Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.058
123.234.433
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 12

Chương XII

 

Nếu có một cụm từ nào diễn tả được cuộc sống hàng ngày của chúng tôi trong suốt quãng thời gian ba năm đầu, cụm từ đó phải là: "khổ như ăn mày". Hàng giây hàng phút, chúng tôi căng đầu nhức óc để bằng cách chết tiệt nào đó thu vén đủ tiền để làm những gì cần thiết phải làm. Thường là chúng tôi bị vỡ kế hoạch. Và chả có gì là lãng mạn trong chuyện này. Bạn có nhớ khổ thơ nổi tiếng trong trường thi Omar Khayyam? Bạn biết không, thơ ca phải đặt dưới củi lửa, bánh mì, rượu vang các thứ. Thay vào thơ, là quyển Scotts on trusts, và để xem cái viễn tượng đẹp đẽ đó so với sự tồn tại thơ mộng của tôi sẽ ra sao. A ha, thiên đường đấy chứ? Không, chả ra cái quái chi. Tất cả những gì tôi nghĩ, là cuốn sách đó giá bao nhiêu, có thể mua nó theo kiểu second-hand không? Và chúng tôi lấy đâu ra tiền để thanh toán các thứ bánh mì, rượu vang. Và rồi chúng tôi cuối cùng phải chạy vạy thế nào để trả lại các khoản nợ nần.

Cuộc sống đã đổi thay. Ngay cả những quyết định đơn giản nhất cũng phải đặt dưới sự phán xét thận trọng của một ủy ban ngân sách trong đầu.

- Nè, Oliver, tối nay đi xem Becket nhé.

- Tới ba đô lận đó.

- Ý anh là sao ?

- Ý anh là tốn một đô rưỡi cho anh và một đô rưỡi cho em.

- Nghĩa là đi hay không ?

- Không cái này mà cũng chẳng cái kia. Chỉ đơn giản là tốn ba đô.

Tuần trăng mật của chúng tôi diễn ra trên một chiếc thuyền buồm, cùng với hai mươi mốt đứa trẻ con. Tôi lái một chiếc thuyền hiệu Rhodes dài 36 feet từ 7 giờ sáng cho tới khi nào kiếm đủ số lượng hành khách, và Jenny trở thành một nhà tư vấn cho trẻ em. Đó là một nơi thuộc Câu lạc bộ thuyền Pequod ở cảng Dennis (cách không xa Hyanis), một tòa kiến trúc bao gồm một khách sạn to, một bến thuyền và vài chục căn nhà cho thuê. Trước một trong những túp nhà gỗ tí hon, tôi đóng đinh treo lên một tấm biển đầy ấn tượng: "Đây là nơi Oliver và Jenny ngủ, khi họ không làm tình". Tôi cho là đã có một sự tưởng thưởng cho hai đứa chúng tôi sau một ngày tỏ ra tốt bụng với các khách hàng nhỏ tuổi, vì chúng tôi nhờ cậy vào món tiền boa của chúng rất nhiều, đó là dù sao chúng tôi cũng tốt với nhau. Tôi chỉ đơn giản nói "tốt" vì tôi không đủ ngôn từ để diễn tả sự đáng yêu của Jenny và tình thương tôi dành cho nàng. Xin lỗi, ý tôi muốn là dành cho bà Jennifer Barrett.

Trước lúc chuyển đến Mũi Cape, chúng tôi tìm được một căn hộ cho thuê giá rẻ ở Bắc Cambridge, dù về mặt hành chánh, địa chỉ lại thuộc thị trấn Someville. Căn hộ ở tình trạng, như lời Jenny, "hoàn toàn không thể sửa sang". Trước đây, nó được thiết kế cho hai hộ gia đình, nhưng nay được tách thành bốn căn, giá cả quá mức chấp nhận dù gọi là cho thuê giá rẻ. Nhưng các sinh viên vừa tốt nghiệp còn làm được cái quái gì hơn ? Đây là một thị trường của bọn con buôn.

"Chà, Oliver, sao anh nghĩ Phòng cứu hỏa không chịu tới đây?"

"Có lẽ họ sợ phải đi vào bên trong" Tôi đáp.

"Em cũng vậy."

"Giờ đâu còn là Tháng Sáu" Tôi nói.

(Cuộc đối thoại này xảy ra vào tháng 9)

"Khi ấy em chưa lập gia đình. Với tư cách một bà vợ mà nói, em thấy ở đây chả có chút xíu an toàn nào."

"Thế em định làm gì với nó ?"

"Bảo với chồng em. Anh ấy có trách nhiệm coi sóc nó."

"Chà, chồng em chính là anh chứ ai nhỉ!"

"Thật vậy sao ? Hãy chứng minh điều đó."

"Bằng cách nào ?" Tôi hỏi, và thầm nhủ : Ồ, không được, ngay trên đường phố?

"Bế em lên ngưỡng cửa." Nàng đáp.

Okay. Tôi ôm nàng trong vòng tay và bế bổng nàng trèo lên năm bậc thang tới cửa vào.

"Sao anh dừng lại?" Nàng hỏi.

"Đây không phải là ngưỡng cửa sao?"

"Không phải, không phải."

"Anh thấy tên chúng ta kế chuông gọi cửa."

"Đây không phải là ngưỡng cửa chính. Leo lên tiếp đi, chàng gà tồ ạ."

Có tới 24 bậc thang để lên đến ngưỡng cửa chính của vợ chồng tôi, và tôi phải dừng lại ở chặng giữa đường để thở hào hển một hồi.

"Sao em nặng thế nhỉ?" Tôi hỏi nàng.

"Anh có nghĩ là em có thai không ?" Nàng đáp.

Điều này chẳng làm cho tôi thấy dễ thở hơn chút nào hết.

"Vậy sao?" Cuối cùng tôi cũng nói.

"Ha, em làm anh sợ hở?"

"Khô.. ông."

"Đừng có chối, công tử."

"Vâng. Chờ đó một giây, anh bế tiếp đây."

Tôi bế nàng đi hết chặng còn lại.

Đó là một trong những khoảnh khắc quý báu tôi có thể nhớ lại, mà từ "khổ như ăn mày" không thích hợp chút nào.

Cái danh hão thuộc dòng họ Barrett của tôi giúp tôi mua chịu được ở một cửa hàng thực phẩm, nơi không hề bán chịu cho bất cứ sinh viên nào khác. Và ở một nơi tôi ít mong chờ nhất, lại tạo thêm một bất lợi cho chúng tôi: trường tư thục Shady Lane, nơi Jenny sẽ đến dạy.

"Dĩ nhiên là lương ở trường Shady Lane không bằng các trường công." Cô Anne Miller Whitman, hiệu trưởng bảo vợ tôi, và để tạo hiệu quả, bà nói thêm, " Nhưng người nhà Barrett, dù sao, cũng đâu có lưu tâm đến khía cạnh này." Jenny cố đánh tan ảo tưởng của cô ta, nhưng tất cả những gì nàng nhận được, ngoài khoản lương đề nghị trước 3.500 đô một năm, là hai phút cười hố hố. Cô Whitman cứ tưởng Jenny giễu cợt khi bảo rằng hai vợ chồng nhà Barrett vẫn phải trả tiền thuê nhà như mọi người.

Khi Jenny thuật lại mọi chuyện cho tôi nghe, tôi cố tưởng tượng lại điều mà cô Whitman đã làm với Jenny: "Hô hô hô – chỉ có 3.500 đô " Sau đó, Jenny hỏi tôi có thể bỏ học ở trường luật, giúp đỡ nàng có thì giờ lấy thêm các chứng chỉ cần thiết để xin vào làm ở một trường công. Tôi suy nghĩ về toàn bộ hoàn cảnh lúc bấy giờ trong khoảng hai giây, để có một kết luận chính xác và cô đọng.

"Con khỉ !"

"Khá hùng biện đấy!" Vợ tôi nói.

"Anh phải nói gì đây, Jenny , "hô hô hô "?"

"Không, chỉ cần tập thích spaghetti."

Và tôi đã tập. Tôi đã tập để thích spaghetti, và Jenny học mọi kiểu chế biến có thể nghĩ ra để làm cho món mì Ý trở thành một món gì đó khác. Với tiền chúng tôi kiếm được trong kỳ nghỉ hè, lương của nàng, khoản kiếm thêm từ những buổi làm đêm ở bưu điện trong dịp lễ Giáng sinh của tôi, chúng tôi sống cũng tạm ổn. Nghĩa là, có rất nhiều bộ phim chúng tôi không xem (và nhiều buổi hòa nhạc nàng không xem), nhưng chúng tôi đã hòa hợp với nhau.

Dĩ nhiên là mọi chuyện rồi cũng kết thúc. Cuộc sống của hai chúng tôi có nhiều thay đổi. Chúng tôi vẫn ở Cambridge, và về lý thuyết, Jenny có thể quay trở lại chơi cùng ban nhạc của nàng. Nhưng không có thì giờ. Nàng từ trường Shady Lane trở về, kiệt sức, còn phải nấu nướng cho buổi cơm chiều (ăn tiệm là chuyện ngoài tầm tay). Đồng thời, lũ bạn bè của tôi khá hiểu biết để chúng tôi được yên thân. Có nghĩa là bọn chúng không mời mọc chúng tôi, để tôi khỏi phải mời mọc lại, hẳn là bạn hiểu tôi muốn nói gì.

Ngay cả các trận đấu bóng chúng tôi cũng bỏ qua.

Vì là thành viên của Câu lạc bộ Varsity, tôi được ngồi trong lô đặc biệt, Nhưng giá vé là 6 đô, cho cả hai là 12 đô.

"Không đâu" Jenny lý sự, "chỉ 6 đô thôi. Anh có thể đi một mình. Em đâu có biết gì bóng đá, trừ lời hò hét của khán giả: "Dập chúng nữa đi", thứ mà anh thích, thứ mà em muốn anh tiến hành!"

"Phiên tòa chấm dứt." Tôi đáp, nhân danh một đức ông chồng và một vị gia trưởng, "Ngoài ra, anh sẽ có thêm thì giờ để học."

Tuy vậy, tôi vẫn dành ra buổi chiều Thứ bảy, với chiếc radio sát bên tai, để nghe tiếng gầm hét của đám ủng hộ viên, đám người về mặt địa lý chỉ cách chỗ tôi chừng một dặm, nhưng giờ đã thuộc một thế giới khác hẳn thế giới của tôi.

Tôi đã dùng đặc quyền của mình tại Câu lạc bộ Varsity để kiếm vài chỗ ngồi trong trận ở Yale cho Robbie Wald, một anh bạn học luật. Khi Robbie rời nhà tôi, đầy lòng biết ơn, Jenny hỏi tôi có thể cho nàng biết ai được quyền ngồi ở lô của CLB Varsity, và một lần nữa tôi lặp lại với nàng rằng, đó là những người bất kể tuổi tác hay dáng vóc hay địa vị, đã vinh dự phục vụ cho trường Harvard trong thi đấu thể thao.

"Kể cả dưới nước?" Nàng hỏi.

"Vận động viên vẫn là vận động viên, dù là khô hay ướt."

"Trừ anh ra, Oliver" Nàng nói, "Anh đã bị đóng băng."

Tôi phớt lờ câu chuyện, cho rằng đó chỉ đơn giản là một câu đối đáp mang chút xúc động thoáng qua mà Jenny thường có, không muốn nghĩ nhiều hơn ám chỉ của nàng về truyền thống thể thao của Harvard. Ví dụ như một chi tiết nhỏ là dù cho sân vận động Chiến sỹ có sức chứa 45.000 người, mọi cựu vận động viên có thể ngồi ở lô đặc biệt. Tất cả. Già và trẻ. Ướt và khô - thậm chí bị đông cứng. Và có đơn giản là chỉ vì 6 đô mà tôi phải xa lánh sân vận động trong những chiều thứ Bảy?

Không; Nếu trong đầu nàng còn nghĩ điều gì khác nữa, tốt hơn tôi vẫn không nên đá động làm gì.

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12   13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1408
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)