1.
Từ bỏ ánh sáng của nắng
Trắng toác và mù lòa
Hắn đi vào đêm
Đêm tróc ra từng mảng sự thật
Sự thật dày bụi và đất
Của lòng người
Lòng người không đáy và bao la
Vô hình và khó đoán
Chỉ hành vi là thước đo
2.
Tháp mọc trong tim hắn
Đỏ như máu
Lá rơi làm giấc ngủ giật mình
Loạng choạng trong nỗi nhớ
Sự thật chống gậy bước đi
Và thở
Điểm tựa đang vẫy gọi
Những ngón tay rong rêu
Xốc thời gian ra sông
Thời gian như xương cốt người xưa
Sông là sông của lịch sử
Hắn vừa tẩy rửa vừa mưa
3.
Mưa là mưa là mưa
Chiếc lá trôi vào lịch sử
Như cá bơi ngược dòng
Thác ghềnh sóng to bão lũ
Và tình yêu phía trước đợi chờ
Là đủ
Nhân loại muôn đời tình yêu
Điều đó không cần bàn nữa
Vòng tròn của rơm và lửa
4.
Rơm là cô gái dịu dàng và dễ cháy
Dưới nắng
Nắng là hình thức khác của lửa
Lửa là chàng trai hoang dã của rừng
Lang thang cùng mũi tên thần
Khi gần rơm thì bắn những làn hạnh phúc
Lịch sử từ đó dài ra và đầy nhóc
Huyền thoại
Những khái niệm về tình yêu
5.
Hắn trải chiếu nằm trong lòng tháp
Trên cao những sợi trăng vàng
Se se giấc
Trong mơ hắn hôn lên má chị Hằng thơm sương khói
Jaya Simhavarman IV* cưỡi mây nhìn
Không nói
Những ngọn gió thổi vào tai hắn đôi lời thì thầm
Hắn choàng dậy và bay đi
Những câu thơ tỏa sáng một vùng đồi
6.
Đêm mọc quá nhiều mặt trời trong tiếng chuông
Ngày đen như li café ai mới khuấy
Chóng mặt và ù tai biết mấy
Thành phố có quá nhiều con đường rách nát
Đắp vá như số phận chiếc áo của người nghèo
Mùa mưa là mùa than trời không thấu
Một buổi trưa lạnh lẽo li café đã bốc khói vào khung trời mới
Hắn tản bộ ngang qua kí ức để về nhà
Kí ức cứ kẹt xe và mưa thì cứ sa
Mất một đời để đến nơi cần đến
Bởi thành phố là thành phố buồn
Khi trở về lại mất thêm đời thương
7.
Thiên đàng thiên đàng là lời dối trá
Hắn bay về ngủ say trên không gian
Giấc mơ sát phạt giấc mơ màng
Thời gian không còn í nghĩa đo lường tuổi tác
Bầu trời yên vị bầu trời
Niềm tin đã bất diệt và linh thánh như hồn tháp.
Chú thích:
*: Jaya simhavarman IV tức Chế Mân