Sân khấu gồm 2 phần chính:
Một bên bài trí như phòng khách của một gia đình bình thường ở thành phố, có bộ đi văng, trên bàn nước có lọ hoa cắm một bông hồng đỏ thắm, trên tường treo phiên bản vài tranh phố của Bùi Xuân Phái và bức "Thiếu nữ và hoa huệ Tây" của Tô Ngọc Vân.
Một bên bài trí như một quán cà phê, có vài bàn nhỏ. Trên tường treo một đàn ghi - ta, vài bức ảnh bán khoả thân và lịch thơ Thiền của Nguyễn Duy.
Hai bên ngăn cách với nhau bằng mấy cái mành mành. Cả hai nằm trên một sân khấu quay cao hơn nền sân khấu. Cách thiết kế sân khấu này để có thể dùng bên này hoặc bên kia hoặc cả 2 bên. Sau đây, xin gọi tắt sân khấu bên phòng khách là "bên A", sân khấu bên quán cà phê là "bên B", nếu sử dụng cả 2 sân khấu, sẽ gọi là "cả A và B".
Xung quanh sân khấu quay được ước lệ như là đường phố. Diễn viên ra vào từ mọi hướng, kể cả từ phía khán giả.
Các vai:
Chồng:
Đông Gioăng (Don Juan),
Thi sĩ,
Đại bợm
Nàng - ngây - thơ,
Dâm phụ
Ăn xin (Đăng thủ vai)
Tiếng nói hậu trường và tiếng động đường phố.
Các diễn viên phải giữ được tâm thế diễn pha trộn 2 khuynh hướng chính: Nghiêm túc như phong cách Nhà hát Tuổi trẻ diễn kịch Lưu Quang Vũ và uỷ mị, chua xót theo kiểu cải lương Lan và Điệp trước 1975. Cả hai đều là cương nhưng phải giữ đúng đặc trưng của từng loại. Không thái quá. Đặc biệt không được hài, nhất là hài ứng tác kiểu Xuân Bắc, Quang tèo, Công Lý... Trang phục tuỳ chọn, nhưng phải tránh công thức. Những kiểu sau đây phải tránh: Ăn xin mặc quần áo rách rưới, Đông Gioăng diêm dúa, Thi sĩ sơ mi trắng quần sẫm màu. Dâm phụ mặc hở hang...
Màn mở.
Lớp 1
Đông Gioăng vào sân khấu phía B:
- Tất cả những trò chơi tình yêu này rồi đi đến đâu, có thể nói rằng chúng chẳng đi đến đâu cả mà chúng chỉ để làm cuộc sống sôi động lên, có ý nghĩa hơn. Chúng giống như trò thư giãn khi người ta quá mệt, và chúng còn giống như mảng cỏ xanh nhỏ tý trên sa mạc. Người đi trên sa mạc nhìn nó, nghĩ về nó, ngồi trên đó một lát nhưng rồi do số kiếp của mình lại phải đi tiếp trên sa mạc nóng bỏng...
Thêm Ăn xin (hát):
- Em có thấy hoa kia mới nở/ trong giây phút nhưng đẹp tuyệt vời/như hạnh phúc thoáng qua mất rồi/...
Thêm Thi sĩ: (nói với Ăn xin)
- Thằng điên này! (nói với Đông Gioăng) Sẽ xa cách và khắc khoải thế mãi thôi.
Đông Gioăng:
- Nhưng có lẽ vẫn còn hơn gần nhau để rồi đòi nợ nhau đến cạn kiệt phát chán.
Thi sĩ:
- Cần phải dấn mình trong nỗi đau ta mới hiểu được cuộc đời này. Tôi yêu sự cô đơn, tôi yêu tình trắc trở...
Ăn xin:
- Quý vị có thể quan tâm đến kẻ hèn này... (hát) Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn...
Thi sĩ:
- Thằng điên này!
Đông Gioăng:
- Sự đơn điệu và cứng nhắc sẽ khiến chúng ta trở thành những thành viên của một tổ chức hơn là những người yêu nhau.
Nàng - ngây - thơ: (ra phía bên kia, tức phía sân khấu A) trong lúc này phía bên kia đèn tối đi, Dâm phụ xuất hiện, tiếp xúc với từng người trong im lặng.
Nàng - ngây - thơ:
- Ôi, không gian mênh mông. ánh nắng phiêu diêu. Em mơ mình đang bay, đang bay... Em mơ được hy sinh cho một lý tưởng lớn quá... Nhưng cuộc sống này thật tầm thường. Làm sao em thoát ra...
Thêm Chồng:
Anh có việc phải đi đây. Công việc! ôi công việc, các thứ hợp đồng chó chết! (ra vội vã)
Nàng - ngây - thơ: vâng (tự sự) Công việc, anh ấy vất vả quá. Nhưng nó là cái gì? cần gì đâu, mình đã nhiều lần nói. Ôi trời xanh mênh mông (làm động tác hình thể như múa nhưng không khoa trương)
Dâm phụ sang phía bên sân khấu A: (nói với Nàng - ngây - thơ)
- Đừng vin vào ngôn ngữ, chẳng giải quyết được việc gì.
Nàng - ngây - thơ:
- Khởi đầu là lời! Em đọc ở trên báo nói thế!
Dâm phụ:
- Xì, lời cũng có tác động, nhưng vấn đề là cơ thể của em hoạt động thế nào. Có những cái em có dùng lời bảo được chúng đâu...
Nàng - ngây - thơ (Tự sự):
- Ôi, hy sinh. Ta chỉ khát khao sự hy sinh! Giá như có ai đóng ta lên một cái cọc. Giá như có ai kết án ta nhỉ? Ta muốn đem thân mình ra thiêu đốt cho tất cả mọi người.
Đèn mờ dần, phía bên kia, Đông Gioăng và Thi sĩ vung chân tay cãi nhau nhưng không có tiếng. Dâm phụ rút ra trong tiếng cười dài, khanh khách, có sắc thái man dại.
Lớp 2
Diễn ra ở phần đường phố. Tiếng động đường phố lúc xa lúc gần.
Thi sĩ:
- Chỉ có tình yêu mới có thể tồn tại qua thời gian bởi thuộc tính bay bổng bất chấp hiện tại của nó, trong thời gian đó nó thăng hoa. Thăng hoa. Thăng hoa. Thăng hoa.
Đại bợm ra:
- Pháo hoa á. Ngày thánh lễ Valentine này bắn pháo hoa ở 16 thành phố đấy, riêng Hà Nội 6 điểm.
Thi sĩ:
- Tuyệt. Thế mới là đúng. Xã hội tôn vinh tình yêu mới là xã hội văn minh.
Đại bợm (nói một mình):
- Không hiểu thằng này nhiều tiền không, ta cho nó một mẻ! (với thi sĩ) Này, ông bạn vàng. Tôi rất quý những người trân trọng tình cảm như ông. Tôi đang cô đơn. Ta đi uống rượu đi.
Thi sĩ:
- Tôi kính trọng sự cô đơn. Tôi luôn cô đơn. Nhưng chỉ phiền một điều, nếu ta ngồi với nhau thì sự cô đơn lại bay mất.
Đại bợm (nói một mình):
- Mình phải nhớ kiểu lập luận này mới được. Nó sẽ rất có ích cho ta về sau (với thi sĩ, ngâm nga) Ta cô đơn giữa chợ/ Ta cô đơn giữa ngã tư / Ta cô đơn giữa học đường/ Ta cô đơn mọi chỗ/ Không ngoại trừ nhà vệ sinh ga. (trở lại giọng bình thường) Có phải cứ có người bên cạnh là ta hết cô đơn đâu?
Thi sĩ (quay đi, nói một mình):
- Sao lại thấy núi Thái Sơn ở đây nhỉ (quay lại, dáng điệu như Nhan Hồi lần đầu gặp Khổng Tử, giọng tuồng) Đại huynh ơi, không ngờ hôm nay ta mới gặp người tri kỷ. Đi, ta đi.
Hai người kéo nhau đi.
Lớp 3:
Thi sĩ và Đông Gioăng ra.
Không có tiếng người tiếng xe, chỉ có tiếng gió ào ào.
Trong lúc hai người ra, đèn đường mờ dần, chỉ nhìn hơi rõ mặt người rồi dần tối sập xuống. Cùng lúc, đèn trong quán cà phê sáng dần lên khi 2 người vào. Soi rõ Dâm phụ đang ngồi bán hàng.
Đông Gioăng:
- Vào đây, vào đây uống nước.
Thi sĩ:
- Lạnh quá. Lạnh buốt.
Có tiếng của Ăn xin lúc xa lúc gần:
- Biết dùng lời rất khó/ để mà nói rõ ôi biết nói gì cuộc tình lớn quá...
(tiếng gió vẫn rất mạnh)
- Mưa, mưa rơi từng cơn trên đồn khuya, lòng ai thương nhớ nhớ nhớ (kéo dài) vô biên...
(tiếng gió vẫn rất mạnh rồi bỗng lặng phắt)
Đông Gioăng (nói với Dâm phụ, từ nãy vẫn ngồi cực kỳ bất động):
- Nhà cô Nàng Thơ ở đâu hả bà?
Dâm phụ:
- Nàng Thơ nào? (bỗng tỉnh như sáo, hoạt bát hẳn lên) - Nàng Thơ con ông lang, Nàng Thơ con bà bí thư, Nàng Thơ thọt, Nàng Thơ đi tây về... xóm này nhiều Nàng Thơ vứt không hết.
Đông Gioăng:
- Nàng Thơ xinh đẹp ấy, lấy chồng về ở đây.
Dâm phụ:
- A, xinh đẹp nhưng mặt lúc nào cũng rầu rầu chứ gì? (nói một mình) Trừ những lúc nó vui hí hớn (nói với Đông Gioăng) Đi ra khỏi đây, 50 mét men bức tường dài, gặp một ngã ba phía tay phải thì rẽ, tiếp 24 mét gặp một ngã tư nhưng không rẽ, tiếp 13 mét lại gặp một ngã ba phía tay trái nhưng cũng không rẽ, tiếp 10 mét gặp cái ao. Đi trên bờ ao 106 mét thì đứng lại nhìn bốn phía...
Đông Gioăng:
- Tả kiểu gì đấy, khó hiểu quá!
Dâm phụ:
- Nghe cho kỹ, nhỡ đâu các người đang đi men theo tường, mới được 48 mét đã rẽ thì cộc đầu vào tường à? Nhỡ đâu đang đi trên bờ ao mới được 80 mét đã đứng lại nhìn thì thấy cái gì? Mẹ đây đưa đường chỉ lối cho lại cãi, vô ơn!
Đông Gioăng: (làm động tác như Quan Vân Trường lúc giã từ Tào Tháo để trở về với Lưu Bị) - Cúi xin đại tẩu hãy mở lòng từ bi cứu chuộc...
Dâm phụ:
- Thôi được. Nghe tiếp đây, sau khi nhìn tứ phía, cúi xuống đất nhổ một bãi nước bọt, nhìn lên trời, bao giờ thấy một đám mây xanh bay tới thì nhìn sang trái, hướng đông bắc chếch 13 độ về phía bắc, thấy cái nhà nào cao nhất là nhà nó. à, nhà nàng!!!
Tiếng giông gió đột ngột nổi lên mãnh liệt. Xa xa có tiếng hát của Ăn xin:
- Nhà nàng ở cạnh nhà tôi/ Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn/ Hai người sống giữa cô đơn...
Thi sĩ:
- Giời mưa ở Huế sao buồn thế/ Cứ kéo dài ra đến mấy ngày...
Dâm phụ:
- Đã mưa đâu, đi về mới mưa cơ!
Đông Gioăng:
- Bà cho hỏi chồng cô ấy có nhà không ạ?
- Biết được. Thiên cơ bất khả lộ nhé!
Gió thổi ào ào, giật lên từng cơn. Nháng lên vài ánh chớp. Sau đó tất cả im lặng. Đèn tắt phụt.
Lớp 4
Đại bợm, Nàng Ngây Thơ, Dâm phụ, Thi sĩ, Đông Gioăng
ánh sáng rực rỡ, tiếng chim kêu, tiếng đường phố vui vẻ ở xa.
Bên B. Tất cả ngồi quanh bàn, uống các lại nước giải khát, ăn bánh ngọt tuỳ ý.
Dâm phụ:
- Chồng với chả con, hôm qua vừa cãi nhau, tức điên lên. Xe em hỏng, bảo, nó buông một câu: úi giời. Thế là em cáu. Em thì có tật hay nói, nói dài, biết thế nhưng em không chịu nổi, em vẫn phải nói.
Nàng ngây thơ:
- Chồng em thì chu đáo lắm. Có hôm em đi về, em giả vờ là xe hết xăng, phải dắt đoạn dài, thế là từ đấy, luôn để ý đến xe của em, xem còn xăng không là đi mua ngay. Xe sắp tuột ốc chân chống cũng sửa ngay…
Thi sĩ:
- Em bảo anh đi đi/ Sao anh không đứng lại/ Em bảo anh đừng đợi/ Sao anh vội bỏ đi. (nói một mình) Thế mà lúc nào cũng nói yêu mình, nói gặp mình là phần thưởng...
Đại bợm (với Dâm phụ):
- Em ạ, anh gặp chồng em cũng vài lần rồi, thấy nó cũng là đàn ông hào sảng, nó có nhiều việc, nhiều quan hệ, cứ nhẹ nhàng với nó là nó làm hết…
Dâm phụ (dằn hắt):
- Nó chẳng làm đâu, lười lười lắm. Cứ tưởng như nó mang tiền về là to, trong khi mình làm bao nhiêu việc. Suốt ngày.
Đại bợm (ân cần):
- Mình là phụ nữ, anh thấy tướng em cũng vượng phu ích tử đấy!
Dâm phụ:
- Em tức lắm, chồng với chả con. (giọng trầm xuống, nghe kinh dị) Lắm lúc em chỉ muốn đánh ai, giết ai đó.
Tất cả im lặng.
Ăn xin ra.
- Ai cho tôi tình yêu, của ngày thơ ngày mộng. Tôi xin dâng, tình tôi mở rộng...
Nàng ngây thơ:
- Tội nghiệp, này, tiền đây (lục ví, nói một mình) Sao không có tiền lẻ nhỉ?
Đông Gioăng:
- Đây, anh có mà, anh sẽ bố thí, à, làm giúp em mà. (liếc nhìn Thi sĩ, vẻ đắc thắng).
Ăn xin:
- Tôi không xin tiền, nhé!
Đại bợm:
- Thế mày cần gì, hả ông Thánh kia?
Ăn xin:
- Cái tôi cần là tình cảm!
Im lặng một chút rồi tất cả nhao nhao, nói lẫn vào nhau:
Nàng ngây thơ: - Giá như chồng mình cũng được thế này...
Dâm phụ: - Hồi đầu mình cũng thế này...
Đại bợm: - Ông em, tiền là cái đéo gì, đúng không?
Ăn xin: - Chuẩn, thì sao?
Đại bợm: - Tình cảm mới là quan trọng, đúng không?
Ăn xin: - Chuẩn!
Đại bợm: - Tao thấy thế này, tiền chẳng là cái đéo gì, quan trọng là bao nhiêu thôi.
Dâm phụ cười rú lên. Còn tất cả xao động, mỗi người một vẻ.
Thi sĩ: - Mới trông tiền chỉ là tiền/ ngẫm ra mới biết trong tiền có tâm/ Mới trông tâm chỉ là tâm/ Ngẫm ra mới biết trong tâm có tình.
Tiếng động đường phố rộn lên. Sau đó nhỏ dần. Có tiếng chim hót líu lo.
Lớp 5:
Toàn sân khấu tối đen, rồi sân khấu phía A một ngọn đèn đỏ sáng dần lên nhưng cũng chỉ ở mức độ như buồng tối của thợ ảnh.
Khán giả nhìn thấy Nàng ngây thơ mặc áo cưới ra lặng lẽ, tay vẫn ôm bó hoa cô dâu.
- Thế là xong, đời con gái của mình. Nhưng mình vui quá, thế là mình đã là chủ một tổ ấm của mình. (nấc lên nhưng kìm lại) Mình đã có một người đàn ông để yêu thương (hạ giọng) Thực ra mình cũng không yêu anh ấy lắm nhưng mẹ nói rằng tình yêu sẽ đến từ từ, bằng sự hy sinh tất cả cho gia đình. (lớn tiếng) Mẹ nói gia đình mới là thiêng liêng, tình yêu chẳng là cái gì cả, chỉ là cái bóng. Mình không thể thả mồi bắt bóng được!
(Ngồi xuống đi văng, đặt hoa xuống bàn, gục đầu hồi lâu)
Tiếng hát của Ăn xin:
- Tình như áng mây tình đến cùng ta âm thầm không ngờ/ Tình như cánh chim tình đến cùng ta đâu ngờ là tình/ Tình như mây khói...
Nàng ngây thơ (hét lên, giữa câu hát của Ăn xin):
- Im đi!
Tiếng hát của Ăn xin:
- Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ/ dài tay em mỏi đôi mắt xanh xao...
Nàng ngây thơ (hét lên, hoảng loạn):
- Im đi! (nhìn nhớn nhác) Ta tưởng đã chết rồi, chết rồi cơ mà?!
Tiếng hát của Ăn xin:
- Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng/ ngày xưa ai quyền quý cao sang/ Em, chính em ngày xưa đó (chuyển giọng nói) Diễm ơi! Hoàng Thị ơi! (hát) Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ/ Em tan trường về... (chuyển bài) Mưa hoàng hôn, trên thành phố nhìn gió heo may tràn về (chuyển bài) Chiều nay gió đông về, dừng chân trên lối xưa (nói như đọc Ráp) Chiều nay bước âm thầm, em đã sang ngang rồi (gằn giọng) Lựu đạn (nói lối như trong tuồng) Chỉ cần một trái lựu đạn! Chỉ cần một trái lựu đạn! Ha ha!
Tiếng cười xa dần rồi mất hút.
Nàng ngây thơ:
- Chết rồi, ta bảo chết là chết!
Chồng ra, gấp gáp:
- Em của anh, em của anh!
Nàng ngây thơ:
- Anh yêu! Thế là...
Chồng (cướp lời):
- Thế là mình đã là của nhau. Giấy tờ đây! (vung lên một tờ giấy cứng rồi cầm hai tay giơ ra trước mặt, trịnh trọng) Nhân danh nước cộng hoà, tôi tuyên án: Hai người từ nay là vợ chồng! (chuyển giọng như cha cố trong phim "4 đám cưới và một đám ma") Con có thể hôn cô dâu! (cúi xuống định hôn Nàng ngây thơ).
Nàng ngây thơ (tránh sang một bên):
- Từ từ đã anh (nói một mình) Có lẽ anh ấy cần đánh răng mỗi tối, mình sẽ mua Close Up loại chiết xuất từ ngọc trai kèm theo bàn chải Oral B loại mà nha sĩ tin dùng. Anh ấy cũng cần cả loại nước súc miệng thơm, mình sẽ xem tivi và các báo phụ nữ để biết thêm chi tiết. Ngoài ra bất cứ lúc nào anh ấy cũng cần Singum Notifruit cho tất cả gần nhau.
Chồng (hơi cụt hứng, nhưng vui lại ngay):
- Em yêu của anh, em nói đúng đấy. Chúng ta còn nhiều việc cần làm. Đống phong bì kia đang chờ chúng ta bóc ra. Em lấy cho anh quyển sổ ghi chép.
Nàng ngây thơ:
- Phong bì? Ai còn gửi thư cho ta lúc này?
Chồng:
- Không phải là thư mà là tiền, tiền mừng ấy! (nói một mình) Bao nhiêu năm đi mừng chúng nó, giờ mới là lúc được trả lại (nói với Nàng ngây thơ) Cỗ cưới nhà mình hôm nay thừa mấy mâm? à, năm mâm rưỡi. Không sao, có nhà thừa cả chục mâm cơ. Mình đã tính bớt đi mà vẫn thừa (Nói một mình) Không đến cũng được, miễn là gửi tiền mừng.
Nàng ngây thơ:
- Việc ấy mai làm, để mẹ làm. (nói một mình) Mình mệt quá, hóa ra làm cô dâu mệt quá.
Chồng:
- Sao lại mai? Mẹ nào? Khách của mẹ, mẹ thu phong bì rồi còn gì?
Nàng ngây thơ (nhẫn nhịn):
- Tuỳ anh, anh yêu!
Chồng:
- Em ngoan lắm, đúng là người vợ hiền của anh (huýt sáo theo giai điệu bài "5 anh em trên một chiếc xe tăng", đi lăng xăng trong phòng, tìm lục) à đây rồi (lấy ra một cuốn sổ nhỏ) Ta làm nhé. Anh bóc phong bì, em ghi chép lại.
Nàng ngây thơ (nhẫn nhịn):
- Vâng. (chợt tá hoả lên) Sao anh lại lấy cuốn sổ này? Đây là sổ ghi chép lời vàng ý ngọc của em mà?!
Chồng: (lật ra xem vài trang, lẩm bẩm)
- "Ai cũng chỉ sống một lần, phải sống cho ra sống", đúng quá, không có nhà, không có xe máy, không có tiền thì sống làm gì? "Ta sống không phải chỉ cho ta, mà ta sống còn cho người khác, nhìn một người được người khác tôn trọng hay không là biết phẩm cách sống của người đó", dài dòng khó hiểu quá. "Cuộc sống không chỉ có hai màu đen trắng, nhưng phải biết phân biệt trắng đen", chắc người phát ngôn câu này là hoạ sĩ phải không em? (chợt đổi giọng, cáu) Đã bảo tất cả những gì của thằng hoạ sĩ đó cô phải quên đi cơ mà?
Nàng ngây thơ (càng nhẫn nhịn):
- Em quên rồi, tất cả chết rồi. Mà anh ấy có phải hoạ sĩ đâu?
Chồng (to tiếng):
- Thì hoạ sĩ hay thi sĩ hay kịch sĩ hay ca sĩ chúng nó đều khốn nạn như nhau. Tôi cấm hết!
Nàng ngây thơ (mếu máo):
- Vâng!
(Im ắng một lúc, có tiếng mèo gào động đực đâu đó)
...
Chồng (đã trở lại bình thường):
- Thôi ta vào việc, rồi còn đi ngủ.
Nàng ngây thơ:
- Nhưng đừng ghi vào cuốn sổ đó của em.
Chồng:
- Sổ nào chẳng thế, sổ là để ghi chép. Mà đây là vàng ngọc, thêm tiền vào là đúng còn gì. Vẽ. (nói một mình) Lỡ nói ra lại nhớ đến thằng hoạ sĩ, nó chẳng làm gì cả ngày chỉ vẽ, khốn nạn thật!!!
Đèn tối dần.
Lớp 6
Sân khấu tối, kịch diễn ra trên phần đường phố.
Nàng ngây thơ ra, vẫn trang phục cưới, tay cầm bó hoa cưới. Lướt qua sân khấu bằng động tác vũ điệu nhẹ nhàng, trông như một bóng ma. Rồi có Đèn đỏ chiếu theo chuyển động của Nàng ngây thơ.
Thi sĩ ra (đọc thơ, kiểu trên hội trường) một ngọn đèn tím nhạt chiếu Thi sĩ:
- áo nàng vàng, anh thầm yêu hoa cúc/ áo nàng xanh, anh nhớ lá sân trường/ sợ thư tình, không đủ nghĩa yêu đương/ anh thêm mực, cho vừa màu áo em.../ rồi trách móc, trời không vừa cho tay với...
Đông Gioăng, Đại bợm, Dâm phụ ra, đứng ở phía đối diện Thi sĩ, vỗ tay nhiệt liệt. Một ngọn đèn bình thường chiếu nhóm nhân vật này, nhưng chỉ vào lúc Thi sĩ đọc xong một đoạn, khi họ vỗ tay, khi không vỗ tay họ lại chìm trong bóng tối.
Thi sĩ (đọc tiếp thơ, kiểu trên hội trường):
- Anh vẫn nhớ, em ngồi đây tóc ngắn/ và mùa thu, dài lắm ở chung quanh/ linh hồn anh, vội vã vẽ chân dung/ bày vội vã vào trong hồn mở cửa/ em chợt đến chợt đi anh vẫn biết/ trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu/ (cao giọng, chất vấn kiểu nghị trường ) nhưng sao đi mà không bảo gì nhau?
Đông Gioăng, Đại bợm, Dâm phụ vỗ tay nhiệt liệt.
Thi sĩ (ngâm thơ):
- Hôm qua em đi tỉnh về/ đợi em ở mãi con đê đầu làng/ khăn the quần lĩnh rộn ràng/ áo cài khuy bấm em làm khổ tôi (da diết) Hoa chanh nở giữa vườn chanh/ thầy u mình với chúng mình chân quê/ hôm qua em đi tỉnh về/ hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
Đông Gioăng, Đại bợm, Dâm phụ vỗ tay nhiệt liệt.
Thi sĩ (đọc thơ bằng giọng trần thuật, gần vô cảm):
Đông Gioăng, Đại bợm, Dâm phụ không vỗ tay, ngơ ngác và trao đổi gì đó không tiếng (lần này đèn chiếu họ). Nàng ngây thơ giật lên như thiên nga giãy chết trong vở ba lê Hồ thiên nga.
Thi sĩ (đọc thơ bằng giọng trần thuật, nhưng có vẻ phô diễn hơn, gần gần như Maiakovsky):
Nàng ngây thơ giật lên như thiên nga giãy chết trong vở ba lê Hồ thiên nga. Và từ từ gục xuống chết hẳn.
Chồng ra, lặng ngắt hồi lâu rồi ngửa cổ lên trời cười ba tiếng, cúi xuống tru lên ba tiếng dường như là khóc rồi vào. Đông Gioăng, Đại bợm, Dâm phụ cũng làm như trên, nhưng rất đều.
Chỉ còn mỗi Thi sĩ và Nàng ngây thơ trên sân khấu.
Đèn tắt phụt.
Lớp 7:
Sân khấu sáng dần lên. Bên A, Nàng ngây thơ ngồi vá áo, động tác có tính trình diễn ước lệ. Bên B, Dâm phụ ngồi xoè cỗ bài, thỉnh thoảng lại ném xuống bàn, chỉ tay lên trời các hướng đông tây nam bắc không theo quy luật, lưu ý để đèn phía sau 2 diễn viên này sao cho người xem thấy bóng của họ nhiều hơn.
Đông Gioăng, Thi sĩ ra, đi có vẻ khó khăn, dò dẫm. Sân khấu phía đường phố vẫn tối om, một ngọn đèn mờ chiếu theo hành động của 2 người.
Đông Gioăng (giọng giảng giải):
- Bọn dâm phụ lõi lắm, úp úp mở mở là dại. Cứ nói toẹt ra, thế là trí tưởng tượng của chúng không bị kích động nữa, chúng sẽ mất khả năng đưa chuyện. Hơn nữa, khi không được trí tưởng tượng chắp cánh, họ sẽ bị bối rối. Rút cục chuyện thật tưởng đùa. Đó chính là “nói thật như giả”, bi kịch của trung thần nghĩa sĩ đấy. Ngoài đòn ấy còn có đòn “nói giả như thật”...
Trong lúc Đông Gioăng nói, một vài ánh chớp nháng lên.
Thi sĩ:
- Nàng Thơ này là... người quen của ông?
Đông Gioăng:
- Mối tình đầu của tao đấy!
Thi sĩ (háo hức):
- Kể chuyện đi. Kể đi.
Đông Gioăng (cười nhạt):
- à, (trầm ngâm). Nhưng cũng chẳng có gì, y như chuyện của bất cứ ai thôi. Mối tình đầu mà.
Có tiếng hát của Ăn xin:
- Tình đầu hay tình cuối/ khi một người, một người đã ra đi/ Tình đầu hay tình sau/ khi cơn đau không biết đến bao lâu...
Thi sĩ:
- Với tôi thì tình nào cũng là tình đầu.
Đông Gioăng:
- Còn với tao thì tình nào cũng là tình cuối.
Cả hai đi đến trước phần sân khấu A thì đứng sững lại. Một ánh đèn vàng hắt vào mặt Đông Gioăng, lúc này diễn viên phải thể hiện nội tâm có sự căng thẳng liều lĩnh, đồng thời phớt tỉnh như đang chuẩn bị tham gia một trò chơi trong công viên Disney Land, ở một khía cạnh khác, trông nham hiểm đồng thời tuyệt vọng.
Một vài ánh chớp nháng lên.
Thi sĩ (sợ sệt):
- Thôi về đi.
Đông Gioăng:
- Cái gì? Mày trông, có đèn đúng không. Xông vào. Phải vào hang cọp mới bắt được cọp con chứ.
Thi sĩ (run rẩy):
- Cọp?! Tôi sợ bọn dã thú.
Đông Gioăng:
- Không. Tao với mày là những kẻ đi săn chuyên nghiệp cơ mà. Tao sẽ cho mày xem.
Một vài ánh chớp nháng lên. Rồi bỗng có tiếng sấm long trời lở đất. Tiếng mưa ào ào sau đó.
Đông Gioăng (làm động tác gõ cửa). Nàng ngây thơ ngừng thêu thùa may vá:
- Ai đấy?
Đông Gioăng (nói như trong phim "sau những giấc mơ hồng"):
- Tôi là kẻ lỡ độ đường, xin em hãy cưu mang.
Nàng ngây thơ (nói như hát, tự sự):
- Cưu mang ư? Ta còn cưu mang nổi được ai? Tấm thân này còn không phải của ta? Nhưng biết đâu, biết đâu (nói vọng ra phía cửa) Chờ nhé!
Đi ra như mở cửa. Đúng lúc đó, ánh sáng rực lên phía sân khấu A. (Phía B, Dâm phụ vẫn làm những động tác như cũ).
Nàng ngây thơ (Bối rối, lắp bắp):
- Anh... anh... (lặng phắc hai giây). Vào nhà đi... hai anh em.
Tiếng mưa gió giảm, chỉ còn xa xa, đều đều. ánh chớp thỉnh thoảng vẫn nháng lên nhưng dường như ở xa. Đông Gioăng và Thi sĩ ngồi vào xa lông.
Nàng ngây thơ làm động tác lập cập lấy ấm chén pha nước.
Trong lúc này, phiá bên kia sân khấu B, Đại bợm xuất hiện và bắt đầu cùng Dâm phụ làm những động tác vũ điệu như các bà già người Thái Bình múa "Hạn hán và cơn mưa" (trong im lặng). Nội dung tuỳ đạo diễn và biên đạo múa, không cần trao đổi với tác giả, nhưng chú ý cho diễn tả những khát khao ẩn ức chung chung, đừng để bị suy diễn là các diễn viên đang diễn tả cảnh làm tình.
Tiếng hát của Ăn xin:
- Em đứng lên mùa đông tàn tạ/ hàng cây khô/ hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô/ Em đứng lên mùa xuân vừa mở/ nụ xuân xanh/ cành thênh thang/ chim về vào ngày tuổi em lên cành bão bùng...
Nàng ngây thơ (lắng nghe, hơi dáo dác nhưng cố nén, bất đồ tuột tay, ấm chén rơi xuống vỡ tan, tạo thành âm thanh loảng xoảng).
Đông Gioăng (giả lả):
- Không sao, đỗ vỡ là điềm lành.
Thi sĩ:
- Giặc Mỹ phá thì ta xây lại/ Lấp hố bom mà lập lò cao...
Nàng ngây thơ (bối rối trước đống đổ vỡ).
Đông Gioăng:
- Hay uống rượu cũng được.
Nàng ngây thơ:
- Anh uống rượu rồi phải không, em nhạy cảm về mùi lắm.
Đông Gioăng:
- ừ. Lúc nào anh cũng uống. Sau ngày em bỏ anh đi lấy chồng, anh uống cho say, cho quên. Còn bây giờ anh uống cho tỉnh, cho nhớ.
Nàng ngây thơ:
- Ngày xưa, em vẫn thường nghĩ rượu chè là xấu. Nhưng hình như khi uống rượu, bản tính đàn ông mới thật sự bộc lộ.
Tiếng của Ăn xin, rồi ra, trong tư thế và trang phục của người bán dạo đủ thứ:
- Atisô đây, mát gan giải nhiệt. Tươi, khô, chiết xuất ra nước, cao đơn hoàn tán, bột để hít. Đủ hết.
(Đi lại trên phần đường phố, hết rao lại lẩm bẩm gì đó, rồi chỉ trời vạch đất, hành động khó hiểu nhưng không lăng xăng, bắng nhắng).
Đông Gioăng:
- Chồng em có uống rượu không? (nói một mình) Bản lĩnh của hắn ra sao?
Nàng ngây thơ (thở dài):
- Không bao giờ. Rượu chỉ để trang trí thôi.
Đi lấy ra một chai rượu, rót ra các ly.
Mọi người chạm cốc, mời nhau.
Ăn xin:
(hát) - Đã lâu rồi tôi sáng mắt như ai, nhưng nay mù hai mắt. Thế là tôi đem thân mình đi bán báo An ninh để kiếm tiền. (nói) Báo mới đây, sáng nay... trong một căn hộ, người ta phát hiện thấy hai xác người. Anh X. bị đâm nhiều nhát dao. Chị Y treo cổ trên móc treo quạt trần giữa nhà. Căn cứ vào hiện trường và tử thi có thể thấy: Anh X bị chị Y bất ngờ đâm chết, sau đó chị Y tự tử. Báo mới đây!
Thi sĩ:
- Mình chỉ có thể làm thơ về những mối tình éo le thôi, như Romeo và Juyliete hay Lan và Điệp, chứ bọn X và Y này thì mình chịu. Hay là chúng nó bị gia đình, bạn bè hay đoàn thể chính quyền nào ngăn trở? Nhưng thời nay có ai thèm ngăn trở chúng nó đâu.
Nàng ngây thơ (với Đông Gioăng):
- Dạo này anh làm ăn có được không?
Đông Gioăng:
- Không nên nói chuyện làm ăn em ạ.
Nàng ngây thơ:
- Vâng, ý em muốn hỏi về công việc của anh. (xót xa) Em trông anh hơi gầy.
Đông Gioăng (hoa mỹ):
- Công việc nhiều lắm. Đoàn anh đang dựng vở “Bi kịch của đại bàng”. Vở này sẽ đi lưu diễn ở châu Âu và Mỹ.
- ồ, anh sướng thật đấy.
- Vở này rất hiện đại. Hiện đại trên cả hiện đại, hậu hiện đại.
Nàng ngây thơ (xuýt xoa):
- Vâng, tuyệt. Nói chung sống là phải có hậu anh nhỉ. Cái gì mà có hậu là tốt anh nhỉ.
Có tiếng Ăn xin:
- Một người đi với một người/ một người đi với nụ cười hắt hiu/ hai ngươì vui biết bao nhiêu/ một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn...
Nàng ngây thơ (hơi run rẩy, nhưng cố trấn tĩnh, vẫn với Đông Gioăng):
- Thế anh đóng vai gì?
Đông Gioăng:
- Anh đóng một lúc cả Thạch Sanh lẫn Lý Thông!
Thi sĩ (ngâm nga, tự sự):
- Cuộc đời nước bể nước sông/ Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều.
Nàng ngây thơ:
- Em mừng cho anh. Người đàn ông phải thành đạt anh ạ.
Đông Gioăng (lạnh lùng):
- Đúng thế, anh đã hiểu vì sao ngày trước em đột ngột bỏ anh.
Nàng ngây thơ (e thẹn):
- Thôi, anh đừng nhắc lại chuyện cũ.
Có tiếng Ăn xin:
- (hát) Đêm đông/ ta nghe bước chân âm thầm cô liêu... (rao) Báo mới đây, đã bắt được tên XYZ là hung thủ giết chết tỷ phú trẻ EFG rồi chặt tử thi làm nhiều mảnh, lời khai của XYZ cho thấy họ đã có một mối tình lãng mạn, EFG đã chu cấp cho chàng trai XYZ tất cả từ điện thoại di động đến xe Dylan đến căn phòng mà XYZ ở. Bản thân XYZ cũng là một hướng dẫn viên du lịch nhưng chỉ đi tìm giai chứ không chịu làm ăn gì... Kỳ sau: Tâm sự của người vợ nhà tỷ phú. (hát) Đêm đông/ cô nhi đối gương ôm sầu riêng bóng...
Tiếng hát xa dần. Tất cả trầm ngâm. Tiếng mưa đều đều vang lên, chớp nháng lên vài lần.
Nàng ngây thơ:
- Người mà anh yêu nhất độ này hay lên ti vi ghê. Chị ấy trẻ và xinh ra nhiều.
Đông Gioăng (nói một mình):
- Ai là người mình yêu nhất nhỉ? (với Nàng ngây thơ) Em là người mà anh yêu nhất, từ trước đến nay và mãi mãi.
Nàng ngây thơ (e thẹn, nhưng cố giấu):
- Chị ấy trẻ và xinh ra nhiều.
Đông Gioăng:
- Nó đi mỹ viện. Nó son phấn đấy.
Ăn xin:
- Ai Lip ice không, Lip ice càng trẻ càng xinh. Ai Essence Power Magic, kem ép tóc siêu thẳng, nhanh chóng thấm vào tóc và làm thẳng tóc một cách dễ dàng không? Ai Hand made Soap xà phòng được làm bằng tay 100%, tẩy sạch nhẹ nhàng hơn những loại sữa tắm hoặc sữa rửa mặt khác không? Ai Voi Medi Hair Mask mặt nạ ủ tóc làm cho các thành phần tinh chất sữa bám chặt vào bề mặt tóc, tạo nên một lớp bảo vệ nhẹ nhàng cho tóc với hiệu quả mạnh hơn không? Ai kem chống da lão hoá chiết xuất từ quả hạnh nhân không? Ai Mascara màu mắt mới có màu xanh ve chai có pha ánh ngọc trai lóng lánh, có thêm hộp màu mắt với 4 tông màu hồng tím đậm lợt khác nhau, có thể pha chung với nhau tạo thành cácmàu mới rất thời trang không? Hạ giọng: Có cả cỏ mần trầu, chanh, sả và bồ kết trồng theo công nghệ sạch không sử dụng phân hoá học và thuốc trừ sâu. Khuyến mại thêm dưa chuột và cà chua loại nhiều ruột đắp lên mặt xong dùng làm xa lát.
Nàng ngây thơ:
- Anh... anh vẫn... vẫn quan hệ với cô ấy chứ?
Đông Gioăng (trầm lắng):
- Có chứ, trên cơ sở tình cảm con người thôi! Nhưng sao em biết chuyện?
Nàng ngây thơ:
- Sao em lại không biết, cái gì của anh em cũng biết hết.
Đông Gioăng (giật mình nhưng cố trấn tĩnh, nói một mình):
- Sao lại thế được nhỉ, chẳng lẽ nàng lại biết hết những mối quan hệ của ta? Nhưng kệ, có khi thế mình lại còn hấp dẫn hơn chăng? (với Nàng ngây thơ) Em là người mà anh yêu nhất, từ trước đến nay và mãi mãi.
Nàng ngây thơ (e thẹn, lúng túng):
- ý em nói là... anh còn quan hệ... còn tình cảm ấy.
Đông Gioăng (chợt hiểu, hoạt bát hẳn lên):
- à, cái đó thì thôi lâu rồi.
Nàng ngây thơ (rạng rỡ):
- Thế à. Em xin lỗi nhé, nhưng vì sao hả anh?
Đông Gioăng:
- Đấy là bi kịch của sự thành đạt em ạ. Cô ấy đã trở thành người đàn bà thành đạt. Người đàn bà thành đạt không cần người đàn ông thành đạt.
Nàng ngây thơ (trầm lắng):
- Chẳng phải thế đâu anh ạ. (rên lên) Người đàn bà cần tình yêu.
Tất cả im lặng.
Tiếng hát của Ăn xin:
- Tình là tình nhiều khi không mà có/ Tình là tình nhiều lúc có như không...
Tiếng gió ào ào. Chớp giật xa xa.
...
Đông Gioăng (khe khẽ):
- Nhưng anh đã yêu em nhiều bao nhiêu...
Thi sĩ (ngâm nga):
- Người ấy thường hay vuốt tóc tôi/ Thở dài trong những lúc tôi vui...
Nàng ngây thơ (Thở dài):
- Thôi đừng nhắc đến chuyện cũ nữa anh ạ...
Tất cả im lặng khá lâu. Tiếng gió ào ào. Trong lúc này, phía sân khấu B, thêm Chồng. Dâm phụ, Đại bợm và Chồng làm những động tác nhí nhảnh, nếu diễn viên biết nhảy Hip hop càng tốt.
Đông Gioăng:
- Nói chuyện hiện tại nhé. (cương quyết) Anh đã dứt bỏ tất cả. Anh yêu em. Chúng ta hãy làm lại từ đầu.
Im lặng. Tiếng gió ào ào. Chớp giật liên hồi. Rồi sấm nổ xa xa.
Ăn xin (khum tay lên trán nhìn ra xa. Nói một mình):
- Kinh khủng quá. Vừa có gió mùa đông bắc vừa có sấm là thế nào nhỉ? Chưa có thuốc chữa cho trường hợp này.
Nàng ngây thơ (não nuột):
- Sao bây giờ anh bạo thế. Ngày xưa, anh dát lắm, dát đến mức em thường bắt nạt anh.
Đông Gioăng (trầm tư):
- Đừng nhắc đến chuyện cũ em ạ.
Thi sĩ (đứng lên, đọc thơ như diễn thuyết):
- Nắng mưa là bệnh của trời/ Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Trong lúc này, phía sân khấu B, điệu nhảy sôi nổi kết thúc. Chồng kết thúc đầu tiên, đi ra phần đường. Phần sân khấu này tối dần trong khi Dâm phụ và Đại bợm dìu nhau ra. Phía sân khấu A, tất cả bất động, đèn tối dần.
Lớp 8
Phần sân khấu ngoài đường.
Ăn xin, Chồng.
Vẫn bối cảnh cũ.
Ăn xin:
- Báo đây, báo đây. (với Chồng) Mua báo ông anh. (chuyển giọng rao báo) Tin mới đây: Người chồng dã thú. Cho rằng vợ mình có quan hệ với người tình cũ, mặc dù chẳng có chứng cứ gì. Tên C đã bắt kẻ mà y cho là ngoại tình với vợ mình phải nộp 25 triệu và chiếc xe máy Dream. Tuy nhiên khi anh này đã nộp cho y đủ theo yêu cầu, y vẫn đánh vợ y đến chấn thương sọ não. (giọng thường) Thế nào. Mua chứ?
Chồng (cáu kỉnh):
- Báo của mày bố láo. Sao lại coi thường vợ mình thế? (chậm rãi) Nếu là tao, tao phải đòi 250 triệu và 10 cái xe máy Future! Và tao sẽ có chứng cứ!
Ăn xin:
- Thế nhận đủ rồi ông có đánh vợ không?
Chồng:
- Không đời nào!
Ăn xin:
- Nếu thế tôi bầu ông vào ủy ban vì sự tiến bộ của phụ nữ!
Chồng:
- Tao không đánh mà cho luôn thằng kia. Cho nó khổ cả đời.
Ăn xin:
- Nếu tay kia cũng không nhận?
Chồng:
- Thế thì tao bán sang Trung Quốc, hoặc Đài Loan, hoặc Hàn Quốc.
Ăn xin sững sờ nhìn Chồng rồi quay người ra nhanh.
Tiếng mưa rộn lên, có ánh chớp nháng lên và tiếng sấm đì đùng xa xa.
Tất cả, ánh sáng và tiếng động kết thúc cùng lúc.
Lớp 9
Toàn bộ sân khấu ánh sáng chan hoà. Có thể thấy một buổi chiều đẹp trời. Tiếng đường phố ở rất xa. Có tiếng chim hót đâu đó.
Dâm phụ, Đông Gioăng, Đại Bợm, Nàng ngây thơ. Tất cả ngồi trong sân khấu B.
Đại Bợm (với Nàng ngây thơ):
- Anh mà làm được nhiều tiền như chồng em thì cũng có vài thói tật đấy, nhưng làm được ít tiền quá nên không dám hư.
Nàng ngây thơ:
- Em không làm ra tiền. Đúng, nhưng tiền có là cái gì đâu? Quan trọng là tình cảm và sự tôn trọng nhau.
Đại Bợm:
- Đúng, tiền chẳng là cái gì, quan trọng là bao nhiêu thôi!
Dâm phụ cười rú lên.
Ăn xin ra, hát:
- Làm sao/ cũng chẳng làm sao/ nếu có làm gì cũng chẳng làm chi/ làm chi/ cũng chẳng làm chi/ nếu có làm gì cũng chẳng làm sao. (nói như Rap) Tiền là tiền nhiều khi không là có/ tiền là tiền nhiều lúc có như không/ chiều hôm qua trên đường phố thênh thang/ Anh định làm quen em nhưng tiền hết...
(chuyển giọng): Xin các ông các bà rủ lòng thương kẻ hèn này.
Nàng ngây thơ:
- Tội nghiệp, này, tiền đây (lục ví, nói một mình) Sao không có tiền lẻ nhỉ?
Đông Gioăng:
- Đây, anh có mà, anh sẽ bố thí, à, làm giúp em mà. (liếc nhìn Thi sĩ, vẻ đắc thắng).
Thi sĩ (nói một mình):
- Hay mình cũng chuyển nghề sang ăn xin?
Ăn xin (với Đông Gioăng):
- Này, cho tôi xin ít tình lẻ.
Đông Gioăng (ngây ra, bàn tay đang đưa tiền cứng lại như chụp ảnh):
Ăn xin (vẫn với Đông Gioăng):
- Có nhiều cho nhiều cũng không sao, nhưng đừng đưa tình lớn khó tiêu lắm.
Tất cả ngây ra, các hành động đang làm cứng lại như chụp ảnh.
Ăn xin ngửa đầu lên cười ba tiếng, rồi cúi xuống đất khóc rức lên ba lần. Vào.
...
Dâm phụ:
- Cứ nói em ham tiền. Vâng. Em chỉ có mỗi niềm vui đấy thôi. (quay sang Nàng ngây thơ, chua chát) Chẳng như cô đây còn có tình yêu để vui buồn, chứ em thì có gì đâu.
Nàng ngây thơ (bẽn lẽn).
Dâm phụ (giãi bày):
- Tiền cũng quan trọng chứ, không có tiền là nảy sinh bao nhiều chuyện. Gia đình là như thế, càng ngày càng chán, chỉ tiền là quan trọng.
Đại Bợm (giọng phân giải):
- Nói dzậy chứ không phải dzậy.
Dâm phụ:
- Vâng, đúng thế đấy, nhưng nhớ... nhiều khi thằng chồng em bảo, vợ mình chỉ thích tiền, đi đâu về đang nhăn nhó nhưng ấn tiền vào mồm là im ngay. Nó làm như nó không thích tiền ấy.
Nàng ngây thơ (nói một mình):
- Còn chồng mình thì ấn tiền vào mồm là cũng im ngay.
Ăn xin lại ra:
- Xin các ông các bà rủ lòng thương kẻ hèn này.
Nàng ngây thơ:
- Tội nghiệp, này, tiền đây (lục ví, nói một mình) Sao không có tiền lẻ nhỉ?
Đại bợm:
- Thằng điên này. Cút mẹ mày đi! (giơ tay định đánh)
Đông Gioăng (ra vẻ):
- Thôi anh, nó là kẻ đáng thương mà.
Thi sĩ (trầm lắng):
- Ô hay, buồn vương cây ngô đồng/ Vàng rơi vàng rơi thu mênh mông.
Nàng ngây thơ chợt đứng lên nhìn kỹ mặt Ăn xin, rồi bỗng té xỉu.
Thi sĩ (vẫn lơ đãng, đứng dậy rất tự nhiên như bạn thân kéo tay Ă n xin vào).
Những người còn lại nháo nhác, rồi bế Nàng ngây thơ vào. Có tiếng xe cứu thương rú còi inh ỏi.
Lớp 10
Sân khấu B. ánh sáng vừa đủ, gợi đến một chiều căng thẳng bởi tiếng động cơ và tiếng còi xe hỗn độn và ầm ĩ.
Thi sĩ, Nàng ngây thơ.
Nàng ngây thơ:
- Chuyện bọn mình gìơ thế nào anh?
Thi sĩ:
- Anh cũng đã nghĩ, khó nhiều hơn thuận.
Nàng ngây thơ (lo lắng):
- Thế thì phải làm gì?
Thi sĩ (lúng túng):
- Anh chỉ biết, chỉ biết cái ý muốn ở gần em nó mạnh quá. Thế mơí khó.
Nàng ngây thơ (dằn dỗi):
- Chỉ muốn gần em thôi còn chẳng có trách nhiệm gì!
Thi sĩ (tự sự):
- Trong vốn từ của ta vắng bóng từ trách nhiệm, nhưng có từ trách! (với Nàng ngây thơ) Khó quá em ạ, vì anh cứ muốn được nhìn thấy em.
Nàng ngây thơ (vẻ cảm động):
- Thế à… (một lát) Sao mình lại cứ phải gần nhau nhỉ, hay em lánh đi?
Thi sĩ (hoảng lên):
- Đi đâu bây giờ? Không được. Em đi đâu anh cũng đi theo.
Nàng ngây thơ (cảm động thật sự):
- Anh yêu em thế thật sao? (tự sự) Nhưng trước đây chồng mình cũng bảo thế!
Thi sĩ: (ngậm ngùi một mình):
- Ta bắt đầu thấy khó hiểu với chính mình, nhiều khi ta nghĩ, nhưng ta lại làm khác, ta nghĩ, rồi ta lại nghĩ khác, ta nghĩ khác rồi ta lại kìm ý nghĩ, ý nghĩ thứ 1, thứ 2, thứ 3, thứ n, phải... nhưng không kìm chế được… (với Nàng ngây thơ) Nguy hiểm là anh bắt đầu ghen tuông.
Nàng ngây thơ:
- Ghen? Với ai? Em rất nghiêm chỉnh nhé (dỗi, quay đi)
Thi sĩ (nghiêm trang):
- Với chồng em!
Nàng ngây thơ:
- Với chồng em á? (ngạc nhiên, rồi bỗng sụt sùi) Em... em khổ quá... em có bao giờ ghen với anh đâu, trong khi anh viết thơ tặng hết cô này đến cô khác… Còn thì... (nức lên) em khổ quá.
Thi sĩ (đần ra, chống chế):
- Thơ ấy mà. Vớ vẩn ấy mà... Thơ chứ có phải thật đâu mà.
Yên lặng lúc lâu trong tiếng sụt sịt của Nàng ngây thơ.
Rồi chàng hôn nàng.
Nàng ngây thơ:
- Đừng, anh!
Thi sĩ (vẻ trữ tình): Môi nàng hồng lên và mắt nàng trong hơn / như mùa thu ngoài khung cửa...
- Anh hứa đi, đây là lần cuối cùng.
Yên lặng. Rồi có tiếng chim hót líu lo, thậm chí cuồng nhiệt.
Thi sĩ và Nàng ngây thơ còn hôn nhau thêm vài lần nữa với những biểu hiện khác nhau, tuỳ đạo diễn và cả diễn xuất của diễn viên, nhưng tinh thần chung là Láng giềng - Gắn bó - Sâu sắc - Thuỷ chung - Giúp đỡ - Tiến lên.
...
Nàng ngây thơ:
- Nếu anh gặp em khi em đang mang bầu, anh sẽ không thể yêu em được!
Thi sĩ (suy nghĩ):
- Anh đã nghĩ đến chuyện đó.
Nàng ngây thơ:
- Chuyện em xấu á?
Thi sĩ:
- Không, chuyện khác!
Thi sĩ và Nàng ngây thơ ngồi yên với những biểu hiện khác nhau, tuỳ đạo diễn và cả diễn xuất của diễn viên, nhưng tinh thần chung là Sâu sắc - Thuỷ chung. Những tố chất khác không rõ (tuỳ ý).
Đèn tối đi.
Lớp 11
Thi sĩ và Đông Gioăng. Cả hai đều tất bật, vẻ như câu chuyện đang tiếp nối.
Phần sân khấu trên đường. Sáng sủa.
Thi sĩ:
- Nó là pháo hoa nhưng trận pháo hoa đó... Khi đã xong rồi người ta thậm chí chẳng nhớ được là trận pháo hoa đó dành cho ngày hội nào nữa.
Đông Gioăng (sôi nổi, thậm chí gần như cáu kỉnh):
- Đi với thằng đánh giậm nhiều năm còn hơn ở thuyền rồng một ngày!
Thi sĩ:
- Mà thực ra cũng chẳng có ngày hội nào mà chỉ là pháo - hoa - tự - nó.
Đông Gioăng:
- Yêu- muốn lấy nhau- ghét - căm hận- yêu- yêu quá- muốn sống chung - ghét - căm hận...
Thi sĩ:
- Ghen – dằn vặt nhau. Thế mới trữ tình.
Dâm phụ ra:
- Có đủ dũng khí nói rằng “anh chỉ yêu em cho vui thôi nhé” không?
Thi sĩ và Đông Gioăng câm lặng.
Nàng ngây thơ ra (tuyên bố với cả Thi sĩ và Đông Gioăng):
- Một. Em xin lỗi nhé. Hai. Em rất yêu quý và tôn trọng các anh nhưng em không thấy các anh như vậy với em. Ba. (với Thi sĩ) Em xin lỗi anh, người bạn yêu quý của em. (với Đông Gioăng): Em xin lỗi anh, người bạn yêu quý của em.
Thi sĩ và Đông Gioăng nhúc nhích nhưng rồi lại câm lặng.
Nàng ngây thơ (xa vắng):
- Em luôn không may, chỉ toàn những thờ ơ và thiếu quan tâm. (với Đông Gioăng) Anh có dám hết mình cho em? (với Thi sĩ) Anh có dám hứa? Thực ra đàn ông các anh toàn là nửa vời.
Thi sĩ và Đông Gioăng nhúc nhích nhưng rồi lại câm lặng.
Dâm phụ (cười khanh khách):
- ở đây có hai thằng đàn ông, hai nửa cộng lại thành một nguyên vẹn còn gì nữa.
Nàng ngây thơ (mơ màng):
- Với tình yêu cuả ta và người mà ta yêu, ta phải có một thái độ trân trọng mà có thể nói rằng trong đó có gì như trách nhiệm cần phải thế.
Thi sĩ (tự sự):
- Trong vốn từ của ta vắng bóng từ trách nhiệm, nhưng có từ trách! (với Nàng ngây thơ) Khó quá em ạ, vì anh cứ muốn được nhìn thấy em.
Đông Gioăng (tự sự):
- Sao yêu là phải tiến tới hôn nhân?! Ta luôn chưa kịp nghĩ tới điều này thì đã thấy chán chường. Còn khi ta nghĩ đến điều này tức thì cái chán ập đến ngay.
Thi sĩ và Đông Gioăng nói xong thì lại đứng im không nhúc nhích.
Dâm phụ (cười khanh khách):
- Đàn ông chỉ yêu yêu yêu vậy thôi, (với Nàng Ngây thơ) Đàn ông chúng không cố gắng gì, chúng thực dụng lắm, chúng sống chẳng cần tương lai của chị em mình đâu...
Nàng Ngây thơ (nghiêm trọng):
- ấy là vô đạo đức, là lừa đảo, là gian manh, là lợi dụng, là dâm dục…
Dâm phụ (cười giả lả):
- Em ơi, dâm dục có phải là xấu đâu? Em chưa thấy cái hay của sự dâm dục thôi.
Nàng Ngây thơ (càng nghiêm trọng):
- Em chỉ thấy tởm thôi!
Dâm phụ vào trong một tiếng cười dài, vẻ giễu cợt.
Nàng ngây thơ rơi vào trạng thái xuất thần, lướt nhẹ trên sân khấu, diễn tả một trạng thái hưng phấn và bay bổng tuyệt vời, chỉ có thể có được khi Nàng ngây thơ yêu và nghĩ về tình yêu. Xen kẽ có những pha thể hiện day dứt và tuyệt vọng, có lúc dường như bị thế lực gì níu kéo rất mạnh phải giằng ra.
Thi sĩ và Đông Gioăng bắt đầu nhúc nhích và nói.
Đông Gioăng:
- Đời nàng chỉ có mong người đến cứu thôi sao? Và luôn buồn luôn tuyệt vọng trong cái trong sáng (dài giọng) xuất phát từ cái tâm? Và luôn phụ thuộc đàn ông để rồi lại kêu than chó cùng dứt dậu. Các nàng luôn không biết làm gì trước, làm gì sau nhưng luôn (dài giọng) chẳng cần gì. Các nàng luôn mơ mộng nhưng đã bị giáo dục sao cho trong đầu đầy những điều phải làm. Các nàng luôn bay bổng nhưng lại bị những thói quen (dài giọng), những điều xấu xa do đàn ông mang lại...
Thi sĩ (mơ màng):
- Ta nghĩ rằng mỗi ngày trôi qua là cuộc sống trôi qua nên ta luôn vội vàng và nồng nàn… Thật dở khi lại phải giải trình, thuyết minh tình cảm.
Đông Gioăng:
- Bọn chồng không làm cho vợ yêu thích và tôn trọng nữa mới chính là nguyên nhân của nỗi đau khổ các nàng! Ta không phải là chồng, vì sao nàng trách cứ ta?
(cao giọng nói với khán giả đang cười ở dưới): Ta không bao giờ là chồng hết! Nhé!
Thi sĩ (tự sự, như thoát tục):
- Đời là bể khổ. Tình là dây oan. Ai chẳng khổ, vậy có thêm vài cái vui trong kiếp sống này cũng chẳng hại gì.
Đông Gioăng:
- Tất cả để làm gì nếu không phải là trò kiếm lấy từng chút an toàn và niềm vui lẻ tẻ, vụn vặt.
(cao giọng nói với khán giả đang cười ở dưới): - Phải chịu đựng sự chung chạ trong cuộc sống này thôi!
Thi sĩ (ngâm nga):
- Nợ đời trả trả vay vay/ Vay thì ai muốn, nợ đầy hai vai/ Nợ thành vay một sớm mai/ Vay thì thành nợ đêm dài trốn đâu?
(giọng bình thường, với khán giả đang cười ở dưới) Thôi thì phải sống thôi, và trả các món nợ đời. Vào.
Đông Gioăng (dõi theo động thái của Nàng ngây thơ hồi lâu, bình phẩm, tự sự):
- Và nay nàng sám hối, ôi sám hối. (...) Nàng tuyệt vọng, muốn chết. Ôi tuyệt vọng (...) Kìa, nàng lại phơi phới yêu đời. (...)
(nói với khán giả ở dưới): - Sao các nàng lại giống nhau như vậy? Hả?!
Vào.
Nàng ngây thơ vẫn tiếp tục múa, diễn tả các trạng thái.
Đèn tối dần, một ngọn đèn dõi theo động thái của Nàng ngây thơ, rồi cũng tắt hẳn.
Lớp 12
Phần sân khấu B. Xung quanh tối, chỉ có trong quán sáng.
Dâm phụ, Đại bợm.
Lớp 12a
Dâm phụ (nũng nịu):
- Anh nên gặp em nhiều nhiều nhiều nhiều hơn vì em rất cô đơn. Đêm hôm qua em còn ngồi ở đây... (tinh quái) nhưng đây là em nói thật, không phải là ve vãn đâu nhé.
Đại bợm:
- Thế sao? Thế sao em không gọi anh tới?
Dâm phụ (nũng nịu):
- Chẳng lẽ cọc lại đi tìm trâu à?
Đại bợm (hồ hởi):
- Hôm nào mình đi picnic đi, đi Rừng Cúc Phương đi, hay đi câu cá đi...
Dâm phụ (tinh quái):
- Thôi, câu người thì có!!!
Đại bợm (cụt hứng, im lặng).
Ăn xin ra. Hát:
- Cho tin yêu xin về nơi đây/ cho yêu thương dâng thành mê say/ cho ta xin được ngắm lung linh từ đáy đôi mắt em...
Đại bợm (cáu kỉnh, với Ăn xin):
- Cút ngay!
Ăn xin hơi tránh ra, vẫn hát tiếp:
- Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trên buổi chiều thơm ngát...
Đại bợm (hét to, với Ăn xin):
- Cút mẹ mày đi!
Ăn xin (sợ hãi, vào nhanh).
Lớp 12b
ánh sáng chuyển dần dần, sân khấu B tối đi (Dâm phụ, Đại bợm vào), sân khấu A sáng lên với ánh sáng màu đỏ ở phía sau diễn viên. (Bố trí ánh sáng sao cho khán giả thấy bóng diễn viên nhiều hơn). Có tiếng mưa rơi, gió lúc xa lúc gần, thỉnh thoảng có ánh chớp và tiếng sấm.
Nàng ngây thơ, Chồng. Trang phục như diễn viên balet. Màn này đòi hỏi diễn viên biết múa. Nàng ngây thơ đeo mặt nạ Ông Địa cười toe toét, Chồng đội đầu sư tử (những thứ này đều là đồ hàng mã hay bán vào dịp Trung Thu).
Nàng ngây thơ và Chồng thể hiện các trạng thái sinh hoạt cũng như tình cảm có thể gọi tên như sau:
- Đầm ấm vui vẻ.
- Giận dỗi một cách trữ tình.
- Va chạm vì những nguyên cớ nhỏ nhặt.
- Trở lại bình thường lặng lẽ.
(Tuỳ ý chứ không nhất thiết theo thứ tự trên).
ánh sáng vốn đã không sáng lắm nay tiếp tục tối đi. Hai diễn viên thể hiện những động tác phức tạp mô tả cảnh ân ái nhưng ngay từ đầu đã có sự lệch pha. Cao trào dần lên. Có thể kết hợp với tiếng mưa, gió. Sự lệch pha đến đỉnh điểm. Sấm chớp nhiều và mạnh dần lên. Giằng co. Chồng bóp cổ Nàng ngây thơ. Nàng ngây thơ chống cự yếu ớt dần rồi lịm đi. Chồng thể hiện những động tác phức tạp mô tả cảnh ân ái nhưng chỉ một mình.
Âm thanh, ánh sáng kết hợp tạo hiệu quả tương ứng.
(lưu ý của diễn đoạn này là đặc biệt không được khiêu dâm, cũng không được tạo các hiệu ứng quá kinh dị).
Khi hai viễn viên Nàng ngây thơ và Chồng diễn đến cảnh Đầm ấm vui vẻ thì Ăn xin và Thi sĩ lần lượt ra. Lúc đầu đứng, sau ngồi... hai bên sân khấu một cách lặng lẽ.
Sân khấu A tối đi (Chồng, Nàng ngây thơ vào)
Sân khấu B sáng lên rồi lại tối đi (Ăn xin và Thi sĩ vào)
Lớp 12c
Phần đường phố sáng lên.
Đại bợm (từ sân khấu B đi ra phần đường phố, đi lại vẻ quan trọng như Stalin trước trận giải phóng Leningrad, tự sự):
- Nàng sẽ cố gắng đóng một vai vợ hiền thảo phu nhân sang trọng, chịu khó hy sinh thêm một thời gian nữa.
(Đi lại loanh quanh).
- Con người cứ có một nhu cầu ghê gớm, đó là nhu cầu muốn người khác hiểu mình.
(Tiếp tục đi lại)
- Và chính bản thân nó cũng có nhu cầu hiểu chính nó.
(Tiếp tục đi lại)
- Nhưng mình thì quyết không để cho ai hiểu mình cả.
(Tiếp tục đi lại, rồi đứng sững lại giữa sân khấu):
- Tồn tại hay không tồn tại? Tồn tại hay không tồn tại? Tồn tại hay không tồn tại?!
(diễn đoạn này cần thật giống cách thể hiện Hamlet trong "Hamlet" do Nhà hát Kịch Trung ương dàn dựng, hình như vào khoảng thập kỷ 80).
Ăn xin ra (điềm đạm, đáng kính):
- Làm sao con khóc?
Đại bợm (mếu máo):
- Bụt đấy ạ. Con khóc là vì con nhìn thấy cái gì cũng muốn ạ.
Ăn xin:
- Nhưng ngươi muốn cái gì?
Đại bợm:
- Đồ vật. Tiền. Vàng. Kim cương. Đá quý. Đàn bà.
Ăn xin (hát rống lên):
- Ai cho ta tình yêu/ của ngày thơ ngày mộng...
Đại bợm (cười khẩy, rồi cáu):
- Cút.
Ăn xin vào. Đại bợm đuổi theo đá đít. Vào theo.
Dâm phụ (từ sân khấu B đi ra phần đường phố, đi lại vật vờ, như con nghiện):
- Khi người ta đã lấy chồng hay vợ, thì yêu là ăn gian rồi. Vấn đề là ăn gian nhiều hay ít?!
(Tiếp tục đi lại vật vờ):
- Ngoại tình là ăn trộm và nói dối.
(Tiếp tục đi lại vật vờ):
- Trước đây ta nghĩ đã là vợ rồi thì cần gì đòi hỏi. (bỗng lớn tiếng) Nhưng hoá ra ta lại thấy đòi hỏi nhiều hơn.
(nói với khán giả đang cười)
- Đó là ý Chúa? ý Thượng đế? ý Trời? ý Phật? ý A la? Chúng thường hiện ra một cách tàn nhẫn, đểu giả, chuyên đưa con người yếu đuối vào bẫy để cười đểu…
Ăn xin ra (điềm đạm, đáng kính):
- Làm sao con khóc?
Dâm phụ (giật mình):
- Bụt à? Mình đi chùa Hương với Yên Tử bao nhiêu bận có bao giờ gặp đâu mà hôm nay giữa đường giữa chợ??? (ngẩng lên nhìn lấm lét)
(lắp bắp, nhưng càng về sau càng trơn tru hơn):
- Con định đi hội, nhưng dì ghẻ trộn lẫn hai loại OK và Yes bắt phải chọn riêng ra từng loại nên con không đi hội được. Hu hu (ngẩng lên nhìn lấm lét, nhưng đã có vẻ tự tin hơn).
Ăn xin (vẫn điềm đạm, đáng kính, nhưng hơi bối rối):
- Đậu xanh với đậu đen thôi chứ nhỉ? Sao lại OK và Yes? OK? Yes?
Dâm phụ (cười sảng khoái):
- Biết ngay mà! Bụt với chả biếc! Nói cái là ngọng ngay mà! (cười dài)
Ăn xin vào (vẫn tác phong điềm đạm, đáng kính).
Dâm phụ vào ngược với phía Ăn xin vừa vào trong tiếng cười dài.
Sân khấu trống một lát. ánh sáng chuyển dần dần, sân khấu B tối đi, sân khấu A sáng lên rồi lại tối đi, phần đường phố lại sáng lên.
Đại bợm ra, vẻ suy tư, như Bill Gates trước khi quyết định tung ra Window phiên bản tiếng Việt:
- Những con người đạo đức sẽ thấy là các nàng như thế này đang bị lừa. Lừa? (gằn giọng) Lừa?!
(đi đi lại lại): - Nhưng thực tế thì có ai lừa gì ai đâu.
(đi đi lại lại, rồi cao giọng): - Chỉ là những mong muốn khác nhau mà thôi.
(đứng lại, nói như phân trần với khán giả bên dưới) - Và những quyền lợi khác nhau! Thưa qúy vị.
Dâm phụ ra, véo von, nói như chèo:
- Này các anh các chị hai ơi, trâu ta ăn cỏ đồng ta, rét thế này ôm ôm ôm (dài giọng) sướng lắm đấy (cười khanh khách).
(lượn quanh sân khấu) - Trâu ta ăn cỏ đồng ta, đồng ta hết cỏ ăn ra đồng người đấy chứ anh chị em ơi.
Lượn đến chỗ Đại bợm thì ghẹo vào một cái. Vào. Đại bợm ngẩn ra, vội đuổi theo. Dâm phụ cười khanh khách, cố nán lại trong tư thế õng ẹo chờ. Đại bợm đến chỗ Dâm phụ cũng ghẹo một cái. Cả hai vào.
Lớp 13
Phần sân khấu B. ánh sáng chan hoà, chim hót líu lo.
Chồng, Đông Gioăng.
Chồng (cáu kỉnh):
- Gia đình chúng tôi đang hạnh phúc, êm ấm thì anh chen vào, anh chen vào với mục đích gì, mục đích gì (cao giọng) mục đích gì???
Đông Gioăng: Tôi muốn kết hôn với vợ anh!
Chồng (sững sờ):
- á à (ngất xỉu)
Nhưng chỉ ít giây lại ngồi dậy bình thường (cáu kỉnh):
- Gia đình chúng tôi đang hạnh phúc, êm ấm thì anh chen vào, anh chen vào với mục đích gì, mục đích gì (cao giọng) mục đích gì???
Đông Gioăng:
- Oh, gia đình anh chị đang hạnh phúc lắm à? Thế mà tôi không được biết, xin lỗi nhé (Cúi chào lịch sự).
Vào nhưng lại ra ngay.
Chồng (giọng tra vấn):
- Anh có lương tâm hay không? Tôi hỏi anh đấy???
Đông Gioăng (lạnh lùng):
- Oh, Không!
Chồng (sững sờ):
- á à (ngất xỉu)
Nhưng chỉ ít giây lại ngồi dậy bình thường (giọng tra vấn):
- Anh có lương tâm hay không? Tôi hỏi anh đấy???
Đông Gioăng (lạnh lùng):
- Anh hỏi tôi lương tháng bao nhiêu ấy à? Cảm ơn, đủ tiêu anh ạ.
Chồng (sững sờ):
- á à (ngất xỉu)
Nhưng chỉ ít giây lại ngồi dậy bình thường (giọng tra vấn):
- Anh có lương tâm hay không? Tôi hỏi anh đấy???
Đông Gioăng (lạnh lùng):
- Thế anh có lương tâm hay không khi anh để cho vợ anh chán anh?
Chồng (sững sờ):
- á à (ngất xỉu)
Nhưng chỉ ít giây lại ngồi dậy bình thường.
Cả hai vào theo hai hướng khác nhau. Tiếng chim hót líu lo.
Lớp 14
Sân khấu A sáng dần lên.
Đông Gioăng và Thi sĩ ngồi trên xa lông.
Nàng ngây thơ đang rót rượu.
ánh sáng ấm áp. Ba người trao đổi gì đó không tiếng.
Sân khấu phía đường phố sáng dần lên. Có tiếng sấm xa, tiếng mưa ào ạt.
Chồng ra, đi lại dò dẫm. Có một ngọn đèn chiếu theo động thái của Chồng.
Ăn xin ra (rao):
- Báo đây, báo mới đây. Đội đặc nhiệm công an thành phố lập chiến công: bắt sống tên H, tức H sẹo tức H, mã tấu. Sau khi dùng dao chém chết anh Z, chỉ vì y cho rằng anh đã nhìn đểu xúc phạm danh dự của y (?), H đã trốn tại nhà của người yêu cũ tại xã... huyện... tỉnh... (đến gần Chồng). Rồi đây, cô gái người yêu cũ của H cũng sẽ phải ra trước pháp luật về hành vi cố ý chứa chấp kẻ phạm tội có lệnh truy nã. (hạ giọng) Mua chứ?
Chồng:
- Sao báo của mày toàn chuyện vớ vớ vẩn vẩn. Một thằng điên như thế mà cũng có người yêu?
Ăn xin:
- Có chứ, nhiều là khác. (rao) Cô gái ấy làm nghề gì? Chăn tằm dệt lụa? Làm ruộng? Gái làm tiền? Một kẻ có tiền án? Mời các bạn xem tiếp kỳ hai đăng trên báo an ninh. (hạ giọng) Thế nào? Mua chứ?
Chồng (nôn nóng):
- Cô ta chưa chồng? Vẫn đang có chồng? Đã bỏ chồng?
Ăn xin:
- Báo kỳ này không nói rõ, nhưng kỳ sau chắc chắn có. Mua đi. Chuyện hay lắm!
Chồng (lẩm bẩm):
- Khốn nạn. Sao ta lại không có được người tình cũ nào như thế nhỉ. Nói đúng ra ta không có người tình. (cáu bốc lên, túm cổ áo Ăn xin): Nói ngay, con đĩ ấy trông thế nào?
Ăn xin (bình tĩnh):
- Ông bỏ ngay ra. Nhé. Nghe đây này. Đó là một người đàn bà, rất đàn bà, là một người đàn bà có đôi mắt rực cháy. Ông nghe chưa? Mua báo đi!
Chồng (lẩm bẩm):
- Đàn bà à? rất đàn bà à? Đàn bà có đôi mắt rực cháy à? Nàng cũng có đôi mắt rực cháy nhưng không cháy cho ta...
Ăn xin (rao):
- Tên tội phạm mà số phận dành sẵn một cái cọc ở trường bắn kia chắc chắn đã được hưởng hạnh phúc với người đàn bà ấy. Mua đi, báo mới đây.
Chồng (cáu kỉnh, gạt Ăn xin ra):
- Cút ngay, thằng điên này!
Rồi vội vã đi về phía sân khấu A.
Chớp nháng lên. Rồi có tiếng sấm kinh động.
Tất cả giật mình. Rồi Chồng và Ăn xin đứng sững lại như đông cứng sau tiếng sấm.
(...)
Đông Gioăng (nói với Nàng ngây thơ):
- Thôi, có lẽ bọn anh về đây.
Nàng ngây thơ:
- Đừng... anh chưa uống hết ly rượu mà.
Đông Gioăng:
- Anh uống hết ly này anh sẽ say. Chồng em về, anh sẽ không kìm được, anh sẽ đánh hắn.
Nàng ngây thơ:
- Anh đùa không đạt rồi. (bẽn lẽn) Tốt nhất là đánh em, em đáng bị như thế.
Đông Gioăng (vẻ ý nhị):
- Anh rất muốn gặp em nữa, nhưng không phải ở cái nhà này.
Nàng ngây thơ:
- Đừng anh ạ... à mà, à mà, à mà, à mà, à mà... Khó đấy. Đừng... à mà, à mà, à mà...
Đông Gioăng (vẻ ý nhị, nhưng hơi nôn nóng):
- Anh đến đón em nhé? Nhé, nhé, nhé, nhé...
Nàng ngây thơ (cúi đầu vẻ e lệ):
- Không được đâu anh ạ. Đừng... à mà, à mà, à mà...
Một ánh chớp loé lên. Chồng trở lại cử động bình thường sau ánh chớp. Ăn xin vẫn bị đông cứng.
Chồng (đập vào cửa, tiếng đập cửa này được khuếch đại lớn khác thường nhưng đừng để lớn hơn tiếng sấm to nhất ở những lớp trước).
Những người bên trong sân khấu A giật mình.
Thi sĩ (đọc thơ, giọng cố làm ra rắn rỏi):
- Đừng lo chi em/ cười trong gian lao/ dù những khổ đau xem thường/ ngày mai ra sao/ đời như chiêm bao/ Trách cho hoa kia tàn mau...
Nàng ngây thơ lập cập ra mở cửa.
Chồng (đi vào trong sân khấu A, dáng điệu như FBI vào một căn hầm của bọn khủng bố)
Thi sĩ và Đông Gioăng ngồi im thin thít, hơi nấp vào nhau.
Chồng (với Nàng ngây thơ):
- Cơm có rồi chứ? (với Thi sĩ và Đông Gioăng, dường như lúc đó mới nhìn thấy): à vâng, chào các anh.
Đông Gioăng (đon đả, cười cầu tài):
- Chào bác. Công việc độ này vất vả quá nhỉ?
Chồng:
- Vâng. Cái trời mưa chó má này, công trình cứ nát bươm cả ra, tiền thì không thu được. Làm ăn năm nay như cứt. (Bỗng lớn tiếng) chó má!
Thi sĩ và Đông Gioăng giật mình, nhìn nhau.
Chồng (với Đông Gioăng):
- à, mà anh là...?
Nàng ngây thơ (bối rối):
- Đây là bạn cũ của em.
Chồng (với Thi sĩ):
- à, mà anh là...?
Nàng ngây thơ (bối rối):
- Đây là bạn bạn cũ của em.
Chồng cười vu vơ. Thi sĩ và Đông Gioăng giật mình, nhìn nhau.
Phía sân khấu đường phố. Một ánh chớp loé lên. Ăn xin trở lại cử động bình thường sau ánh chớp (hát, tay vung lên như Maiakovsky đọc thơ trên quảng trường Đỏ):
- Khi hát lên tiếng ca gửi về người yêu phương xa. Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba... (Hát xong câu này thì sững lại như bị đông cứng)
Bên sân khấu A, Nàng ngây thơ lảo đảo súyt ngã.
Chồng (tự sự):
- Ta đã nhìn kỹ. Không có vẻ hai thằng này là tội phạm bị truy nã. Nhưng vẫn phải liệu chừng. (quay sang Thi sĩ và Đông Gioăng, đon đả): à thế này... thế này nhé... Hai anh ở đây chơi, ăn cơm với vợ chồng tôi. Ngoài kia mưa gió lắm.
Phía đường phố, một ánh chớp loé lên. Ăn xin trở lại cử động bình thường sau ánh chớp (hát, tay lại vung lên như Maiakovsky đọc thơ trên quảng trường Đỏ):
- Và khi/ chúng ta yêu nhau/ chẳng kẻ thù nào làm con tim ta yếu mềm!
(Hát xong câu này thì sững lại như bị đông cứng)
Bên sân khấu A, Nàng ngây thơ lại lảo đảo súyt ngã.
Thi sĩ và Đông Gioăng nhìn nhau.
Đông Gioăng (giả lả):
- Thôi, cảm ơn bác. Bọn này quen gió mưa rồi. (với thi sĩ) Về chứ. (với Nàng ngây thơ) Chào nhé, cố gắng mà hạnh phúc. (cười như Tào Tháo).
Thi sĩ và Đông Gioăng đi ra phần sân khấu đường phố. Vừa lúc này, Ăn xin cũng từ từ trở lại hoạt động bình thường. Cả sân khấu A và phần đường phố đều tối lại. Có ánh sáng dõi theo động thái của Thi sĩ, Đông Gioăng và Ăn xin, ba người dò dẫm đi ra 3 hướng khác nhau. Lúc này sân khấu B cũng sáng lên, so bóng Dâm phụ đang cầm bộ bài tây rồi ném xuống, rồi chỉ tay lên trời theo bốn phương tám hướng.
Có tiếng vỡ của chai rượu, tiếng đổ của nồi xoong, kêu loảng xoảng của mâm rồi tiếng kêu nhưng bị bịt miệng, tiếng rên như bị ngạt thở, tiếng đấm đá như trong một phòng tập quyền Anh (lúc này trong sân khấu A đã tối hẳn không nhìn thấy gì).
Thi sĩ, Đông Gioăng và Ăn xin đứng sững lại, đông cứng rồi lại chập chững dò tìm như lũ mù. Dâm phụ vẫn chỉ tay lên trời theo bốn phương tám hướng.
Đại bợm bỗng cười ha hả rồi xuất hiện giữa khán giả, đi dần lên sân khấu, tiếp tục cười ha hả...
(Màn hạ)