Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.079
123.233.636
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 9

Chương IX

 

Giờ còn lại vấn đề ở Cranston, Rhode Island, một thành phố phía Nam Boston. Sau thất bại thê thảm trong cuộc ra mắt Jennifer với ba má đàng trai, tôi không còn chút xíu tự tin nào để trông mong một điều tốt đẹp trong cuộc gặp gỡ với ba nàng. Tôi bị đè nặng dưới áp lực của một tình phụ tử kiểu Ý- Địa Trung Hải, thêm nữa, Jenny là cô con gái rượu độc nhất của ông, thêm nữa, nàng mồ côi mẹ, nghĩa là nàng vô cùng thân thiết gắn bó với cha. Nghĩa là tôi sắp đương đầu với tất cả những áp lực tình cảm mà các sách vở tâm lý giáo khoa đã mô tả.

Và thêm một điều, tôi hoàn toàn tay trắng.

Hãy cứ tưởng tượng một anh chàng người Ý đẹp trai Olivero Barretto nào đó sẽ đổ bộ xuống
Cranston. Hắn tới gặp cụ Cavillery, đầu bếp chính một xưởng bánh ở đó, và nói với ông ta: " Cháu muốn lấy con gái rượu của bác là Jennifer". Lời đầu tiên ông già thốt lên sẽ là gì? (Ông chắc là không đặt vấn đề về tình yêu của gã Barretto, vì nếu có ai đó biết Jenny, hẳn phải yêu Jenny thôi, đó là chân lý). - Không, cụ Cavillery sẽ nói đại loại thế này : " Barretto, cậu sẽ chăm sóc nó ra sao?"

Và hãy hình dung phản ứng của cụ Cavillery nếu Barretto bảo rằng, trái lại, ít nhất là trong ba năm tới, con gái của ông sẽ phải chăm sóc cho chàng rể! Chả lẽ nào ông già lại không đuổi cổ gã ra khỏi nhà, hoặc thậm chí tống cho vài nắm đấm, nếu cái gã Barretto đó không to con bằng tôi!

Tôi dám cuộc mười ăn một là như thế.

Có thể cần giải thích vì sao tôi lại tuân thủ mọi biển hiệu về tốc độ tối đa vào một buổi chiều Chủ nhật trong tháng Năm ấy, khi hai chúng tôi đang xuôi về hướng Nam trên đường số 95. Tới một khúc đường, Jenny - đã trở nên thích thú với kiểu chạy tốc độ của tôi - phàn nàn rằng tôi chạy ở vận tốc 40 trong một cung đường cho phép tốc độ tối đa là 45 dặm/giờ. Tôi bảo nàng là chiếc xe cần được sửa lại, nàng chẳng tin chút nào.

"Nói lại anh nghe xem nào, Jen."

Kiên nhẫn chẳng bao giờ là một đức tính của Jenny, và nàng từ chối lặp lại lời đáp các câu hỏi ngốc nghếch để giúp tôi củng cố lòng tự tin.

"Nào, chỉ một lần nữa thôi, Jen."

"Em đã gọi cho ba. Em nói chuyện với ông. Ông bảo được. Bằng tiếng Anh, vì, như em từng nói với anh mà anh không tin, rằng ông chả biết một tí quái gì tiếng Ý ngoài vài câu chửi tục."

"Nhưng "được" là sao ?"

"Anh không định bảo là Khoa luật trường Harvard đã thu nhận một gã không thể định nghĩa ngay cả từ "được" chứ ?"

"Đây không phải là thuật ngữ pháp lý, Jenny."

Nàng nắm tay tôi. Ơn Chúa, tôi hiểu. Nhưng dù sao, tôi vẫn cần sự phân loại. Tôi cần phải biết tôi được đánh giá ra sao.

"‘ Được’, nghĩa là em sẽ tự gánh chịu mọi trách nhiệm."

Tim nàng chợt từ bi để lặp đi lặp lại lần thứ n các chi tiết trong cuộc trò chuyện với ba nàng. Ông ấy rất sung sướng. Vâng, sung sướng. Khi tiễn chân nàng lên học ở Radcliff, ông không bao giờ chờ đợi nàng sẽ quay về để lấy anh chàng nhà bên cạnh ( kẻ đã từng hỏi cưới nàng ngay trước lúc nàng đi học). Lúc đầu, ông ngờ vực khi biết người nàng dự định lấy chính là Oliver Barrett IV. Rồi ông cảnh cáo nàng không được vi phạm điều răn thứ mười một của Thánh kinh.

"Đó là điều răn gì ?" Tôi hỏi.

"Không được lừa dối ba anh. "

"Ồ."

"Chỉ có vậy thôi, Ollie. Thật đó."

"Ông ấy có biết anh nghèo ?"

"Biết."

"Ông ấy không quan tâm ?"

"Ít nhất anh và ba đã có một cái gì đó giống nhau."

"Nhưng chắc ông sẽ sung sướng hơn nếu anh rủng rỉnh một tí, phải không ?"

"Thế anh thì sao ?"

Tôi ngậm miệng suốt quãng đường còn lại.

Nhà Jenny nằm trên đường Hamilton Avenue, một dãy dài những căn nhà gỗ nhỏ, có đầy trẻ con trước cửa, và dăm cây cối khẳng khiu. Khi chạy dọc theo con đường để tìm chỗ đậu xe, tôi có cảm giác như đang ở một đất nước nào xa lạ. Đầu tiên là có thật nhiều người. Ngoài bọn nhóc đang chơi ddùa, còn có nhiều gia đình kéo nhau ra ngồi cả ngoài cổng, rõ ràng là không có việc gì tốt hơn để làm trong buổi chiều Chủ nhật ấy, ngoài việc nhìn ngó tôi tìm cách đậu chiếc MG.

Jenny nhảy ra trước. Nàng linh lợi một cách bất ngờ ở Cranston, chẳng khác nào một con cào cào nhỏ. Khi các nhà quan sát viên đầu cổng nhìn thấy nàng, họ đồng loạt reo hò. Hệt như chào một nhà lãnh tụ! Khi nghe tiếng reo chào mừng đón Jenny của họ, tôi hầu như mắc cỡ, không dám ló ra khỏi xe. Đâu phải chỉ trong thoáng chốc tôi đã có thể hóa thân thành chàng Olivero Barretto tưởng tượng.

"Ê, Jenny!" Tôi nghe giọng một người ddàn bà the thé hét gọi nàng một cách vui vẻ.

"Ê, bà Capodilupo" Tôi nghe Jenny đáp lại. Tôi đu ra khỏi xe. Hàng chục đôi mắt dán vào tôi.

"Nè, cậu nhỏ này là ai thế ?", bà Capodilupo la lên. Ở đây họ không biết tế nhị là gì sao nhỉ ?

"Anh ta chả là cái thá gì hết !" Jenny đáp. Điều này làm tôi thấy tự tin hơn.

"Có thể" Bà Capodilupo lại hét, "Nhưng cô gái đi với anh ta thì là chắc chắn là phải ngon lành há."

"Anh ấy biết" Jenny đáp.

Rồi nàng quay sang đáp lễ nhóm bà con lối xóm ở phía còn lại.

"Anh ấy biết" Nàng nói với mọi người thuộc nhóm này. Rồi nắm lấy tay tôi ( tôi là một kẻ lạ ở thiên đường), nàng lôi tôi lên thang gác ngôi nhà số 189 A đường Hamilton.

Đó là một khoảnh khắc đầy bối rối.

Tôi đứng sững người khi Jenny nói " Đây là ba em". Và Phil Cavillery, một tay bự xự (nặng cỡ 75 ký, cao cỡ 1,8m), một mẫu đàn ông Rhode Island trạc cuối tứ tuần, chìa tay ra cho tôi.

Chúng tôi bắt tay, và ông xiết rất mạnh tay tôi.

"Chào ông."

"Phil" Ông ấy chỉnh, "Ta là Phil."

"Dạ, ông Phil" Tôi lặp lại, tiếp tục bắt tay ông.

Vẫn còn là một phút giây đáng sợ. Bởi vì, lúc ấy, ngay sau khi Cavillery buông tay tôi, ông quay sang cô con gái và ddột ngột hét lớn :

"Jennifer !"

Trong một chớp mắt, không có gì xảy ra. Rồi họ ôm chặt nhau. Rất chặt. Xô tới đẩy lui. Tất cả những gì ông già Cavillery có thể thốt nên lời là (giờ thì rất nhẹ nhàng êm ái) lặp đi lặp lại tên con gái ; "Jennifer". Và tất cả những gì cô sinh viên danh dự trường Radcliffe đáp lại là : "Phil".

Tôi đã xác định được mẫu người của ông già.

Có một cái thuộc thời niên thiếu đã giúp ích cho tôi trong chiều hôm ấy. Tôi luôn luôn được giảng giải rằng không được nói chuyện khi mồm đang ngậm thức ăn. Vì cả hai cha con cứ hợp lực nhau nhồi thức ăn vào miệng tôi, tôi chả cần phải nói. Tôi đã ngốn một số lượng kỷ lục các thứ bánh ngọt Ý. Sau đó, khen ngợi tí chút những món tôi thích nhất (Tôi ăn ít nhất là hai cái mỗi loại, vì e rằng có thể làm mất lòng chủ nhà) trong niềm vui sướng của hai bố con.

"Cậu ấy được đấy" Phil Cavillery bảo con gái.

Có nghĩa là sao ?

Tôi không cần định nghĩa chữ "được". Đơn giản, tôi muốn chỉ biết cái gì trong các ứng xử của tôi đã làm tôi hưởng được sự đánh giá tốt đẹp đó.

Có phải tôi đã thích đúng một loại bánh nào đó? Tôi bắt tay có đủ chặt không ? Cái gì nhỉ?

"Con đã bảo ba là anh ấy được, Phil" Cô con gái nói.

"Ờ, được lắm" Ba nàng nói, "Ba vẫn phải tự mình xem xem thế nào. Giờ thì ba thấy rồi. Oliver ?"

Ông ta đang hướng về tôi.

"Dạ, thưa ông ?"

"Phil !"

"Dạ, thưa ông Phil ?"

"Cậu được đấy."

"Cám ơn ông. Cháu rất cảm kích. Thật thế. Và ông biết cháu nghĩ thế nào về con gái ông rồi đó. Và ông nữa, thưa ông."

"Oliver" Jenny ngắt lời tôi, "anh có ngưng lải nhải như một cậu ấm chết tiệt ngu ngốc được không, và…"

"Jenifer," Ông già ngắt lời, "Con nên tránh những câu xúc phạm. Cậu ấy là khách."

Vào buổi ăn tối ( các món bánh hóa ra chỉ đơn giản là món ăn chơi) Phil cố nói chuyện với tôi về một vấn đề nghiêm chỉnh- bạn biết đó là gì. Vì một vài lý do quái lạ nào đó, ông nghĩ ông có thể tác động đến việc hàn gắn quan hệ giữa O.B. III và O.B. IV.

"Để ta nói chuyện với ông ấy qua điện thoại, giữa hai người bố với nhau" Ông nài nỉ.

"Xin đừng, Phil, chỉ mất thì giờ của bác."

"Ta không thể ngồi yên để nhìn một người bố từ bỏ một đứa con. Không thể được."

"Vâng. Nhưng cả cháu cũng từ bỏ ông ấy nữa."

"Đừng bao giờ để ta nghe thấy những lời như thế" Ông nói, thật sự nổi nóng, "Tình thương của một người cha phải được đền đáp lại bằng thương yêu và tôn trọng. Nó rất hiếm hoi."

"Đặc biệt trong gia đình cháu." Tôi đáp.

Jenny đi lên đi xuống để phục vụ, nên nàng không tham gia vào câu chuyện.

"Hãy gọi cho ông ấy" Phil lặp lại, "ta sẽ lo liệu chuyện này."

"Không, Phil, cháu và ba cháu đã ngừng liên lạc."

"Hừ, nghe này, Oliver, ông ấy sẽ cởi mở. Hãy tin ta khi ta bảo cháu ông ấy sẽ cởi mở. Khi đã đến giờ vào nhà thờ…"

Vào đúng lúc đó, Jenny, đang bê một chồng đĩa trống, thì thào nói với ông :

"Phil…"

"Gì hả, Jen ?"

"Chuyện nhà thờ ấy…"

"Sao ?"

"Ơ, chả hay ho gì, Phil"

"Hả ?" Cavillery thốt lên. Rồi, nhảy ngay đến một kết luận sai lầm, ông quay sang tôi, có vẻ hối lỗi :

"Ta, ờ, không có ý nói cần phải là nhà thờ Thiên Chúa giáo đâu, Oliver. Ý ta là, chắc Jenifer đã nói với cháu rồi, chúng ta là tín đồ Thiên Chúa. Nhưng ta muốn nói là nhà thờ của cháu, Oliver. Chúa sẽ ban phúc lành cho sự kết hợp này ở bất cứ nhà thờ nào. Ta thề là như vậy."

Tôi nhìn sang Jenny. Nàng đã quên đề cập đến vấn đề quan trọng này với ông già qua điện thoại.

"Oliver," Nàng giải thích, " Có quá nhiều chuyện chết tiệt phải đánh đổ ông ấy ngay lúc đó."

"Hừm, đánh đổ ta, đánh đổ ta, bọn nhóc này, ta muốn đánh đổ mọi thứ trong cái đầu bé nhỏ của con thì có."

Tại sao chính vào lúc ấy, ánh mắt tôi nhìn lên bức tượng Đức Mẹ đồng trinh Mary đặt trên kệ của phòng ăn ?

"Về chuyện Chúa ban phúc ấy mà, Phil..." Jenny quay mặt đi nơi khác.

"Ừ, sao hả, Jen ?" Phil hỏi, lo âu.

"Ờ, chả hay ho gì chuyện đó, Phil" Nàng nói, nhìn tôi đăm đăm chờ sự ủng hộ, mà ddôi mắt tôi đang cố gửi đến cho nàng.

"Về Chúa? Về Chúa của bất cứ ai ?"

Jenny gật đầu.

"Cháu có thể giải thích không Phil" Tôi nói.

"Xin mời."

"Cả hai chúng cháu không ai tin cả, Phil. Và chúng cháu không thể đạo đức giả được."

Tôi nghĩ ông hiểu, vì chính tôi nói ra điều đó. Có lẽ, ông sẽ đánh Jenny. Nhưng giờ đây, ông trở thành một người ngoại quốc già nua. Ông không nhìn ai trong hai đứa chúng tôi.

"Thế cũng tốt." Ông nói sau một lúc rất lâu. Thế ta có thể biết ai sẽ đứng ra cử hành hôn lễ không?"

"Chúng cháu" Tôi đáp.

Ông nhìn con gái để xác minh. Nàng gật đầu. Lời phát biểu của tôi chính xác.

Sau một hồi lâu im lặng, ông lại nói :

"Thế cũng tốt."

Và ông hỏi tôi, vì như dự định của tôi là hành nghề luật, vậy một đám cưới như kiểu đó có – dùng từ thế nào nhỉ- hợp pháp không?

Jenny giải thích rằng một hôn lễ như thế sẽ có giáo sĩ của trường đứng ra làm chủ hôn. (Chà, giáo sĩ – Phil lẩm bẩm. Còn chúng tôi thì nhìn nhau.)

"Cô dâu có phát biểu chứ ?" Ông hỏi, như thể đây là cú ân huệ chót mà ông có thể bám víu được trong tất cả mọi chuyện liên quan.

"Phil," Jenny nói, "chả lẽ ba có thể tưởng tượng được ở một tình huống như vậy mà con gái ba có thể ngậm câm như hến hay sao?"

"Không, bé con" Ông đáp, hơi mỉm cười, "Ta cho là con phải phát biểu."

Khi chúng tôi quay về Cambridge, tôi hỏi Jenny nàng nghĩ sao về mọi chuyện vừa qua.

"Được." Nàng đáp.

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9   10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1374
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)