TÂM KHÚC
Vịn gió tôi bay
dù mặt đất vẫn nồng nàn hoa trái
thương cánh bay vụng dại
chưa một lần chạm được đỉnh mây
thắp lên niềm kỳ vọng bầu trời
tôi ký thác hồn mình nơi cao xanh vời vợi
dù có thể sau ngàn mây kia
là thăm thẳm một cõi hoang lừa dối
thì người ơi tháng năm còn lại
trái tim tôi kiêu hãnh tổn thương
điều huyễn hoặc vốn là điều tàn nhẫn
nhưng đôi khi cứu vớt được linh hồn
rồi mai gió lật chiều cánh rã
hát khúc lưu đày về chốn hư không
bao xót đắng mình tôi thanh lọc
cơn mê này buốt trong
LÀ MÌNH
Là mình chẳng phải mình đâu
lẫn trong sương khói, trong câu thơ buồn
trắng trong củ ấu đáy bùn
thơm tho cây quế tận rừng hút xa
Là mình ở giữa người ta
cháy lên ngọn lửa để mà... tàn tro
ƠI NGƯỜI !
Gửi bạn thơ
Ta chung một kiếp giời đày
đường quang chẳng bước , nẻo lầy sa chân
đa đoan vấn vít gió trăng
nỗi sầu muôn thuở đeo mang phận người
rằng yêu là cái nghiệp đời
càng mê mẩn lắm càng rời rã đau
so chi hay dở thấp cao
ngẩng trông nhấp nhóa biết bao thiên tài
Tôi là ai?
Bạn là ai?
chỉ như gió thoảng, sương bay thôi mà
đường về La Mã vời xa
vác cây Thánh giá vượt qua phận mình
Thương sao cái kiếp đa tình
lấy hư ảo để ru mình
Người ơi!
CON THUYỀN NHỎ
Thuyền đã neo bờ
sao sóng còn xô mãi
phải vì đau
vì giận
hay vì yêu?
Con thuyền nhỏ
tả tơi về gối bãi
tránh mưa giông rét mướt cuối chiều
và run rẩy úp vào ngực cát
khóc một niềm vô vọng
ngàn khơi
BIỂN THẦM
Những con sóng không nơi khởi đầu, không hồi kết thúc
dồn đuổi nhau đầy ắp biển ngoài kia
tự vỡ mình ra, tự thu về nguyên vẹn
ta biết lắm biển ơi, người chẳng đau khổ bao giờ
Những gươm đá dựng bên ghềnh sắc lạnh
con sóng rơi đầu, con sóng lại chồm lên
chai lỳ những vết thương, chai lỳ muôn khát vọng
có phải vĩnh hằng kia làm biển vô tình
Giữa biển thầm mặt đất
ta con sóng buồn luôn tự vỡ mình ra
ta biết lắm, bao nhiêu khởi đầu bấy nhiêu kết thúc
những mảnh hồn chắp mãi chẳng vẹn nguyên