Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.073
123.233.922
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 13

Chương XIII

Ông và Bà Oliver Barrett III
Hân hạnh được đón tiếp quý bạn
tại buổi tiệc mừng sinh nhật thứ sáu mươi
của Ông Barrett III.
Ngày Thứ bảy, 6 tháng 3
Lúc 7 giờ
Dover House, Ipswich, Massachusetts
Xin hồi âm.


"Thế nào?" Jenny hỏi.

"Em còn phải hỏi?" Tôi đáp. Tôi đang chìm trong đám sương trừu tượng của cuốn Nhà nước chống Percival, một tiền lệ pháp quan trọng của luật hình. Jenny phe phẩy tấm thiệp mời như để trêu tôi.

"Em nghĩ đã tới lúc rồi, Oliver" Nàng nói.

"Để làm gì ?"

"Anh biết rõ là làm gì," Nàng đáp, "Chả lẽ ông ấy phải bò lê tới đây sao ?"

Tôi tiếp tục công việc.

"Oliie, ông ấy đang muốn dàn hòa."

"Vớ vẩn, Jenny, địa chỉ trên phong bì do má anh ghi."

"Em nghĩ lúc nãy anh bảo anh không nhìn đến nó cơ mà." Nàng cao giọng kêu lên.

Okay. Tôi đã liếc nó lúc nãy. Có lẽ nó tự động lướt vào đầu tôi. Nói cho cùng, tôi đang nghiên cứu, và sắp sửa thi. Lẽ ra nàng đừng nên quấy rầy tôi.

"Oliie, nghĩ xem", nàng tiếp, giọng van nài khẩn khoản, "60 tuổi. Cuối cùng, đến lúc mà anh chịu sẵn lòng, thì chắc gì ông ấy còn sống để gặp anh."

Tôi bảo Jenny, với những lời lẽ đơn giản nhất, rằng sẽ không có cuộc trùng phùng nào cả, và nàng có chịu để cho tôi tiếp tục học hay không. Nàng lặng lẽ ngồi xuống, co người nép vào chân tôi. Dù nàng không lên tiếng nữa, tôi nhanh chóng nhận ra nàng đang nhìn tôi đăm đăm. Tôi ngẩng đầu lên.

"Một ngày nào đó, khi anh bị Oliver V chọc tức …" Nàng nói.

"Nó sẽ không được gọi là Oliver, chắc chắn như thế." Tôi quát lên. Nàng không hề cao giọng, dù trước nay, nàng vẫn làm thế khi tôi cao giọng :

"Nghe này, Oliie, dù mình đặt tên nó là Bozo gì đi nữa, thằng nhóc nhất định sẽ làm anh phật ý, vì anh là một vận động viên lớn của Harvard. Và trước khi nó học năm thứ nhất, anh hẳn phải vào Tòa thượng thẩm rồi!"

Tôi bảo nàng rằng con chúng tôi tuyệt đối không làm tôi phật ý. Nàng hỏi sao tôi có thể chắc chắn như thế. Tôi không thể đưa ra chứng cứ. Tôi muốn nói là, tôi chỉ đơn giản biết rằng con trai tôi sẽ không làm phật ý tôi, tôi không thể lý giải chính xác vì sao.

Jenny nhận xét :

"Ba anh cũng yêu anh, Oliver. Ông ấy yêu anh giống hệt như cách anh sẽ yêu Bozo. Nhưng họ Barrett chết tiệt nhà anh quá đỗi tự phụ và hiếu thắng. Cả đời ông ấy và anh cứ nghĩ là người này ghét người kia."

"Thế đối với em không phải vậy sao ?" Tôi cố pha trò.

"Vâng."

"Phiên tòa kết thúc!" Tôi nói, nhân danh một ông chồng và một vị gia trưởng. Ánh mắt tôi quay về quyển sách. Jenny đứng lên. Nhưng khi ấy nàng sực nhớ một điều :

"Còn vấn đề phúc đáp thì sao ?"

Tôi gợi ý rằng một sinh viên khoa nhạc Racliffe hẵn là có đủ khả năng viết một thư từ chối mà không cần tới một hướng dẫn chuyên môn nào.

"Nghe này, Oliver, có thể trong đời em có những khi nói dối hay trêu tức người khác. Nhưng em chưa bao giờ cố tình làm tổn thương bất cứ một ai. Em nghĩ là em không làm được."

Thật sự, vào lúc ấy, nàng đã làm tổn thương chính tôi, tôi nhã nhặn yêu cầu nàng giải quyết chuyện hồi âm bằng bất cứ cách nào nàng muốn, miễn sao nói được nội dung cơ bản của thông điệp, là chúng tôi sẽ không đến, trừ khi chạch đẻ ngọn đa. Rồi tôi lại quay về với quyển sách.

"Số điện thoại ?" Nàng dịu dàng hỏi tôi khi đến bên điện thoại.

"Em viết mấy chữ thôi không được sao?"

"Để em bớt căng thẳng chút đã. Điện thoại số mấy?"

Tôi bảo cho nàng biết, và ngay tức khắc trở lại việc nghiên cứu. Tôi không để ý nghe nàng. Nghĩa là tôi cố không nghe. Dù sao thì nàng đang ở cùng phòng.

"Ồ, chào ông." Tôi nghe nàng nói. Ông già Khốt đang nói với nàng ư ? Ông ấy không ở Washington sao? Một bài báo gần đây trên tờ New York Times viết như vậy mà. Đám báo chí chết tiệt thời buổi này đã xuống dốc quá rồi.

Bao lâu nữa nàng sẽ bảo là không?

Dù sao, Jenny đã mất khá nhiều thời gian hơn cần thiết để nói ra một từ đơn giản.

"Olliie ?"

Nàng che đầu ống nói lại.

"Oliie, có buộc phải từ chối không ?"

Tôi gật đầu, ra dấu đó là điều bắt buộc, tôi khoát tay, ra dấu nàng nên nhanh nhanh kết thúc cái chuyện khốn kiếp ấy đi.

"Tôi rất lấy làm tiếc," Nàng nói vào điện thoại, "Ý tôi là, chúng tôi rất tiếc, thưa ông…"

Chúng tôi! Nàng có cần phải lôi tôi vào vòng không? Sao nàng không đi thẳng vào vấn đề và gác máy?

"Oliver !"

Nàng lại che ống nói, và kêu to với tôi.

"Ông ấy bị thương, Oliver ! Anh có thể ngồi đấy mặc cho ba anh đổ máu sao ?"

Nếu nàng không quá xúc động như thế, tôi đã giải thích cho nàng nghe lần nữa, rằng đá không thể đổ máu, rằng nàng không nên đem mức độ tình cảm giữa cha con nàng với nhau ra để đo lường với chiều cao của đỉnh Rushmore. Nhưng nàng quá đỗi buồn rầu. Và điều này làm tôi cũng buồn lây.

"Oliver," Nàng nài nỉ, "Anh không thể nói dù chỉ một lời sao?"

Với ông ta ? – Chắc là nàng mất trí rồi.

"Ý em là, chỉ cần một tiếng hello, được chứ ?"

Nàng đưa điện thoại cho tôi, cố không bật khóc.

"Anh không bao giờ nói với ông ấy. Không bao giờ ." Tôi nói, tuyệt đối lạnh lùng.

Và bấy giờ nàng khóc. Không thành tiếng, nhưng nuớc mắt chảy dài trên má. Và nàng van nài.

"Hãy vì em, Oliver. Em chưa bao giờ yêu cầu anh điều gì cả. Hãy vui lòng."

Ba người chúng tôi. Ba người chúng tôi đứng đó (tôi tưởng như ba tôi cũng đang đứng đó) để chờ đợi một cái gì. Cái gì ? Cho tôi ?

Tôi không thể.

Jenny có hiểu nàng đã yêu cầu một điều bất khả thi? Lẽ ra tôi đã làm một điều gì hoàn toàn khác hẳn?

Khi tôi nhìn xuống sàn nhà, lắc đầu kiên quyết khước từ, và vô cùng khó chịu, Jenny nói với tôi bằng những tiếng thì thầm đầy phẫn nộ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy :

"Anh là một gã không có trái tim" Nàng nói , rồi kết thúc cuộc điện ddàm với cha tôi:

"Ông Barrett. Oliver muốn ông biết theo cái kiểu riêng đặc biệt của anh ấy, rằng…"

Nàng ngưng lại để thở. Nàng đang nức nở, vì vậy đó không phải là chuyện dễ dàng. Tôi quá ngạc nhiên để có thể làm bất cứ chuyện gì ngoài việc chờ đợi câu kết thúc.

"Oliver rất yêu ông." Nàng kết thúc, và vội vàng gác máy.

Tôi hoàn toàn không định hướng được hành động của mình trong một giây kế tiếp. Tôi cầu cho mình tạm thời mất trí. Đúng hơn, tôi không cầu gì cả. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì tôi đã làm.

Tôi giật chiếc thoại khỏi tay nàng, và khỏi ổ quay, ném nó vào một góc phòng.

"Khốn kiếp thật, Jenny. Sao cô không biến khỏi đời tôi cho rảnh mắt !"

Tôi đứng lặng người, hồng hộc thở như đột nhiên biến thành một con dã thú. Lạy Chúa. Chuyện chết tiệt gì đã xảy ra cho tôi vậy? Tôi quay lại phía Jenny.

Nhưng nàng đã đi rồi.

Nàng đã đi xa hẳn không biết từ lúc nào, vì tôi thậm chí không nghe tiếng bước chân của nàng trên các bậc thang. Chúa ơi, chắc là nàng đã bỏ chạy lúc tôi vồ lấy chiếc điện thoại. Chiếc áo khoác và khăn quàng cổ của nàng vẫn còn đây. Nỗi đau vì không biết phải làm gì càng gia tăng vì nỗi đau khi nhận thức ra những gì tôi đã làm.

Tôi tìm kiếm khắp nơi.

Trong thư viện trường Luật, tôi lách vào những hàng ghế đầy những sinh viên đang học miệt mài, mỏi mắt dò tìm. Đi qua đi lại, đi tới đi lui, ít nhất cả chục lần. Dù tôi không thốt một tiếng nào, tôi biết mắt mình đang quắc lên sòng sọc, nét mặt mình hung dữ như thú đói mồi. Tôi đang quậy tung lên cái nơi khốn kiếp này. Nhưng có hề gì chứ ?

Nhưng Jenny không ở đấy.

Rồi tôi đi qua Khu công cộng Harkness, nhà khách, quán café. Rồi chạy điên cuồng sang Hội trường Agassiz bên trường Radcliffe. Không nơi nào có. Giờ thì tôi chạy khắp mọi nơi, những bước chân cố nhanh lên, nhanh mãi, như nhịp đập trái tim tôi.

Hay ở Paine Hall ? (cái tên nghe sao mà ddau khổ!). Ở tầng dưới là phòng tập piano. Tôi biết mỗi khi Jenny buồn giận, nàng hay gõ phím như người ta giã gạo. Phải ở đó không? Nhưng nàng đã sợ chết khiếp vì tôi, sao có thể ngồi đàn?

Tôi đi như một gã điên khùng dọc hành lang, dọc các căn phòng tập, ở cả hai phía. Những khúc nhạc của Mozart, Batok, Bach, Brahms vẳng ra, trộn lẫn thành một âm thanh kỳ quái và kinh khủng.

Jenny hẳn phải tới đây!

Bản năng thúc đẩy tôi dừng lại trước một cánh cửa khi tôi nghe tiếng gõ đàn dồn dập một dạo khúc của Chopin. Tôi đứng yên một lúc. Tiếng đàn rất ầm ĩ, ngừng, rồi lặp lại, và nhiều lỗi. Trong một lần ngưng, tôi nghe tiếng một cô gái lầm bầm : "Con khỉ !". Chắc chắn là Jenny rồi. Tôi xô bật cánh cửa bước vào.

Một nữ sinh Racliffe ngồi bên chiếc ddàn ngẩng nhìn tôi. Một con nhỏ hippie xấu xí, vai to, đang bực mình vì sự xâm nhập của tôi.

"Có chuyện gì vậy, ông anh?" Cô ta hỏi.

"Tệ ơi là tệ." Tôi đáp, và đóng cửa lại.

Và tôi thử tới công viên. Quán Pamplona, Cổng vòm của Tommy, cả Hayes Bick. Đó là những nơi mấy tay nghệ sĩ hay lui tới. Chẳng có gì.

Jenny đã đi đâu ?

Lúc ấy, ga xe điện ngầm đã đóng cửa, nhưng nếu nàng đi thẳng qua ngõ công viên, nàng có thể đón tàu đi Boston. Tôi vọt tới trạm xe buýt.

Lúc tôi nhét mấy đồng xu vào máy điện thoại, đã gần một giờ khuya. Tôi đang ở trong một phòng điện thoại ở công viên Harvard.

"Hello, Phil ?"

"Hả, ai đó ?" Ông hỏi lại, giọng ngái ngủ.

"Con đây, Oliver đây."

"Oliver !" Giọng ông có vẻ lo sợ, "Jenny có bị gì không?" Ông hỏi nhanh. Nếu ông hỏi tôi, nghĩa là nàng không ở với ông.

"À , không, không đâu Phil."

"Tạ ơn Chúa ! Con khỏe không, Oliver?"

"Tốt, Phil. Rất tốt. Phil, Jenny có thường gọi cho ba không ?"

"Không đủ, khốn kiếp thật." Ông đáp, giọng nhẫn nhục lạ lùng.

"Ý ba là sao Phil ?"

"Lạy Chúa, nó phải gọi thường xuyên hơn mới phải. Ba đâu phải là người lạ."

Nếu bạn biết thế nào là vừa an ủi, vừa đau đớn cùng một lúc, thì tôi đang như vậy đó.

"Nó có ở đó không ?" Ông hỏi tôi.

"Dạ ?"

"Đưa máy cho nó. Ta sẽ trách mắng chính nó."

"Không được, Phil."

"Ồ, nó ngủ rồi hả. Nếu nó ngủ, thôi đừng quấy rầy nó vậy."

"Dạ." Tôi đáp.

"Nghe này, chàng trai."

"Dạ ?"

"Bộ Cranston xa xôi lắm hay sao mà con không ghé được vào một chiều chủ nhật nào đó, hả ? Hay ba phải lên chỗ các con, Oliver ?"

"Ồ, không, Phil, tụi con sẽ xuống chỗ ba."

"Chừng nào ?"

"Một Chủ nhật nào đó."

"Đừng có nói chữ "nào đó" với ba. Một đứa con ngoan không nói "ngày nào đó". Nó nói "này". Chủ nhật này nhé, Oliver?"

"Dạ vâng, thưa ba. Chủ nhật này."

"Bốn giờ nhé. Nhưng nhớ lái cẩn thận đấy. Được chứ?"

"Dạ được."

"Và lần sau gọi cho đúng giờ giấc đó, đồ chết tiệt!"

Ông gác máy.

Tôi đứng lặng, cô đơn lạc lõng, chìm trong bóng tối công viên, không biết phải đi đâu, phải làm gì kế tiếp. Một gã da màu đi tới gần, và hỏi tôi có cần gì không. Tôi đáp, lòng trống vắng: "Không, cám ơn ông."

Giờ đây, tôi không chạy nữa. Vội gì đâu khi quay trở về ngôi nhà trống rỗng? Đêm đã sâu lắm, và tôi lạnh cóng người (dù trời ấm áp, xin hãy tin tôi). Khi cách ngôi nhà khoảng vài chục thước, tôi cho là tôi trông thấy có ai đó đang ngồi trên đầu cầu thang. Chắc là mắt tôi đã đánh lừa tôi, vì cái hình dáng đó không hề động đậy.

Nhưng đó là Jenny.

Nàng ngồi đó, trên đầu cầu thang.

Tôi mệt đến không còn hoảng sợ, và thấy lòng nhẹ nhỏm hẳn đi đến không nói nên lời.

Thâm tâm tôi mong nàng có một thứ đồ vật gì đó để đập vào tôi.

"Jen ?"

"Ollie ?"

Cả hai đứa chúng tôi nói rất khẽ khàng. Không thể viết được thêm một cái gì cảm động.

"Em bỏ quên chìa khóa."

Tôi đứng dưới chân cầu thang, không dám hỏi nàng đã chờ ở đó bao lâu, chỉ biết mình đã mắc sai lầm kinh khủng với nàng.

"Jenny, anh xin lỗi…"

"Thôi anh !" Nàng cắt ngang lời xin lỗi của tôi, rồi lặng lẽ nói tiếp, " Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói mình hối tiếc."

Tôi trèo lên các bậc thang, tới chỗ nàng ngồi.

"Em muốn đi ngủ, Oliver."

"Okay."

Chúng tôi đi lên nhà. Khi cởi đồ, nàng nhìn tôi, khuyến khích :

"Em muốn cái em đã nói, Oliver. "

Và đó là tất cả.

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13   14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1377
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)