Trung thực và thông minh
Chưa đủ
Phải hành động
Số phận con người?
Đừng đứng gần bức tường sắp đổ
Ta giãi bày cùng em và chờ đợi
Em thông minh cũng chờ đợi giãi bày
Tự giao ước hiểu nhau là đủ
Bỗng chia li cô độc ở cuối ngày
Cái lỗi không phải vì mỗi ngày có những giây phút cuối
Ta yêu nhau hay ta chỉ yêu ta
Ta khép kín tâm hồn ta lại
Cái trung thực nằm lòng rồi cũng phôi pha
Em nuối tiếc còn ta ân hận
Gõ cửa lương tâm thì nước đã qua cầu
Khi bừng tỉnh lương tâm là số phận
Trắc trở làm sao ta lại bắt đầu
Bắc Ninh, mùa thu 1986