gian đó và điều nhớ nhung xưa cũ về mái trường Nguyễn Bá Tòng. Những lời lẽ chân thành của bạn làm tui đâm ra mắc cở hết sức ..Vì suốt thời gian học hành , mùa tui ưa thích là mùa tết được nghĩ học lâu nhất , và khỏi nói khi ” mỗi năm đến hè ..là ta nghĩ hè . 90 ngày qua chứa chan tình thương “ luôn luôn là mùa trong năm làm tui cực kỳ yêu thích ..90 ngày chứa chan tình thương mến thương đó quả là thời gian vô cùng hạnh phúc của tui ..bởi được nghĩ học ..sao mà khỏe hết sức ! Chưa bao giờ mà tui cảm thấy sung sướng cho bằng ...Còn lúc đi học hạnh phúc bất chợt của tui tìm thấy là những buổi đi học mà được nghe thông báo giờ học nầy, thầy cô nghĩ vì bị chuyện bận đột xuất hoặc ..bị ốm !!!, người nhẩy cẩng lên biểu lộ niềm vui sung sướng nhất trong lớp ..đó là tui ( Lắm lúc sao thấy mình vô dziên quá xá, tui cũng biết ..quê mặt lắm chứ ! Nhưng cái thói chây lười ...khiến tui không thể nào đóng kịch được lâu để đè nén nổi niềm vui vỡ òa trong mình lúc đó, khi nghe được chuyện thầy, cô ..không đến lớp ! ) Nhưng thỉnh thoảng niềm vui đó cũng chẳng thế nào trọn vẹn được khi giờ nghĩ học hiếm hoi đó xãy ra vào giửa giờ buổi học. Vì lúc đó, thường thì trường mình chửa lửa bằng cách để Thầy Giám thị vào lớp giử trật tự , không cho lớp ra về. ( chờ học nốt các môn học khác. Trường sợ nếu cho nghĩ lúc đó, tụi học trò chuồn về luôn thì sao ?) Thế là Thầy Giám thị bây giờ vào lớp lấp chổ trống bằng cách say sưa giảng về Công dân giáo dục ( cho các lớp nhỏ ) hoặc bàn về chuyện tình hình chiến sự và nội tình đất nước bây giờ ( cho các lớp lớn ) Mà nói thật , dù tình trạng xãy ra lúc lớp nhỏ , lớp lớn gì ..cũng mặc !... khi các bạn khác chăm chú nghe lời giảng truyền cảm của Thầy , ..còn riêng tui thì cứ " mộng ngoài cửa lớp " liên tục ...Mà mộng nầy lại chỉa thẳng vào mấy chổ bán quà vặt ở cạnh trường , đường Bùi Chu nơi mà có chị bán nước đá nhận , có anh bán cà rem , có bà bán cóc , bán ổi, có xe gỏi khô bò , có xe bột chiên...Thầy nói mặc Thầy ..trò mơ mặc trò , và nước bọt cứ lên xuống theo chiều tưởng tượng của tui ....’
Bạn hiền à ! sao mà bạn thánh thiện hóa tuổi học trò của bạn ! làm tui thật là mắc cở cho cái tuổi học trò của tui ...Khi mà tâm hồn ăn uống đè nặng trên tâm hồn học hành của tui quá mạng vậy ? Mà tui nói thật , lúc đó tui ưa suy nghĩ . Dù tui có cố gắng lắm , cũng làm sao học hành bằng những kiện tướng có máu mặt trong lớp được . Các bạn ấy khi được Thầy, Cô gọi lên bảng thì ung dung lên trả bài thật tự tin. Bài kiểm tra của họ khi nhận trả lại từ Thầy Cô bao giờ cũng có số 10 tròn đầy. Còn tui ..không dám kể lại nữa vì hiếm hoi con số lý tưởng đó trên bài vở của tui ! Còn chuyện bị gọi tên lên bảng trả bài , tôi thường giống con gà nuốt dây thun lắm bạn ạ! Lúc đó tui đã biết chắc rằng chuyện học giỏi chuyên cần hình như không nằm được trong số mạng của tui được ? Phải nói làm học trò thời đó của tui sao mà vất vả quá mạng ? Tháng nào tui cũng đội ngất ngưởng trên đầu mấy chục người bạn ..hỏi sao không oải? Thành ra tui cứ tối ngày " làm học trò không sách vở cầm tay , có tâm sự nói đi cùng..quà vặt " … Tà tà làm học trò kiểu đó hoài ! Bố Mẹ tui rầu lắm, cứ la mắng tui , thậm chí tui còn bị đòn cộng thêm chuyện bị quỳ gối mỗi tháng để sám hối nữa đó ..Nhưng rồi tình trạng vẫn " u như kỹ " Thấy không thể nào cải thiện được chuyện " dốt nát bẫm sinh " của tui nổi !! Nên 2 cụ bèn cứ chép miệng ! thôi kệ phó thác mọi sự dâng theo ý Trời !...Và tạm dừng câu chuyện hỏi tội lỗi của tôi mỗi tháng, vì nãn quá ! Còn phần tui cứ nhủ thầm ráng sức học tủ chừng vài ba bài , biết đâu chó ngáp phải ruồi..mèo mù vớ cá rán , trúng tủ khi đi thi thì sao ! và bảng hổ đề danh cho tui là chuyện có thể xãy ra, bởi "Học tài thi phận" cơ mà ? Và từ hồi tui được Bố Mẹ thương tình thông cảm , tui hết sức phấn khởi bèn phát huy tinh thần lạc quan về định hướng tương lai của mình , không màng thắc mắc về hiện tại bao giờ. Bạn nào học giỏi Ba Mẹ bạn ấy nhờ, còn tui, chỉ còn biết ráng quyết tâm ..." trúng tủ " để cho mệnh đề " học tài thi phận " không bị mai một trong truyền tụng của nhân gian mà thội !
Chuyện dài lắm ...Tui mà kể chắc tới mốt cũng chưa xong ..Bởi đây là tui mới kể đến chuyện từ lớp đệ ngũ dần đến lớp đệ Tam thôi đấy nhé ! còn 2 lớp nữa mới tới thi tú tài lận mà ...Nhưng kể lễ đến đoạn nầy, tui chợt mủi lòng ..vì nhớ Bố Mẹ tui quá! Ông Bà cụ tui mất từ lâu rồi ..mà đến khi khuất núi 2 cụ chưa có dịp nhìn thấy tui " vinh quy bái tổ lần nào cả " Thiệt là tui bất hiếu mục tử vô cùng ! Cầu xin cho đời con của tui đừng đi theo vết xe của má nó ...
Úi chào ! nói tới đây , tui chợt nhớ ra câu chuyện nầy ..Hôm trước con trai rượu của tui thỏ thẻ :”Học hành sao mà chán quá má à !” Lúc đó tui cũng theo thói quen cũ để nói một câu châm ngôn nằm lòng của tui “ học tài thi phận con ơi “ với nó. Giờ nhớ lại , tui bắt rùng mình kinh hãi. Chời ơi , chẳng lẽ cái zin ngu dốt, chây lười của tui mạnh dữ vậy sao ? Tui nhớ tui đã ráng cố gắng chài mồi và chộp được ông chồng của tui bây giờ, học hành đổ đạt tương đối cũng đàng hoàng lắm mờ .. Chộp được chàng ta là tui đã hy vọng tràn trề về đời con của mình sẽ được cãi zin học giỏi giống bố nó ...Ai dè !..Chẳng lẽ ?...
Bạn hiền ơi ! đọc được những dòng tâm sự chân thật của tui …Chắc bạn sẽ thông cảm rút lại lời yêu cầu tui viết một bài hồi tưởng về thời làm học trò cũ đăng trên trang web của trường mình phải không ?.Vì những điều “người thực việc thực nầy “ mà chường mặt trên trang web, sẽ gây ra nhiều điều phản cảm lắm .Tui hứa với bạn là tui sẽ tham gia tích cực trong buổi họp mặt bằng vai trò phụ trách ẩm thực cho các bạn ..gì chứ chuyện mua thức ăn sẳn đem về đãi tiệc, và nêm nếm trước coi vừa miệng hay không là “chuyện của nàng !” bạn đừng lo, cứ mạnh dạn giao cho tui nhiệm vụ đó đi ..Bảo đãm tui sẽ không phụ lòng tin tưởng của bạn đâu.