Có một cái “thích” rất hiển nhiên trong thế giới loài người
Là cái “thích” nhìn thấy sự đau khổ-yếu hèn và kém cỏi ở người khác
Nhìn thấy sự tang thương, nhìn thấy những thù hằn
Bởi khi được nhìn thấy những điều đó, người ta có cảm giác sung sướng
Sung sướng vì thấy mình không phải là người trong cảnh ngộ
Sung sướng vì có thể ban phát những cái nhìn thương hại, những cái chép môi thở dài dầy trắc ẩn
Sung sướng vi thấy mình hơn hẳn những người ấy, ít ra là trong khoảnh khắc
Sung sướng vi được tỏ ra là kẻ bề trên đầy lòng nhân ái sẵn sàng yêu thương tất tát thảy tha nhân
Sung sướng vì chí ít cũng một lần thực sự cảm thấy mình hạnh phúc
Không tin ư ?
Hãy thử ngẫm mà xem !
Những mẩu tin bão lũ-cướp giật-tai nạn giao thông-những cuộc bom mìn khủng bố, và cả tự tử
Là những mẩu tin luôn được theo dõi nhiều nhất
Những chuyện tình đau thương đầy nước mắt, chia ly và mất mát luôn được người ta ngợi ca là những chuyện tình đẹp nhất
Những bài thơ, bài ca sầu muộn, khóc than, bẽ bàng, khổ hận luôn được người ta cho là những bài thơ, bài ca hay nhất
Những mảnh đời năm chìm bảy nổi, nhọc nhằn cơ cực, tàn tật thiếu đói, chật vật từng phân li cái sống luôn được người ta cho là những cuộc đời đáng trân trọng nhất
Vậy đó !
Chắc chắn sẽ rất rất nhiều những cái nhìn căm tức, những bàn tay nắm chặt muốn bóp vụn từng con chữ mà tôi vừa viết ra
Bóp vụn và chối phăng, thậm chí còn to tiếng thóa mạ, chửi rủa là tôi phỉ báng loài người, kê kích, cào cấu, moi móc những điều mà không một ai muốn thừa nhận
Những hỡi ơi !
Dẫu có “cả vú” đến đâu
Cũng chẳng thể nào lấp được khi cái “thích” ấy cứ hiển nhiên tồn tại giữa cõi người
Ôi ! Muốn cười to một tiếng nghẹn ngào…