Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.077
123.233.790
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 6

Chương VI

Tôi yêu mến Ray Straton.

Hắn có thể chẳng là thiên tài mà cũng chẳng là một cầu thủ giỏi (loại tấn công hơi chậm), nhưng lúc nào hắn cũng là một người bạn cùng phòng tốt bụng, chân thành. Và cái gã khốn khổ đó đã chịu bao cay đắng trong gần trọn năm học cuối của chúng tôi. Hắn đi đâu để học khi trông thấy chiếc cà vạt treo ở tay nắm cửa phòng (đó là ám hiệu truyền thống cho biết " bên trong có việc" ? Phải nhận rằng, hắn chẳng học hành nghiên cứu nhiều nhặn gì, nhưng dù sao, đôi khi hắn cũng buộc phải nghiên cứu học hành. Cứ cho rằng hắn học ở thư viện House, hoặc Lamont, hoặc thậm chí ở câu lạc bộ Pi Eta. Nhưng hắn ngủ ở đâu, trong những ddêm Thứ bảy, khi tôi và Jenny quyết định chống lại các lề luật thông thường để ngủ chung nhau? Hắn hẳn phải van xin các phòng bên một xó để chui vào, nếu như bọn đó không kẹt chuyện riêng. Trời, ít nhất thì chuyện cũng diễn ra suốt từ sau mùa thi đấu. Còn tôi thì cứ ức hiếp hắn như vậy đó.

Nhưng Ray được gì đáp trả? Ngày xưa, tôi chia sẻ với hắn từng chi tiết vụn trong những thắng lợi về tình ái của tôi. Giờ đây, hắn không những bị chối bỏ cái quyền không thể chuyển giao là ở chung phòng, mà thậm chí không bao giờ tôi công khai thừa nhận với hắn hai đứa tôi là tình nhân của nhau. Tôi chỉ báo cho hắn biết khi nào chúng tôi cần phòng, chỉ vậy. Straton có thể rút ra bất cứ kết luận nào tùy ý.

"Trời, ý tao là, Oliver, mày có tiến tới thật hay chăng?" Hắn mãi hỏi tôi câu đó.

"Raymond, nhân danh tình bạn, yêu cầu mày đừng hỏi."

"Nhưng, trời, bao nhiêu buổi chiều, bao nhiêu đêm Thứ sáu, Thứ bảy, trời, chắc mày phải tiến tới thôi."

"Vậy sao mày còn quấy rầy tao với câu hỏi đó nữa."

"Vì điều đó làm mất sức."

"Cái gì ?"

"Toàn bộ mọi chuyện. Ý tao là, chưa bao giờ như thế trước đây. Ý tao là, mày hoàn toàn bưng bít, không cho Ray lớn này biết một chút xíu gì. Ý tao là không bảo đảm. Mất sức. Trời, con nhỏ đó làm cách gì mà mọi chuyện khác hẳn đi vậy?"

"Nghe đây, Ray, đối với một tình yêu chín chắn…"

"Tình yêu ?"

"Đừng nói như thể đó là một từ nhơ bẩn."

"Ở tuổi của mày ? Tình yêu ? Trời, tao sợ lắm đấy, bạn già ơi."

"Sợ cho cái gì ? Cho lý trí của tao?"

"Cho bằng cử nhân của mày. Cho sự tự do của mày. Cho cuộc đời mày."

Ray khốn khổ. Hắn thực sự nghĩ như thế.

"Sợ mất đi một đứa bạn cùng phòng hả ?"

"Con khỉ, ở mặt nào đó, tao có thêm một thì đúng hơn. Con nhỏ đó chiếm quá nhiều thời gian ở đây."

Tôi đang thay đồ để đi dự một cuộc hòa nhạc, thế nên phải kết thúc ngắn gọn cuộc đối đáp này.

"Đừng lo, Raymond Tụi mình sẽ kiếm một căn hộ ở
New York. Mỗi đêm là các em khác nhau. Tụi mình sẽ làm được mà."

"Đừng bảo tao không lo, Barrett. Con nhỏ đó lấy mất hồn mày rồi."

"Mọi thứ đều nằm trong vòng kiểm soát" Tôi đáp, "Thôi thoải mái đi" Tôi sửa lại chiếc cà vạt và bước ra cửa. Straton có vẻ chưa hài lòng.

"Này, Oliver."

"Hả?"

"Mày sẽ tiến tới, phải không?"

"Lạy Chúa, Straton!"

Tôi không mời Jenny tới buổi hòa nhạc. Tôi đến để xem nàng. Ban nhạc Bach Society trình diễn bản concerto số 5 của
Brandenburg, ở Dunster House, Jenny đảm nhiệm tay solo đàn clavico. Tôi từng nghe nàng chơi nhiều lần, dĩ nhiên, nhưng chưa bao giờ trong cả ban nhạc hay trước đám đông. Trời, tôi rất tự hào. Tôi không nghe thấy một lỗi nào ở phần trình diễn của nàng cả.

"Anh không tin nổi em chơi tuyệt đến như vậy" Tôi bảo nàng sau cuộc hòa nhạc.

"Chứng tỏ anh cũng khá rành âm nhạc đó, chàng công tử."

"Anh biết vừa đủ."

Chúng tôi đang ở trong khuôn viên sân Dunster. Đó là một buổi tối tháng Tư, và người ta thấy mùa xuân cuối cùng đã quay trở về vùng
Cambridge. Các bạn học của nàng đang đi lại gần đấy (có cả Martin Davidson đang lén lút gửi đến tôi cái nhìn căm ghét), vì vậy tôi không tiện lý luận dài dòng hơn với nàng về âm nhạc.

Chúng tôi băng qua đài tưởng niệm ra lối dọc bờ sông.

"Nè anh, hãy nghĩ kỹ đi, được không. Em chơi được thôi. Không tuyệt lắm. Thậm chí không như "All Ivy". Chỉ được thôi. OK ?"

"OK. Em chơi được. Ý anh là lúc nào em cũng nên giữ được mức đó."

"Ai nói là em không giữ được mức đó, lạy Chúa. Không phải là em sẽ theo học với Nadia Boulanger sao ?"

Nàng đang nói cái quái quỷ gì thế? Từ cách nàng đột ngột lặng im, tôi đoán là nàng lỡ lời nói ra một điều không định nói.

"Ai chứ ?"

"Nadia Boulanger. Một giáo sư nhạc nổi tiếng, ở
Paris", nàng nói hai từ cuối rất nhanh.

"Ở
Paris ?" Tôi lặp lại thật chậm rãi.

"Cô ấy nhận dạy vài sinh viên Mỹ. Em rất may đó. Em còn được một học bổng loại giỏi nữa."

"Jenifer. Em đi Paris thật sao ?"

"Em chưa từng tới Châu Âu. Em nôn nóng muốn đi lắm."

Tôi xiết mạnh bờ vai nàng. Có lẽ hơi thô lỗ một chút chăng, tôi cũng không biết nữa.

"Nào, em đã biết chuyện này lâu chưa ?"

Lần đầu tiên Jenny không nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Oliver, đừng có ngốc như thế, đây là chuyện tất yếu phải đến."

"Tất yếu cái gì ?"

"Mình tốt nghiệp, rồi mình sẽ phải chia tay nhau. Anh sẽ vào học trường luật…."

"Khoan đã, em nói cái gì vậy?"

Giờ thì nàng nhìn vào mắt tôi. Và mặt nàng buồn rười rượi.

"Oliver. Anh là một cậu ấm con nhà tỷ phú. Còn em chỉ là một con số không trong xã hội."

Tôi vẫn còn ôm bờ vai nàng.

"Việc đó có liên quan quái quỷ gì đến chuyện chia tay. Chúng ta đang có nhau, chúng ta đang hạnh phúc."

"Đừng có ngốc nghếch nữa, Oliver", nàng lặp lại, "Harvard như cái túi của ông già Noel, anh có thể nhét bất cứ loại đồ chơi nào vào đó, nhưng khi lễ qua đi, người ta cũng vứt bỏ ra tất cả…" Nàng ngần ngừ, rồi tiếp, "và anh lại quay về nơi anh đã từ đó đến."

"Ý em nói là em sẽ trở về làm thợ nướng một thứ bánh trái gì đó ở
Cranston, Rhode Island phải không ?"

Tôi đang nói những lời tuyệt vọng.

"Nướng bánh ngọt" Nàng chữa lời tôi, " và đừng có chế giễu ba của em."

"Vậy đừng rời xa anh, Jenny. Anh xin em."

"Thế còn học bổng của em ? Còn chuyến đi
Paris, nơi mà cả cuộc đời khốn khổ của em chưa từng biết thì sao?"

"Thế còn đám cưới của chúng mình thì sao ? "

Chính tôi nói những lời trên, dù trong một thoáng giây, tôi vẫn chưa chắc là tôi đã thốt ra.

"Nào đã có ai nói gì về đám cưới đâu."

"Anh nói. Anh đang nói về nó, ngay bây giờ."

"Anh muốn cưới em ?"

"Phải."

Nàng cúi mặt, không cười, mà chỉ hỏi :

"Vì sao ?"

Tôi nhìn vào đôi mắt của nàng.

"Bởi vì…" Tôi nói.

"Ồ, đó là một lý do rất tốt." Nàng nói.

Nàng nắm cánh tay tôi (lần này thì không phải là tay áo), và chúng tôi đi theo dọc theo lối bờ sông. Thật sự, không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Nguyễn Thành Nhân dịch

Chương : 1    2    3    4    5    6   7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1575
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)