NGỤ NGÔN LOÀI XƯƠNG RỒNG
Khi những trận gió cuồng nộ của mùa hạ đã xa và cơn mưa ngọt lịm của mùa thu chưa tới
Đêm tối tràn qua bãi trống cánh đồng đến nằm vạ trên ngọn đồi chỏng chơ
Vuốt nốt mi mắt nhợt nhạt của chiều ngủ muộn trong khoảng rừng thưa
Còn tiếng cánh dơi vỗ vào thành đêm, tiếng rì rầm của đất
Còn dáng khẳng khiu của bụi xương rồng kiên trì góp nhặt
Những giọt nắng tàn ban ngày để thắp sáng về đêm.
Vệt sáng mỏng manh chỉ sáng lên khi thế giới đã thẫm đen
Côi cút dưới chân đồi quê hương sống đời ẩn ngữ.
Ngày tháng làm tha phương bao lần đối mặt với cô đơn bùng vỡ
Bị đè dưới sức nặng ngôn từ hay chìm nghỉm vũng lầy áo cơm
Ánh sáng nâng đỡ tôi trên bàn chân – bóng tối – con đường
Cả lúc chân trời dường vắng mặt.
Dáng khẳng khiu luôn treo phía trước tôi như thách thức
Vẫy gọi tôi về phía con đường.
Khi những cụm mây trắng mùa thu bị đánh bạt bởi trận giá buốt đầu đông
Trên vừng trán cha mới thấp thoáng niềm vui vụ gặt thịnh mùa mà trong mắt mẹ đã xám sẫm nỗi lo hư mất
Những lãng đãng bóng chiều tuổi thơ, cờ ngô kiêu hãnh hay mang mang nỗi buồn câu hát
Những đứa con quê hương đi lìa cuống rốn quê hương.
Còn dáng khẳng khiu của cây xương rồng ở lại trên triền đồi mãi phát sáng về đêm.
SINH NHẬT CÂY XƯƠNG RỒNG
1.
Cây xương rồng như nhà sư khất thực theo vết chân gió trái mùa lang thang
Lạc bước qua triền đồi quê tôi để chịu bị cầm tù trong cát
Ngày qua, mùa qua kiên trì lượm nhặt dưỡng chất trần gian rơi rớt
Miệt mài đứng mảnh đất bạc mầu – tạo dáng quê hương.
Dù khuôn mặt xóm thôn bị bôi xóa ngàn lần qua bước bạo động của thời gian
Trên triền đồi trần trơn – xương rồng ưu tư dõi mắt
Xe trâu ra đi buổi sớm mai khi mái tranh đang trầm giấc
Trở về trong chiều bất trắc mênh mông.
2.
Câu thơ đầu đời tôi kẽ bằng que khô lên vòm cát
Cây xương rồng nói với tôi nỗi vô thường của dấu chân qua
Nói với tôi về ký ức xanh đứa con đánh mất nơi phương xa
Về vết cắt sâu đang làm mưng mủ
Nói với tôi về một thời không quên dù không gợi nhớ.
Giữa bao la trắng còn xanh được màu xanh
Ngọn đồi tạo dáng cây mười năm một trăm hay ba trăm năm
Trầm mặc đổ bóng lên tuổi trẻ tôi - diệu vợi.
3.
Cây xương rồng đứng chênh vênh trên triền đồi quê hương – tôi đã thấy
Tôi thấy cây đứng như thế – cả khi bóng cây rừng cuối cùng rời bỏ đồi hanh
Làm vô danh – trần thân với thế giới bấp bênh
Vô tích sự đến ngày tháng năm sinh chẳng ai buồn nhớ
Trên đồi quê hương – lặng câm đứng nhìn từng thế hệ
Đứa con của dòng sông quay lưng lại dòng sông
Rời bỏ mái nhà, ngôi làng, cuộc tình thơm đi tìm đất hứa xa xăm
Ru thôi làm buồn, trâu hết muốn đi hoang, cánh buồm tuổi thơ bão nát.
Như ẩn sĩ cô đơn – yêu thương mà không cần nước mắt
Sẵn lòng cho nụ cười khinh bạc của lùm cỏ dại hay cụm mây hoang.
4.
Giã từ câu thơ trong xanh tôi hối hả đi ngược hoàng hôn
Tôi hối hả sống hối hả yêu hối hả ôm mang hối hả
Đi
Và đi
Và đi …
Khi hố thẳm tối đen dưới chân toang hoác mở
Tôi gặp tôi đứng trần truồng trước định mệnh vô âm
Chợt thấy bóng xương rồng nở chật trái tim mù sương
Tôi vội vã quay về quỳ dưới chân đồi và khóc
Cây xương rồng nhìn tôi với đôi mắt lửa và vỗ về tôi bằng bàn tay gai nhọn hoắt
Thì thầm bên tai tôi sinh nhật của mình.
5.
Sinh nhật cây xương rồng
Có gió nồm reo đồi trọc
Có loài côn trùng đùa bãi cát
Có tháp Chàm giữa nắng đơn ca.