Vùng An Thạnh, nơi một dòng sông lớn rẽ nhánh tạo thành ngã ba sông, từ xưa vốn đã nổi tiếng vừa là vựa trái cây, vừa là vựa cá lớn của miệt đồng bằng trù phú phía Tây.
Hằng năm, cứ sau lũ đồng bằng, khi những đợt phù sa từ thượng nguồn đổ xuống bồi đắp và làm xanh thêm màu xanh của vườn cây ăn trái, đó cũng là lúc dân trong vùng rôm rả vào mùa đánh cá, dù dân ở đây phần lớn sống bằng nghề làm vườn còn đánh cá chỉ là chuyện... nghiệp dư.
Phía đầu doi đất, nơi con đường chạy ra bến đò có một cái quán nhỏ. Chủ quán là một phụ nữ trẻ. Nàng đã có một đời chồng nhưng anh ta đã chết bất đắc kỳ tử trong một cơn say rượu.
Cái quán tuy nhỏ nhưng vì chỉ có một mình nên công việc buôn bán lặt vặt cũng giúp nàng đủ sống mà không cần phải lao động cực nhọc như bao người. Chỉ có một điều khiến nàng hơi bị rầy rà đó là việc quan tâm hơi quá mức của cánh đàn ông “có máu” trong địa phương đối với nàng.
Những người đàn ông ấy phần lớn đều tìm đến với một ý nghĩ chủ quan là cảnh góa bụa sớm sẽ khiến nàng dễ buông thả. Nàng không phải là gỗ đá gì, cũng không có ý nghĩ phải “thủ tiết” thờ chồng cũ, nhưng cái lối tán tỉnh khiếm nhã ấy làm nàng nổi nóng. Kết quả là chẳng có một vị tèm lem nào dám vỗ ngực xưng tên đã là người chiến thắng.
Một thời gian dài như vậy rồi cuối cùng cánh đàn ông đâm nản. Những con người cạn cợt, thiếu một tình cảm thực sự ấy thống nhất với nhau rằng nàng là một bức tường bất khả xâm phạm. Họ thôi không chạy theo săn đón nàng nữa. Cái quán ấy vắng dần, khách hàng giờ chỉ còn vài bà nội trợ gần đó tạt qua mua vài trăm mắm muối hay xị rượu...
Tấm lòng người góa phụ trẻ rồi cũng héo hắt đi cùng với không khí trong quán. Thật ra, nàng vẫn còn ao ước một cuộc sống lứa đôi nồng nàn như bao người phụ nữ khác sau lần hôn nhân lạnh nhạt với người chồng vắn số. Cho đến một ngày...
Trong sinh hoạt, như thói quen của mọi cư dân trong vùng, chiều nào nàng cũng ra tắm ở bến sông trước nhà. Những buổi chiều mùa hè, ngâm mình trong dòng nước mát, mặc cho những làn gió nhẹ trên sông mơn man da thịt, đôi lúc nàng chìm đắm trong một nỗi khát khao... Một hôm, bằng linh tính của người phụ nữ, nàng chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình. Nghi ngờ bọn đàn ông trong vùng lại giở trò đùa cợt, nàng bỏ tắm vô nhà. Nhưng mấy lần sau nữa cái cảm giác bị nhìn vẫn còn dù nàng không hề bắt gặp ai. Nhiều lần như vậy rồi nàng quen dần đi đến nỗi khi phát hiện ra kẻ làm cho mình có cảm giác ấy là một người đàn ông lạ, thường bơi gần bờ bên kia trong mỗi buổi chiều, thì nàng không còn cái cảm giác nhột nhạt vị bị nhìn nữa.
Dần dần nàng nhận thấy mình nôn nao chờ đến chiều để được ra tắm sông, dù rất thắc mắc không hiểu người đàn ông ấy là ai mà lạ lùng đến vậy? Đây quả đúng là một kẻ muốn chọc ghẹo nàng nhưng chọc ghẹo kiểu như vậy thì trên đời chỉ có một!
Như đồng cảm với suy nghĩ ấy, ngay buổi chiều đó, kẻ nhìn trộm bơi gần về phía bến sông. Khi anh ta đến gần, da thịt nàng như nổi gai lên trước vẻ đẹp cuồn cuộn của một lực sỹ ấy. Anh ta mỉm cười và không tự chủ được, nàng cũng cười đáp lại. Vậy là họ quen nhau ngay một cách lạ lùng! (Ở một số làng quê, người ta vẫn mặc quần áo bình thường khi tắm ở sông và có thể vừa tắm vừa trò chuyện với bạn bè). Vài lần gặp nhau như vậy rồi họ không giấu nhau tình cảm của mình. Một đêm, trái với thói quen cẩn thận, nàng “quên” cài then cửa khi ngủ và anh ta lẻn vào, người ướt nhẫy vì có lẽ vừa mới từ bờ bên kia sông bơi qua. Cái thân thể cường tráng ấy hừng hực một biển lửa tình cuồng nhiệt. Nỗi đam mê chăn gối trong nàng bừng tỉnh khi anh ta dẻo dai và kinh nghiệm dẫn dắt nàng vào từng ngóc nghách của mê cung hoan lạc. Nửa đêm, khi người đàn ông đã về, nàng bỗng thấy buồn nôn. Mùi đàn ông của anh ta tanh mùi cá. “Anh là dân chài!”. Anh nói với nàng về mình đơn giản như vậy và nàng cho rằng cái mùi ấy hẳn là mùi... nghề nghiệp!
Từ hôm ấy, khi nàng tắm, thỉnh thoảng mới thấy anh ta bơi vùn vụt phía bờ bên kia nhưng về đêm thì anh chưa bao giờ lỗi hẹn. Nàng không còn cảm thấy cái mùi khó chịu ấy nữa như đêm đầu tiên nhưng hình như những người khách thường khạc nhổ nhiều hơn khi bước ra khỏi quán của nàng.
Quán vắng khách hẳn nhưng nàng không lấy đó làm buồn bởi giờ đây nàng đã có một người tình mạnh mẽ và chu đáo. Từ khi biết nàng túng thiếu, bao giờ anh cũng mang đến cho nàng những giỏ cá đầy trong những đêm hẹn. Đó thường là những loại cá sông ngon nhất và nàng đem bán trong buổi chợ sáng cũng đủ tiền sinh sống.
Cuộc tình của họ kéo dài như vậy mà chẳng một ai biết được. Anh ta tỏ ra sung mãn và vui vẻ trong những ngày nước lũ đổ về nhưng đến đầu tháng mười một âm lịch, khi nước rút, dân làng chuyển sang nghề đánh bắt cá, nàng để ý và thấy anh ta có vẻ như lo lắng một điều gì đó.
- Có lẽ anh cần phải đi thôi! – Một hôm anh ta bảo vậy.
- Nhưng đây là mùa cá. Tại sao anh phải đi? – Nàng thảng thốt hỏi.
- Anh phải đi! – Người đàn ông nhắc lại mà không trả lời thẳng câu hỏi – Nhưng anh yêu em nhiều quá nên cứ lừng chừng...
- Hãy chỉ nơi ghe anh đậu. Em sẽ đến với anh, nếu cần em sẽ đi theo anh! – Nàng cuồng nhiệt thố lộ.
- Anh không thể cưu mang em nhưng anh cũng không làm sao giải thích. Anh lo lắm!
Dù nói vậy, hằng đêm người đàn ông ấy vẫn đến với nàng. Cả hai như bị hút chặt vào nhau trong nỗi đắm say mê muội đến mức độ nàng không cảm thấy cần phải tìm hiểu gì thêm về cái lý lịch mù mờ của anh. Một đêm, đang say sưa ân ái, anh đột ngột bỏ cuộc và ngồi dậy, có vẻ hốt hoảng. Nàng lo lắng hỏi:
- Anh sao vậy? Điều gì làm anh sợ hãi?
Anh cúi xuống hôn nàng rồi từ giã. Khi anh ra đến bờ sông, đứng từ trong quán, nàng nhìn thấy những ngọn đèn và tiếng cười râm ran của những người đánh cá đang tụ họp bủa lưới cá hô trong cái vụng xoáy ngã ba sông.
Chắc là anh ấy sợ bọn họ phát hiện sẽ mang tai tiếng cho mình! Nàng nghĩ thầm như vậy và cảm thấy thương người đàn ông kia biết bao, dù nàng vẫn không giải thích được tại sao anh ta lại có những hành vi bí ẩn lạ lùng?
Đêm sau anh ta không đến trong nỗi khát khao chờ đợi của nàng. Nửa đêm hôm ấy, nàng bỗng nghe nhiều tiếng reo hò vang dội dưới bến sông rồi những người đánh cá kéo lên bờ một con cá hô thật lớn, nặng ít nhất cũng một tạ.
Dù đã khuya, vẫn có rất nhiều người xúm lại coi và trầm trồ vì con cá lớn quá. Tò mò, nàng cũng chạy ra xem. Con cá vẫn còn thoi thóp thở và thỉnh thoảng dãy đành đạch vì ngộp. Bỗng nàng thối lui, tay ôm lấy ngực. Dưới hàng chục ánh đèn, nàng nhìn thấy đôi mắt con cá đang nhìn mình giống y hệt đôi mắt người đàn ông nhân tình bí mật. Rồi một cái mùi đặc trưng thoảng qua. Nàng bước như chạy về cái quán của mình, trong khi nước mắt trào ra dù vẫn không hiểu tại sao mình lại có ý tưởng kỳ cục như vậy. Cuộc săn những con cá hô khổng lồ vẫn diễn ra suốt đêm, người ta cho rằng phải còn một con cá khác nữa bởi loài này luôn sống từng cặp nhưng chỉ hoài công. Sáng hôm sau, con cá hô lớn ấy đã chết!
Người ta mổ bụng nó ra để bắt đầu xẻ thịt và phát hiện con cá hô ngậm trong miệng mình rất nhiều loại cá nhỏ ngon nhất mà không hiểu tại sao nó không kịp nuốt mồi trước khi mắc lưới?
“Đây là một con cá sống lâu năm đến độ sắp thành tinh rồi!”. Vài cụ già trong làng bình luận như vậy!
Không ai biết gì về cuộc tình của nàng và cũng không ai chú ý vì sao cái vẻ thanh xuân, tràn đầy nhựa sống của nàng chỉ bùng lên một thời gian rồi tắt hẳn. Bởi sau cái đêm giã từ đột ngột ấy, người tình bí ẩn và cuồng nhiệt của nàng đã không bao giờ còn trở lại!