mặt nạ
mặt nạ 1
ta đã đi ngang qua nhiều biển
vẫy vùng suýt chết
thằng đàn ông nhìn em ánh mắt màu mật ngọt
giấu sau bản tình ca chiếc mặt nạ
sau khi vẽ lên bầu trời một vòng tròn của khói
người đàn ông yêu người đàn bà
sao phải mang mặt nạ?
làm gì có một người đàn ông yêu một người đàn bà
khi bây giờ người ta chả mấy khi yêu nhau nữa
chỉ một lần trong mưa
mặt nạ người tan rã
- em muốn ta mang mặt nạ đi đâu?
- ra khỏi xứ sở người buồn tẻ
- không ai yêu mình cả
- biển như là mặt nạ đang bơi
ta mang về chiếc mặt người
hồi ức ngày chết đuối
mặt nạ 2
biển đè ta ngã
cơn bão cấp mười ba
chàng thi sĩ vừa đọc xong phân tâm [không biết với ai]
chữ chưa sinh ra
lời nói ngồi phơi nắng
mặt nạ đang nhắm
hai mắt còn màu đỏ
mơ về chiếc ao nhỏ ở nhà
nở một bông hoa
súng tím
im
gõ và gõ
một ngón tay
lúc lắc chùm chìa khoá
sau đó chùi giọt nước mắt
đang lăn
có một chiếc mặt nạ đang cố giữ thăng bằng
mặt nạ 3
không phải dấu chân địa đàng
sáng nay có người ra khỏi nhà rất sớm
vì có người thức dậy sớm hơn
mang chiếc mặt nạ [buồn]
như khói...
mặt nạ
chữ m
chữ ă
chữ t
chữ n
chữ a
không sắc không huyền không dấu
những ngôn ngữ co dãn
như chú cá đang bơi
những ngôn ngữ chim trời
đang bay trên đầu lưỡi
anh muốn cắt ghép năm chữ cái từ mặt nạ
làm năm bài thơ
dịu dàng mệt mỏi
nhưng cái chữ duy nhất này
nó làm anh đánh vần không thành mặt nạ
anh đánh vần thành chữ mất nhau
có một điều gì tan rã
có một ngày gì chia xa
một con ngựa cứ phi đến
khi gục ngã
...
nỗi [buồn] mang gương mặt em
thành mặt nạ thời gian mệt mỏi
từng đêm từng đêm
mặt nạ [buồn] không ngủ với cơn mơ
...
trong giấc mơ có một nỗi [buồn]
ta gọi tên em
mặt nạ ơi mặt nạ dịu dàng
không mơ hồ như gió
không vỡ nát như mây
mặt nạ [buồn]
trong veo rượu trắng
chỉ một giọt rượu này
mặt nạ ơi say quá
nguyệch ngoạc [buồn] những tấm bích chương
vẽ lên tường
mắt em ngày cung An Định
mặt nạ 4
mặt nạ này
mặt nạ
hai mắt em là mặt trời
chùi vội
mặt nạ cười
mặt nạ
anh đớn đau những lời không nói
tuôn qua cổ họng như một tràng đạn
những câu thơ (*) anh đọc cho em
quyền được rơi mặt nạ
---------
(*): chúng ta đã không tiếc gì cả
nhưng sợi dây dắt chúng ta đi qua bóng tối
đã làm đau
khi con thuyền cong người ra biển
làm hỗn mang
làm rách nát
giấc mơ...
Đốt...
(không phải Đốt-tôi-ép-xki)
có ông (làm thơ) viết mãi bài thơ không ai đăng báo
buồn buồn đem thơ ra đốt
có ông (làm dân) nói mãi không ai nghe
buồn buồn đem ra đốt miệng của mình
cãi nhau với lêvĩnhtài…
chúng ta hiểu được nhau nhờ tốc độ cuả giấc mơ…
thôi sẽ quên ngày mai rồi, ý nghĩ
ra đời như một bào thai
tôi làm bài thơ có tuyết rơi, gió thổi…
T. đùa tôi đang làm bản tin thời tiết
tôi làm bài thơ về cỏ xanh và quên lãng
T. cười tôi đang cố gồng mình
vặn vẹo đi tìm người đang trốn
bài thơ phải là đá nổi trên mặt nước kia
tôi làm bài thơ kể chuyện loanh quanh
dù chúng chẳng bao giờ dễ hiểu
chúng thở trong im lặng
T. vẫn cười vì biết khi nào là thỏa mãn tri kiến
thơ là cái lặng lẽ ta nhìn thấy
nhà thơ như con bò phải có nhiều hơn một dạ dày
nhai mọi thứ và nuốt mọi thứ
ah, đau bụng xiết bao
khi cứ cố nuốt vào vĩnh cửu
ngày mai tống ra như thế nào
thế thì T. thật sự muốn gì?
muốn những điều không bao giờ tôi có thể diễn tả
thật là hàm hồ
tôi ghét những bài thơ không ai hiểu nổi
ghét những bài thơ trong vô thức của tôi
sùng bái sự liên tưởng
vì chúng chỉ là hòn đá xanh và nặng
nuốt vào đau dạ dày
nhưng nếu không thế thì làm sao một mình một cõi
T. cũng là một cái cớ để vui
(dù mọi cuộc chiến thường bắt đầu từ T.)
ẩn dụ ở đâu trong thế giới thật buồn
như chiếc áo tôi mặc thấm mồ hôi vì trời nóng
ẩn giấu phía sau chỉ là những giọt mồ
hôi
hôi mùi ký ức
về một thành phố ngày xưa tôi đi học
có một khu vườn
cô đơn và chậm rãi
mỗi đứa trẻ con mang bầu trời trong mình
xanh màu xanh không cần liên tưởng
đói không cần tưởng tượng
hồn nhiên hái ngôi sao làm cổ tích cho mình
hồn nhiên đái bên vỉa hè loang lỗ
không thể “làm” bài tập làm văn
khi không có cái gì treo lơ lửng
trên bầu trời thành phố
T. cứ tưởng nước mắt
làm ra những bài thơ
thật ra thơ là những quân cờ
trên bàn cờ tôi chơi cho đến chết
(mà nếu không quá mệt
lên thiên đàng [địa ngục] tôi cũng làm thơ
chưa chắc tôi đã chừa)
mới đây thôi
trong túi áo cuả tôi
chiếc áo của mồ hôi và bụi
tự nhiên có một bàn tay
còn đủ cả móng
cào xước ngực tôi
trong giấc mơ khủng khiếp
vậy mà T. bảo không phải giấc mơ
(thế là cái chó gì
mà đau như thế ?
T. hãy nói với tôi
gì đã làm người ta đau như thế)
đó chỉ là vết thương cho hy vọng yên nghỉ
đang duỗi ra trong đêm
sau đó T. buộc lại mái tóc
đen như một nấm mồ…
vậy thì tôi làm thơ như thế nào?
- cứ viết xuống trang giấy
như con bò đang nuốt vào dạ dày
một xô nước có pha muối [mặn như có máu cuả vết xước]
và những lời thầm thì cuả mình
đang nát tan từng mảnh
nhớ hốt hết các mảnh vỡ cuả mình
T. nhắc,
những mảnh vỡ phiêu lưu
thường văng xa nhất
kẻo để ai dẫm vào
lại la lên: chết mẹ!
Buổi sáng
buổi sáng, ly cà phê, những tờ báo... Và con chữ đang đùn lên lấp đầy cho xong ngôi mồ trên trang giấy. Giấy? Đến khi nào người ta không còn phá rừng cho những lời nói để phủi tay
buổi sáng, tôi không biết có còn gương mặt. Mắt và môi đã thành xa lạ. Miệng của mình đang bị tàn phá. Những lời nói bị thương rơi xuống vỉa hè
buổi sáng, là đêm qua đang vươn vai và ngáp. Đã gươm đao trong mỗi mắt nhìn. Làm sao em biết tôi không thể vượt qua, hay em nghĩ linh hồn không còn nơi xác chết. Chết? Nhưng buổi sáng làm sao em lại chết? Hay là em đang trôi ở trên đường, và bất ngở một tai nạn ẩm ương. Một ý tưởng ẩm ương? Cái ý tưởng đi xe đạp khi giá xăng tăng còn buồn hơn ý nghĩ một người có đầu là con bò đực, nhưng buồn hơn là lúc trả tiền xăng.
và buổi sáng bắt đầu nhẹ bớt, khi buổi chiều mệt lả trốn vào em. Ánh sáng đang mất đi và bóng đêm bất thần đổ xuống. Không phải cúp điện, mà vì em cũng chỉ là một thứ phù du, bay lơ lửng những cơn mơ bất tử. Phù du? Đêm? Lừa dối mình làm gì khi em không biết chữ, em tỏ ra khôn ngoan còn bóng tối khôn ngoan. Chỉ thuộc về con người mới không xếp hàng bay vào lửa, mới biết đêm là độc ác nhường kia.
và buổi sáng lại về hai tay trắng
chờ buổi chiều già cỗi đến hiếp em...
----------
từ tôi đến miệng tôi
xa quá không sao kêu cứu được