tháp nghiêng
1.
tôi bàng hoàng trước ngôi tháp cổ
nghiêng
như gốc cây từ lâu nghiêng về ánh sáng
hiện hữu mặc nhiên không thể chối từ
ngôi tháp sống với thế giới riêng của mình
bước chân lịch sử đang đến đi qua rồi lại đến
dấu rêu xanh mảng tường vỡ viên gạch bào mòn gió mưa
vươn về phía con người ngôi tháp
tự tin
hy vọng
tự tin
2.
nhân loại sinh ra bao đời nay đứng trên mặt đất
trái đất quay quanh trục quay nghiêng hai mươi ba độ năm
giữa triệu triệu thiên hà
vững bền
trường tồn
vững bền
rung chuyển lòng địa cầu những cơn chuyển dạ đớn đau đi tới hoàn chỉnh mình
hết Nhật Bản qua Ấn Độ, Mê Hi Cô rồi Nhật Bản
ngôi tháp cổ đứng đó
cột mốc thời gian
3.
chiều nay em quay nghiêng làm chi
cái dáng ngôi tháp cổ
mái tóc hay vầng mây quá khứ nghìn xưa không tuổi lại bay về
tôi đã quên mình thu mình từ lâu giống con ốc sên trong rừng hoang mệt mỏi
không muốn sống kiếp người trầm luân xô đẩy
tôi cạn kiệt cơn mê
cạn kiệt những giấc mơ cạn kiệt
đời chật hệt căn nhà bộn bề trăm thứ tiện nghi
tôi tự ném mình qua cửa sổ
như quả chanh vắt
khô
4.
bao nhiêu ngôi tháp làm nên kì vĩ
thách thức mọi chế ngự quanh mình
trút bỏ muôn sự vướng bận của bảy chiều không gian huyền tưởng
mặc gió ngoài kia ào ạt thổi
lá rơi chồng lên lá rơi
những số kiếp chồng lên nhau điệp khúc luân hồi
mặc giá rét đột ngột trở về giữa mùa xuân đầu tiên thiên niên kỉ
những ngôi tháp
nâng dậy
đời
tôi .
9-2-2001
kiếp hoa
trong dải sương mù
một bông hoa cô độc
môt bông hoa màu đen
người ta bảo hàng ngày hoa tỏa mùi hương chết chóc
mặt đất phô trần thân xác ruỗng
mục
đấy là phép phù thủy sự sáng tạo cuối
cùng
tại sao
tại sao
tại sao
hoa không được khoác cho mình chiếc áo than
dưới trận mưa bom
từ những cái đầu bạo cuồng rải xuống
hoa bật dậy
tại sao tại sao
kẻ mộng du dò từng bước một
những bóng ma tự vuốt lấy măt mình
tiếng khóc vỡ trên cát
nước mắt thấm trên cát
không đủ sức hồi sinh lan da non
tại sao
tại sao
tại sao
hoa không được quyền đen
anh không đươc quyền yêu em tận cuối con đường
trên thi thể mù sương bí ẩn
trinh bạch kiếp phù du .
2-2-2001
ngọc bích
có thể tôi nhìn thấy một lần biết một lần rồi không bao giờ thấy nữa
thứ ánh sáng lạ ấy sinh ra từ đâu
ánh sáng mà chẳng phải ánh sáng
triệu triệu chớp mắt đi qua tôi trong trẻo đến vô ngần
đôi khi bay ra từng hạt từng hạt
ngời
và
mỏng
chìm trong vầng sáng giấc ngủ nghìn năm đã qua
lọc sạch trái tim tôi bầm đen với những nỗi niềm
bầm
đen
tôi đứng dậy cái thế của chú bé phương Đông lẫm chẫm từng bước nhánh san hô
nói tiếng nói mẹ cho riêng tôi loài người đã nói vạn năm về trước
không bằng sáu khúc thanh quen thuộc hư mòn
khúc thanh thứ mười ba
con số lấp lửng loài người từng nghiệm chứng đớn đau và hạnh phúc
một lần thôi tôi mong được đặt trên đôi lòng bàn tay
xin đừng rơi xuống đất
mỗi khi đã vỡ ra trần gian này sao hàn gắn được
sự nguyên trinh của thể chất làm con người nhận ra mình là ai
bóng tối lửa nước không tài nào dập tắt
tột cùng ám ảnh
cúi đầu trước đại dương mênh mông lắng nghe tiếng sóng vỗ trong ngực mình
tan theo con sóng
tôi ngụp lặn cho tới ngày cánh tay buông xuôi
nhưng tinh thể đã xa rồi
vì sao đang trôi .
13-9-2002