Trong nỗi đau tưởng chừng tuyệt vọng : lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa – bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh … thi sĩ thốt lên : lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ – một đôi người u uất nỗi chơ vơ – đời kiêu bạc không dung hồn giản dị – thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ … Thi sĩ chạy trốn tuyệt vọng , tìm quên trong men say : hãy buông lại gần đây làn tóc rối – sát gần đây gần nữa cặp môi điên – rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói – đưa hồn say về tận cuối trời quên …
Trong khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi sau những cơn say tưởng chừng bất tận , thi sĩ nhận ra : trên nẻo ấy tơi bời , em đã biết – những tình phai duyên úa mộng tan tành và hơn thế : quanh mình phấn rụng hương rơi – cánh phiêu lưu chợt rã rời bướm hoa – tiếng cầm chưa tắt dư ba – nao nao nguồn máu lời ca vọng về …
Cuộc say nào cũng đến giờ kết thúc và còn gì thê thiết hơn : em ơi lửa tắt bình khô rượu – đời vắng em rồi say với ai ? May thay ,thi sĩ còn thơ để mà say trong miền tịch lặng , những lời thơ huyền ảo chếnh choáng men say quên quên nhớ nhớ men khói đêm nay sầu dựng mộ – bia đề tháng sáu ghi mười hai – tình ta ta tiếc-cuồng-ta khóc – Tố của Hòang nay Tố của Ai ? …
Ghi chú : Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Vũ Hoàng Chương