Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.068
123.234.180
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 19

 

Chương XIX

Bây giờ, ít nhất tôi không còn phải sợ về nhà, không còn sợ "ứng xử bình thường" nữa. Chúng tôi lại chia sẻ mọi điều, ngay cả một nhận thức đáng buồn là những ngày có nhau chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi.

Chúng tôi phải bàn bạc nhiều điều, những điều mà thông thường ít có những đôi vợ chồng hai mươi bốn tuổi đề cập tới.

"Em mong là anh khỏe mạnh, chàng cầu thủ hockey ạ."

"Anh sẽ mạnh khỏe, nhất định là vậy." Tôi đáp, tự hỏi không biết Jenny luôn luôn hiểu biết của tôi có hiểu rằng chàng cầu thủ hockey vĩ đại đang sợ hãi hay không.

"Em muốn nói là vì Phil," nàng tiếp, " Đối với ba sẽ thật khó khăn đấy. Còn anh, nói cho cùng, anh sẽ là một anh chàng góa vợ vui vẻ."

"Anh sẽ không thể vui vẻ đâu." Tôi ngắt lời nàng.

"Anh sẽ vui vẻ. Khỉ thật. Em muốn anh sẽ vui vẻ. Được chứ ?"

"Được."

"Tốt lắm."

Chuyện xảy ra vào khoảng một tháng sau đó, ngay sau bữa ăn tối. Nàng vẫn còn làm bếp. Nàng khăng khăng đòi làm. Cuối cùng, tôi thuyết phục được nàng cho phép tôi lau dọn (dù nàng làm cho tôi nổi nóng bằng cách bảo đó không phải là chuyện của đàn ông), và tôi lúc ấy đang cất chén dĩa, trong khi nàng chơi nhạc Chopin trên chiếc ddàn piano. Tôi nghe thấy nàng dừng lại ở giữa khúc dạo đầu, nên vội vã đi ngay vào phòng khách. Nàng vẫn còn ngồi ở đó.

"Em khỏe chứ, Jen ?" Tôi hỏi. Nàng đáp bằng một câu hỏi:

"Anh đủ giàu để trả tiền taxi không hở ?"

"Chắc chắn rồi." Tôi đáp. " Em muốn đi đâu ?"

"Chắc là. .. bệnh viện." Nàng đáp.

Tôi chợt cảm nhận trong chuỗi cử động vội vàng sau đó, rằng thế là đã đến lúc Jenny sắp bước ra khỏi căn nhà này và không bao giờ quay lại nữa.. Vì nàng vẫn ngồi im lặng lẽ trong khi tôi gom một số đồ đạc cho nàng, tôi thầm hỏi cái gì đang diễn ra trong đầu nàng lúc ấy. Về căn nhà chăng? Nàng có muốn nhìn để nhớ ?

Không có gì cả. Nàng chỉ ngồi lặng lẽ, không hề chú ý đến cái gì.

"Em muốn mang theo thứ đồ đặc biệt nào nữa không?"

"Ờ ờ." Nàng gật gật đầu, rồi nói, sau một thoáng suy nghĩ . " Anh!"

Xuống dưới thang lầu, đón được một chiếc taxi thật khó khăn, vì đó là giờ nhà hát đang diễn. Người gác cổng thổi còi và vẫy tay như một trọng tài. Jenny tựa vào tôi, và tôi ngầm ao ước không có xe, để nàng cứ tựa mãi như thế bên tôi. Nhưng cuối cùng, chúng tôi đón được một chiếc. Tài xế là một lão già vui tính. Khi nghe thấy tên bệnh viện Mount Sinai, lão nhấn hết ga.

"Đừng lo, các con, ta là một tay lão luyện trong nghề. Ta và chiếc xe này đã làm ăn với nhau nhiều năm qua."

Ở băng sau, Jenny cuộn người nép vào tôi. Tôi hôn lên tóc nàng.

"Là lần đầu tiên của cậu à? " Lão tài xế hỏi.

Tôi đoán là Jenny cảm thấy tôi sắp sửa tống cho lão già một cú, nên nàng thì thào bảo tôi:

"Hãy đàng hoàng, Oliver. Ông ấy đang cố đối xử tốt với chúng ta mà."

"Vâng thưa ông," Tôi nói với lão, "đây là lần đầu, vợ tôi không khoẻ lắm, thế nên chúng ta vượt một vài đèn đỏ được chứ?"

Lão ta đưa chúng tôi tới Mount Sinai một cách êm xuôi. Lão thật rất tốt, bước xuống xe mở cửa cho chúng tôi và nhiều thứ khác. Trước khi lăn bánh, lão chúc chúng tôi mọi điều may mắn tốt lành. Jenny đã cám ơn lão.

Nàng có vẻ lảo đảo đứng không vững. Tôi muốn bế nàng vào, nhưng nàng không chịu, "Ở cửa này thì không được đâu, công tử." Vì vậy, chúng tôi cùng đi vào, và chịu đựng mọi thứ đau khổ trong khi làm thủ tục nhập viện.

"Ông có sử dụng Vòng chắn xanh hoặc một phương pháp kế hoạch nào khác ?"

"Không"

(Ai mà rỗi hơi nghĩ tới mấy thứ linh tinh ấy. Chúng tôi khá bận rộn vì nhiều thứ quan trọng hơn.)

Dĩ nhiên, việc Jenny tới đây chẳng bất ngờ tí nào. Bác sĩ Bernard Ackerman, như nhận xét của Jenny – một người tốt, dù là một tay Yalie chính cống, đã dự đoán trước từ đầu việc này. Ông là người trực tiếp theo dõi điều trị cho nàng.

"Tế bào và tiểu cầu của cô ấy đang bị bạch cầu hủy hoại " Ông ta bảo. " Lúc này cái cô ấy cần nhất là hai thứ đó. Cô ấy lại không muốn điều trị bằng kháng trao đổi chất.

"Nghĩa là sao bác sĩ ?"

"Đó là một liệu pháp làm chậm lại quá trình tiêu hủy tế bào," ông ta giải thích, " nhưng nó có những tác dụng phụ không dễ chịu, cô ấy cũng đã biết điều này."

"Nghe đây, bác sĩ" Tôi biết tôi đang giảng giải với ông ta một cách không cần thiết – "Jenny là người quyết định. Hãy làm bất cứ cái gì cô ấy muốn. Chỉ cần người của ông làm hết khả năng để cô ấy không đau đớn.

"Ông có thể tin chắc điều này. " Ông ta đáp.

"Tôi không quan tâm đến giá cả đâu, bác sĩ." Tôi cho là tôi đang cao giọng.

"Việc này có thể kéo dài nhiều tuần hay nhiều tháng."

"Cứ ngã giá đi " Tôi nói. Ông ta rất nhẫn nại với tôi. Thật sự, tôi đang ức hiếp ông ta.

"Tôi chỉ nói một cách đơn giản là thực sự không có cách nào để biết lâu hay mau – cô ấy đang chết dần mòn." Ông ta giải thích.

"Bác sĩ, hãy nhớ là," tôi ra lệnh, "tôi muốn cô ấy được chữa trị bằng cách nào tốt nhất. Phòng riêng. Các hộ lý đặc biệt. Mọi thứ. Xin vui lòng. Tôi có đủ tiền."

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19   20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1482
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)