Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
896
123.236.360
 
Bản án tản thất quân dụng
Lê Thành Chơn
Chương 10

Hùng đạp thắng , chiếc xe đang bon chạy trên con đường đất đỏ dừng lại, bụi dồn ra phía đầu xe tối sầm, Tường Long sửng sốt :

-   Cái gì vậy Hùng ?             

-   Anh hai San.              

-   Hai San nào ?                     

-   Người quen với hai Thắm, người chỉ huy của tôi ở nội thành.               

-   Đâu ?                  

-   Bụi quá chờ chút.                  

Đám bụi không có gió cứ quanh quẩn ở đầu xe , bóng dáng người đi đường mất hút trong bụi. Một lúc sau , Hùng quan sát , ở phía sau xe , một người đàn ông dắt chiếc xe đạp. Hùng nhảy ra khỏi xe.

-   Anh Hai, có phải hai San ?                    

-   Phải, ai đấy ?             

-   Hùng , Hồ Duy Hùng.                  

Người đàn ông quay xe lại, anh ta mặc chiếc áo bà ba đen rộng thùng thình , dáng nhanh nhẹn , dép râu , quần đen , đầu đội mũ tai bèo, chiếc khăn rằn đen trắng cột ở cổ, reo lên :

-   Trời , Hùng , tao tưởng.                          

-   Anh tưởng tôi tiêu rồi chớ gì ?                     

-   Không , các anh nắm chắc mày lắm , mày làm sao mà tiêu được , thấy mày khỏe mạnh , tao mừng qúa.                    

Không kìm lòng nổi Hùng bật ra :

-   Anh Hai , hai Thắm thế nào ?           

Hai San cười mỉm : 

-   Mê nó rồi phải không ?              

-   Dạ, chưa.                           

-   Chưa có nghĩa là sắp mê chứ gì ?     

Hùng bẽn lẽn , gặng hỏi :

-   Anh Hai, hai Thắm có mạnh không ?                 

-   Nó hả? Nó đang ở Sài gòn , hình như  nó chuẩn bị vô cứ học.                          

-   Anh đi đâu vậy ? chừng nào hai Thắm vô cứ.                

-   Đi về cứ, khoảng hai tháng nữa nó vô.                  

-   Anh ở lại ăn cơm với tụi em được không ?                 

Tường Long hưởng ứng :

_   Mời anh Hai, chúng ta vào trong kia.                         

 

Hùng lái xe cho vào tán cây, Tường Long khéo léo nhóm lửa , phút chốc nồi cơm sôi, anh cào than đặt hộp thịt lên trên đống than hồng. Hùng trổ tài nấu nồi chè sữa với đậu xanh. Bữa cơm dã chiến thật ngon. Trời tối dần , bây giờ chỉ còn bọn ngụy, thi thoảng mới có máy bay. Quân ta đi giữa ban ngày và cả ban đêm. Đêm nay được sự đồng ý của Tường Long , Hùng và hai San mắc võng ngủ cạnh nhau ở ngay bên cạnh chiếc xe. Hai San hỏi :

-   Mày ở miền Bắc mới về tới đây phải không ?                   

-           Dạ , phải .

-           Tao tưởng .      

                         -   Anh tưởng gì  ?                 

-           Tao tưởng mày ở luôn ngoài đó .

            Hùng sững sờ :

-           Sao vậy , anh ?

Hai San cười, hàm răng vừa rụng mấy chiếc trông thật ngộ nghĩnh , rổn rảng :                           

-   Thì , mê gái Hà nội . Chà nghe nói ở ngoài Bắc khí hậu sao đó mà con gái đức nào cũng có nước da trắng , môi đỏ , xinh lắm . Lính ở cghiến trường ra ít có thằng trở vào nổi …

Hùng cười :                    

-           Gì dữ vậy , ở đâu cũng , …

-           Thôi đi , mấy cha của mình ra ngoài ấy có vào nổi đâu , như …

Hùng sôi nổi :

-           Anh Hai , còn Thắm …

-           Nó mừng lắm , gặp ai nó cũng hỏi mày                     

Hai San gối đầu lên cánh tay, điếu thuốc rê bập bùng lúc lòe lên rồi tắt dần , khói trắng thành sợi bay lên lượn theo chiều gió nhẹ dưới gốc cây rừng. Hùng nhìn bầu trời đầy sao , nôn nao khôn tả .                       

-   Hôm đó, đúng ngày hẹn gặp lại Thắm, tôi phải bay đi tiếp tế ở phía tây Quảng đức , bốn giờ cghiều về đến nhà là bị bắt. Bọn chúng giam ở nhà lao, cục an ninh Không quân, An ninh quân đội và Tổng nha … Không tìm được chứng cớ, bọn chúng sa thải và bắt tôi phải trình diện hàng tuấn ở Hội an , lần đầu đến trễ , lại bị giam ba ngày. Tôi trình diện hai, ba lần rồi bỏ vào Sài gòn chưa bắt được liên lạc với tổ chức. Bọn chúng lùng ráo riết. Gia đình khuyên nên lánh một thời gian. Tôi không chịu … Một bữa nọ, trên đường về nhà bà dì ở đường Cô Giang -Phú nhuận , phát hiện bị theo dõi, tôi lên Đà lạt đốt than , chờ đợi …

-           Mày mà đốt than ?                

-           Thiệt mà anh.                                

-           Kể nghe coi.                                     

-           Dạ.                                                       

Hùng ngước nhìn , tàn lá cây giao nhau , bên trên nữa là mây xanh , cuộc đời xoay vần như dòng đẳng áp của khí quyển ( tất cả các khu vực trên một vùng có áp suất giống nhau , nối chúng lại gọi là đường đẳng áp ), ở vùng áp cao không khí chạy xuôi theo chiều kim đồng hồ, còn ở vùng áp thấp không khí chạy ngược lại. Con người cũng như vậy, có lúc chạy xuôi nhiều khi phải đi ngược lại. Đời người đâu phải lúc nào cũng ở vùng cao hoặc vùng thấp. Biết bao nhiêu người sống ở vùng giao

nhau , lúc thì chịu đựng áp suất không khí tăng rất khó chịu , có lúc lại sống ở vùng áp suất không khí thấp cũng không dễ chịu gì hơn. Sự giao nhau của hai khối không khí là sự thử thách khắc nghiệt đối với cơ thể con người. Đời người ta sướng khổ là một quy luật , chẳng ai có thể quyết định số phận của mình , chỉ có dựa vào quy luật khắc phục nó. Trong chiến tranh nhiều khi mình không thể chủ động hoàn toàn , phải biết tấn công , có lúc lại phải biết phòng tránh. Tránh cũng là một nghệ thuật , tránh chứ không phải cầu an , bảo mạng. Hùng phấn chấn :

-   Chưa bắt được liên lạc với tổ chức , mật vụ bám riết , dựa vào nguồn tin của bạn bè tôi biết địch đang bủa vây để bắt tôi. Tôi lên Đà lạt rồi xuống Phan rang làm nghề đốt than để tạm lánh.                       

              Hai San gật gù , trời tối dần , những vì sao lấp lánh như những bóng đèn pin nhỏ xíu trên bầu trời. Anh đã từng làm nghề đốt than nên rất thích thú khi nhắc lại những kỷ niệm :

-   Nè Hùng , có lẽ nghề đốt than cũng là một nghề lạ và lắm công phu.                                      

-   Dạ , anh  biết trong nghề làm than cực nhất lúc nào không ?                      

-   Nói nghe coi.                                 

-   Nghe nói, anh là thợ đốt lò than phải không ?                                            

-   Ai nói với Hùng ?                                             

-   Hai Thắm.                                                 

-   Cha , con nhỏ, cái gì nó cũng nói với Hùng , lạ thật.                                     

-   Có gì đâu anh , đó là một nghề cao thượng …                                                                                          

-   Đúng vậy, người ta tự tìm nguyên liệu , chế biến rồi tự tiêu thụ, lao động và sống                                     

-   Anh Hai , hồi đó, mới vô nghề , vào rừng , đốn cây, cưa gỗ tôi sợ nhất là vác gỗ, mỗi khúc từ năm tấc đến một mét , đường kính phải trên hai tấc , vác đi trong rừng , nặng và đau vai lắm, cứ mỗi lần bỏ khúc gỗ xuống đi vào rừng để vác khúc khác , người như nhẹ hẳn , khoan khoái vô kể.                                                      

-   Nè , Hùng , có lẽ đốt than cũng là một loại kỹ thuật chẳng kém gì luyện gang , nếu để cháy qúa hoặc cháy chưa tới coi như mất giá. Đặc biệt là đốt than coi vậy mà là y như một công trình khoa học , phải xếp củi khô ở dưới đáy, chất gỗ lên theo lớp có nhiều khe để không khí vào, đúng không ?                                                   

-   Anh giỏi qúa, đúng là phải chất có nhiều khe , cao thấp tùy ý rồi đắp đất, chừa hai lỗ, một lỗ đốt ở hướng gió và một lỗ thoát khói. Có lẽ cuộc đời người thợ đốt than hạnh phúc nhất là lúc dỡ than , người có kinh nghiệm đốt không để cháy thành tro mà cũng không để than sống :

-   Trời, Hùng , mày là thợ đốt than thật rồi , tao biết chẳng có gì cực bằng , có điều khi giở lò được cục than nặng , đen , có giá là mừng lắm.                                         

Hùng thấy như sống lại những ngày thật sự cực khổ, lao động hết mình để tạm lánh , tìm cơ hội trở lại tiếp tục cuộc chiến đấu. Hùng xúc động :

-   Anh Hai, có lẽ tôi không bao giờ quên thời gian tôi đi làm than ở Phan rang , thấm thía nỗi cực khổ của người lao động. Anh biết đấy, chỉ việc canh cho lò đừng bị nứt đã là một kỳ công , khi đã quyết định bít cả miệng lò và ống khói thì việc coi sóc lò là hết sức công phu , nếu không trét kịp thời những vết nứt không khí lọt vào, than sẽ cháy hết thành tro , uổng công.                                  

Hai San muốn hỏi tiếp thời kỳ làm than , ở bên kia chiếc xe, Tường Long xen vào :

-   Nè, Hùng , kể chuyện hai Thắm đi, nghe nhắc hoài chắc là , …                        

Hai San chen vào :

-   Hai Thắm gan dạ, mưu trí , xinh đẹp nhưng dại trai qúa , …                                                              

Hùng thắc mắc :

-   Vậy hả ? dại ai ?                            

Hai San  nói vui :

-   Nó dại mày, nghe nói sau cuộc hẹn hò không gặp , lại nghe tin bị bắt, nó như người mất hồn , suốt ngày thẫn thờ.                                        

Hùng sửng sốt :

-   Thật hả, anh Hai ?                                            

-   Thì tao nói xạo làm gì , nghe tin mày bị bắt , nó như điên , như dại, suốt ngày anh Hùng , cụm trưởng của nó báo cáo sốt ruột , tao phải đưa vào cứ.                                             

-   Vậy là tình thương yêu đồng đội, sao lại là dại trai.                              

-   Vậy chớ mày bảo dại trai là nghĩa làm sao ?                             

-           Chà , …

Hùng bí nhưng nhanh trí nói tiếp :                                        

-   Anh Hai, dại trai là những cô gái mê trai đến mức không tự chủ được mình , bất chấp tất cả.                                     

-   Sai rồi, dại là trái với khôn , mà ở đời , trai gái mê nhau làm sao mà khôn cho được . Nhưng dại trai bao giờ cũng dẫn đến hậu qủa, thằng con trai nào cũng tận dụng tối đa những lúc các cô gái khùng khùng như vậy.                            

Tường Long xen vào :

-   Chà, hai ông triết lý qúa. Tôi không bênh ai, đàn bà cũng lắm bà trời ơi lắm, còn đàn ông cũng lắm thằng ma - cà- bông. Ở đời mà, trong một cần xé trứng thế nào cũng có qủa trứng hư , dại khôn cũng tùy từng người, tùy hoàn cảnh.                                     

Hai San hưởng ứng :

-   Đúng vậy, có người rất thông minh , hoạt bát. Vậy mà, ở vào hoàn cảnh túng quẫn , trí khôn tự nhiên trốn đi đâu mất. Bởi vậy, trong triệu triệu con người mới chỉ có vài người xuất chúng , bất kỳ hoàn cảnh nào cũng minh mẫn , đứng đầu thiên hạ.                           

Hùng nhỏn nhoẻn , hạ giọng :

-   Anh Hai, tôi rất muốn gặp hai Thắm, tôi nghĩ  rằng cô ấy không như  anh nghĩ .                           

-   Ý chú là , có phải , …                                    

-   Đúng vậy .                    

Hai San nhìn sang võng bên kia, Hùng nằm ngửa nhìn trời, anh cảm nhận người phi công gan dạ nhưng nhân hậu này thật sự có trái tim nhận rõ chân , gia , bèn nói :

-   Hai Thắm là một chiến sĩ dũng cảm, nhưng nó cũng là một người con gái bình thường , nó cũng biết yêu , có le , … hình bóng của chú mày đã choán hết đầu óc của nó rồi.                                      

-   Dạ.                                 

Tiếng "dạ" của Hùng như vô cảm , anh bỗng nhớ tới Trúc , cô gái nhỏ , sinh viên Y khoa đang trên con đường khẳng định tài năng của mình. Hùng biết rõ, nàng không thể nào đến với anh , bởi cha nàng dù có thương yêu nàng  . Nhưng , ý thức hệ, mục đích và lý tưởng tôn thờ của cha nàng khó mà dung hòa trong tình hình hai bên đều còn cầm súng. Hùng ngẩn ngơ mối tình đầu, những va chạm ban đầu , những cảm xúc đầu tiên , dù cho có phủ lên hàng tấn bụi của thời gian , nó vẫn là những viên ngọc sáng óng ánh chẳng sao quên được.                           

Hai San ngồi dậy xé giấy, anh ta kéo trong bọc ni lông ra một gói như cái ví của phụ nữ, rồi cho ngón cái, ngón trỏ kéo những sợi thuốc rê đặt lên tờ giấy quyến , được cắt dài ra để cuộn thuốc là. Điều hấp dẫn kỳ lạ chính là tài nghệ quấn thuốc , anh ta kéo sợi thuốc rải đều theo tờ giấy, lấy hai ngón cái , vừa ép , vừa xoay, loáng đã tròn , điếu thuốc được chiếc lưỡi rê dọc theo mép tờ giấy, thấm nước cuộn lại, … bập vài cái, điếu thuốc cháy bùng , hai San hỏi :

- Cái vụ làm than ? thôi, tao muốn biết mày lấy chiếc trực thăng như thế nào ?                          

-   Dài lắm , anh chịu khó nghe , khi nào ngủ , nói , tôi dừng lại ….               

-   Chuyện này,  dễ gì ngủ , tao đang háo hức đây.                                

 

Hùng tiếp tục câu chuyện , thực tình anh vẫn nghĩ , đó là chuyện thường tình của người lính nhưng bây giờ anh lại hăng hái kể , chính là anh muốn hai San sẽ kể lại cho Thắm. Đối với anh hai Thắm vừa là người giao liên , vừa là người bạn rất thân thiết. Hùng muốn cho Thắm biết, nhắn tới Thắm, dù trong hoàn cảnh nào cũng không quên nhiệm vụ, điều mà Hùng và Thắm đã hứa với nhau trong lần gặp cuối cùng …                    

                                                                    

 

Hồi đó, vào khoảng tháng tư năm 1973, được mẹ nhắn tin , Hùng rời Song pha, bỏ nghề đốt than , lên Đà lạt , vọt về Sài gòn , ra Củ Chi định về đơn vị ( lúc này là bộ phận E6 và E1 nhập lại thành H2 (quân báo ) thuộc khu Sài gòn - Gia định  (tức là T4 ). Đến tháng tám Hùng mới về đến đơn vị cũ. Hùng ngồi dậy hỏi hai San điều thắc mắc.                       

-   Anh Hai, trước khi kể câu chuyện lấy chiếc UH -1 tôi có một thắc mắc.                           

Hai San trở mình nhìn Hùng  :

-   Thắc mắc gì , nói đi Hùng .                                   

-   Tôi về căn cứ của Thành đoàn , đòi về đơn vị các anh ở Thành đoàn giữ tôi lại, có chuyện gì vậy ?                                 

-   Đâu có chuyện gì , chỉ là cuộc đổi chác.                                 

-   Đổi chác , đổi gì ?                                          

-   Chú mày quan trọng , trẻ , đẹp trai , bà tám Khiết không cho đi.                         

-   Sao vậy ?                           

-   Thì, …                                          

Hùng sốt ruột :

-   Nói đi anh Hai.                        

-   Bà tám Khiết , lúc đó nắm sinh mạng chú mày, bà ấy muốn , …            

-   Muốn … Giữ tôi lại làm bảo vệ ,hay là …                                   

-   Không phải chuyện đó.                            

-   Vậy , bả muốn gì ?                                

-  Bả muốn có khẩu súng ngắn.                              

-   Thì cấp cho bả ? sao lại giữ tôi ?

-    Bả muốn đổi.                 

-   Lấy tôi ra để đổi súng ?                        

-   Ừ , thế mới nói, bà ấy độc thiệt.                              

Hùng thấy vui vui bèn hỏi tới :

-   Rồi sao anh ?                       

-   Tao lên báo cáo với anh Hai tư  lệnh , mày biết ổng nói sao không ?                           

-   Dạ, chắc là ông ừ chứ gì ?                           

-   Không , ông ngửa mặt lên trời , cười ha hả rồi nói " Nè chú, anh Hai chỉ có một khẩu phòng thân. Nhiệm vụ quan trọng , đổi sáng nó mới được về hả ? Được , chú mày lấy súng đang đeo trên lưng đổi đi ". Tao đang chần chừ ổng nói luôn,   tỉnh queo " Sau này kiếm lại, đổi đi , đem thằng Hùng về".                                             

-   Anh có đổi không ?                                

-   Có, tao lấy khẩu súng của tao đưa cho Bả, thời gian sau đó, tao phải vác carbin , mãi gần đây mới kiếm được khẩu súng khác.                                     

Hùng mỉm cười :

-   Anh qúy tôi qúa, cái mạng của tôi kể cũng đáng gía.                                 

-   Vậy chớ sao ?                                                                

-   Anh Hai, anh có nhớ "thời chiến quốc" bên Tàu, Bách Lý Hề tài giỏi là thế, làm đến tướng quốc nước Tần , lúc hàn vi ông đã được đổi chỉ có năm bộ da dê.                           

Hai San gạt ngang :

-   Tào lao , kể chuyện lấy máy bay đi, tao đang nóng ruột …                         

Hùng với tay lấy chiếc bi đông đựng nước, uống một hớp :

-   Mới đó mà đã trên sáu tháng , sau khi về T4, tôi trình bày, nên lấy một chiếc trực thăng ra vùng giải phóng để kêu gọi Không quân ngụy phản chiến và tập kích địch từ trên không , coi như biệt động trên không.                                

-   Ờ tư Chu có bàn với tao và năm Hà . Rồi sao ?                                           

-   Dạ, anh tư Chu , tham mưu trưởng T4 hỏi kỹ lắm, anh hỏi " tình hình Không quân ngụy". Tôi trả lời " Tôi chỉ biết phi đoàn 215 có hơn ba mươi trực thăng UH -1 , tôi cũng biết tổ chức của sư đoàn 2 Không quân , nó có nhiệm vụ chi viện chiến thuật cho vùng 2" anh Tư hỏi tiếp " tính năng , tác dụng , điều kiện hoạt động của UH -1" .Tôi trả lời " UH -1 có thể bay trong điều kiện khí tượng tốt và trung bình, tốc độ hơn 150 kilômét  trên giờ , trang bị rốckét , súng"                            

-   Rồi ?           

-   Anh Tư giao cho anh năm Hà là phó ban Hai tổ chức cho tôi đi "chôm" một chiếc. Anh Tư quyết định điểm hạ cánh là Bầu Cà Tông ở Bến cát, liên lạc theo một tần số FM từ trên máy bay với căn cứ.

                                           

 

Ngày 27 tháng 10 năm 1973 , trời vừa ngưng cơn mưa sớm , cây rừng được rửa sạch như xanh hơn , hai bên đường cỏ vẫn còn đọng lại những giọt mưa, bầu trời sáng rỡ , năm Hà bước từng bước chậm rãi nắm bàn tay Hùng bóp mạnh :

-   Việc rất quan trọng , em đi có một mình , phải linh hoạt, thông minh trong xử lý tình huống.                                 

-   Dạ, anh yên tâm.                           

-   Này , Hùng , em không nên ở lại Sài gòn , Tổng nha cảnh sát đang có lệnh bắt, em không được liều lĩnh       

-   Dạ.                    

-   Thôi em đi, nhớ liên lạc về, anh và anh Tư mong em hoàn thành nhiệm vụ.                                

-   Dạ, …                                     

Hùng bước đi chầm chậm rồi đột ngột quay lại, năm Hà vẫn đứng đó, dường như  thấy Hùng dừng lại , anh bước đến , bước thấp, bước cao. Hùng nhìn mãi, ánh mắt anh dù một bên mắt có một làn trắng nhưng rất sáng , thiết tha … năm Hà đến sát bên Hùng , anh nắm lấy hai bàn tay Hùng bóp mạnh :                   

-   Hùng à, cuộc chiến đấu nào cũng có thắng , có thua. Người lính luôn tin ở mình , dũng cảm , khéo léo , hành động kiên quyết , chủ động , sáng suốt , linh hoạt bao giờ cũng là người chiến thắng. Anh tin ở Hùng.                                        

Hùng cảm động :

-   Dạ, em xin hứa.                              

Ngồi trên chiếc xe lam trở lại Sài gòn , Hùng sực nhớ đến một việc hết sức quan trọng mà anh quên  khi nói chuyện  với năm Hà. Đó là giấy tờ tùy thân , trong người anh bây giờ chỉ có một thẻ căn cước và một tờ biên lai hẹn làm mới thẻ "cưu quân nhân" do nha động viên cấp đã hết hạn. Phải có thẻ "cựu quân nhân" để chứng nhận đã từng tham gia quân lực Việt nam Cộng hòa, là một loại thẻ để bảo đảm tình trạng hợp lệ quân dịch. Nếu không có, coi như trốn quân dịch và sẽ bị bắt lính ngay, . Hùng hết sức bối rối vì năm Hà đã dặn không được ở Sài gòn , rất nguy hiểm. Nhưng nếu không đủ giấy tờ tùy thân , còn nguy hiểm hơn. Phải làm sao ? Nếu ở lại coi như trái với lời dặn. Còn không ở lại điều gì sẽ xẩy ra ? Năm Hà đã dặn " người chiến sĩ phải luôn tin ở mình , sáng suốt , linh hoạt …" Hùng chọn nguy hiểm cho bản thân nhưng sẽ hoàn thành được nhiệm vụ. Hùng quyết định đến tiểu khu Gia định nơi nhận hồ sơ để làm thẻ cho anh . Họ trả lời " chờ qúa lâu không thấy đến nhận nên đã chuyển về chi khu Tân bình" nơi anh đăng ký thường trú. Vọt về Tân bình anh lẫn vào dòng người vào chi khu, đưa vào cửa tờ biên lai cho một cô gái, Hùng nhận được thẻ "cựu quân nhân".

                                                                     

 

Đường Công lý nối sân bay Tân Sơn Nhất đến tận nhánh sông Sài gòn, đường rộng , xe chạy nhiều và nhanh. Những kiểu xe sang trọng vun vút, hàng cột điện thẳng tắp , nhiều dây chằng chịt . Buổi sáng mặt trời vừa lên khỏi ngọn cây  … Có một người đang tránh sự ồn ào , anh ta đứng lẫn trong những người đứng đợi ở viện Pasteur. Người lái xe ôm đã nhìn thấy anh ta từ xa, lái xe ép đến sát lề , nơi người thanh niên đang kín đáo đứng chờ :

-   Ông có đi xe ôm.                               

Hùng giật mình nhận ra Dũng cậu em con người dì ruột đến rất đúng hẹn …  Chiếc xe hon đa lách đoàn người ở ngã tư Hiền Vương (Võ thị Sáu ), Công Lý (Nam Kỳ khởi nghĩa ) rẽ qua Phan Thanh Giản (Điện Biên Phủ ) vọt qua Văn Thánh  tiến ra xa lộ đón xe đi Đà lạt. Hùng nhìn cậu em :

-   Anh đón xe đi Lâm đồng rồi ra cứ luôn.                                 

Dũng hỏi :

-   Chừng nào anh trở lại.                              

-   Có lẽ anh đi luôn , khi nào trở lại anh liên lạc với em.                                

Dũng ngước nhìn Hùng , anh đưa cho Hùng một gói tiền :

-   Má em gởi cho anh , thôi anh đi.                  

Chiếc xe đò tốc hành bon bon trên con đường tráng nhựa phẳng lì, càng đi về phía Bắc , núi rừng trải dài một màu xanh vô tận. Chiếc xe lách mình qua những khúc quanh rất nguy hiểm, phía trước không nhìn thấy, bên phải là vực sâu. Dù sao đến đây Hùng cảm nhận sự an toàn , rừng núi che chở cho anh … Mới hôm qua , sau khi lấy được thẻ " cựu quân nhân" Hùng không phiêu lưu , anh vào rạp xem phim cho đến tối, những bộ phim Tàu, kiếm hiệp "anh hùng xạ điêu" "Đường sơn đại huynh" thật sự lôi cuốn làm cho thời gian trôi đi thật nhanh.              

 

Bây giờ, anh đang trên đường thực thi một nhiệm vụ có lẽ chưa ở đâu trên thế giới này làm , Hùng chưa hình dung sẽ phải lấy chiếc trực thăng như thế nào, vấn đề là phải bình tĩnh và quyết tâm, chọn thời cơ và chớp lấy thời cơ cho chính xác, có lẽ chỉ có một lần , nếu không thành công , chẳng bao giờ có cơ hội cho lần thứ hai.                   

 

Hùng ngồi ở bên phải, gần phía sau xe , rất thuận lợi cho việc quan sát. Chiếc xe đò vẫn chạy với tốc độ khá lớn , dường như người lái xe thuộc đường còn hơn trong lòng bàn tay anh ta. Hùng vừa thấy ở trước mũi xe vách đá chắn ngang đường, chiếc xe vòng qua bên phải, lập tức anh ta kéo vô lăng , chiếc xe cua gấp qua bên trái vừa đúng chiếc xe đi ngược chiều trờ tới, bánh xe chỉ cách bờ vực chừng một mét. Cũng ở góc cua này, có rất nhiều những chiếc miếu nhỏ ở ven đường. Nghe đâu đó là nơi cúng người chết vì tai nạn , người ta vẫn thắp nhang cho linh hồn người chết đừng kéo thêm những chiếc xe xuống vực. Hùng ngồi co người vào vách xe , chiếc xe đò lao xuống , vượt qua chiếc cầu , vòng sang bên phải, gần như mũi xe chạy song song với đoạn đường trước khi xuống dốc.. Trời đã mát , ở vách núi bên kia bờ vực những cây rừng cao, to đã mờ trong sương nhẹ của núi bốc lên. Sắp đến Đà lạt , khí hậu bắt đầu khác hẳn , những cây thông với những cành lá như những cây kim thành chùm , thân thẳng tắp, chúng sống ở triền núi vươn mình lên cao xanh thẳm.            

Hùng bước vào một ngôi nhà nằm ở đường Phan Đình Phùng, hỏi :

-   Thưa cô , con có thể vào nhà được không ?                          

Người phụ nữ tuổi ngoài sáu mươi, nét phúc hậu quay lại mừng rỡ :

-   Hùng , con mới lên hả ? vô nhà đi con.                                

Hùng nói lớn :

-   Thưa cô, con lên kiếm chuyện làm ăn.                       

-   Vậy hả ?                    

-   Cô, anh Gia còn ở đây không ?                              

-  Còn , nhà nó ở kế đây.                            

Nói rồi cô nhìn Hùng :

-   Hùng, con ăn cơm chưa ?                                   

-   Dạ, chưa.                               

-   Con coi, cơm vừa nấu , con xuống bếp dọn ăn đi.                                            

-   Dạ, để chút nữa. Con có việc muốn thưa với cô.                                   

-   Gì vậy con , má con có mạnh không ?                                           

-   Dạ mạnh. Con bị sa thải khỏi quân đội chắc cô đã biết ?                     

-   Ơ, biết.                               

-   Bây giờ họ muốn bắt con , cho nên con phải lên đây để lánh.                       

-   Chuyện đó, cô đã biết , con cứ ở đây với cô , nhưng phải cẩn thận, con đừng đi đốt than nữa cực lắm.                           

-   Con chỉ lánh thời gian ngắn , … con xin biết ơn cô.                             

-   Ơn nghĩa gì con , con làm việc nghĩa cô mừng.                                     

Cô và Hùng chẳng ai nói, nhưng dường như cô hiểu việc " nghĩa" nó quan trọng và đầy nguy hiểm, đến nỗi đầu năm Hùng phải đi lánh nạn rồi đi đốt than , lúc đó cô biết Hùng làm việc cực lắm , đốt than , vác cây, chẻ củi đem ra đường cái để bán , người ốm nhom, đen thui ….Cô Thông nhìn Hùng ánh mắt chứa chan :

-   Con à, ở với cô , không phải lo gì hết , đi chơi ít thôi.                       

-   Dạ, khi nào con đi chơi , con nói với cô.                       

-   Ờ, thôi đi ăn cơm đi con.                                                  

                                                                       

 

Chiếc UH-1 hạ dần độ cao rồi hạ cánh xuống bãi cỏ, trước đầu có số II thật to, chiếc trực thăng dành riêng cho Tư lệnh vùng II , chỉ khi nào có viên Tư lệnh ngồi, chiếc UH -1  mới được cất cánh. Như vậy, đây là chiếc rất tốt về mặt kỹ thuật , bởi nó  được bảo dưỡng định kỳ thường xuyên và việc kiểm tra nó phải đạt chất lượng cao nhất vùng II. Lòng mừng rộn rã, thời cơ đã đến. Hùng vội vã phóng xe , phía sau là một cô gái đẹp , nàng hỏi :

-   Sao lại phóng nhanh vậy anh ?                     

-   Chạy nhanh đến hồ, coi có ai quen trên chiếc trực thăng kia không ?                                                                       

-   Chi vậy ?                       

-   Để anh đi nhờ về Nha trang.                                

-   Bộ, anh ….                             

Nàng tên là Thơm, chín Thơm, tóc rễ tre , đen nhánh , cặp chân mày vòng cung rậm được tỉa công phu , cơ thể gọn gàng , xinh xắn , nàng là con gái một chủ tiệm cơm nổi tiếng ở Đà lạt. Tiệm cơm ở bên chợ, ban ngày bán cơm cho du khách, đêm về, sau bảy giờ tối có thêm sữa đậu nành nóng … Hùng như một khách du lịch , áo padesou khoác ngoài, đi bộ quanh hồ nơi có bãi cỏ đất cứng. Những chiếc trực thăng đi làm nhiệm vụ ở phía Tây trước khi về Nha trang gần như lâu lâu những nhân vật quan trọng đi trên những chiếc UH -1, có một chiếc hạ cánh ở hồ Xuân hương để … đi chợ. Từ hôm lên Đà lạt , ngày nào cũng vậy, sau chín giờ, Hùng đi dạo quanh hồ, anh thường đến chơi và ăn cơm trưa ở đây, tối mới về nhà cô Thông ăn bữa cơm tối. Có hôm anh ở lại tiệm cô Thơm uống sữa đậu nành nóng … Trời Đà lạt về đêm khá lạnh, ly sữa đậu nành nóng uống vào sảng khoái, một thứ giải khát rất hợp với thời tiết ở đây. Hùng làm quen với cô gái trong một bữa có đông khách , những người phục vụ mang cơm cho mọi người,. Còn anh thì họ quên. Hùng ngồi chờ, kiên nhẫn , thi thoảng uống một hớp nước trà dành cho những người ăn cơm. Cô gái đi chơi về , nhìn thấy, nàng gật đầu chào, đi vào cất chiếc túi xách. Người ăn cơm đi , tốp khác lại đến , nàng vẫn thấy Hùng ngồi đó, bèn đến gần :

-   Anh ăn cơm chưa ?                                

-   Chưa.                          

-   Anh ăn gì ?                                        

-   Tôi kêu rồi, chờ lâu lắm không thấy ai mang, chắc là nhà hàng bận lắm, tôi đợi được , không sao.                                

-   Trời, anh thật là …                                                              

Nàng không nói hết câu , vội vã dọn cơm , nàng ngồi nói chuyện với Hùng … Những ngày sau , chín Thơm đều ăn cơm trưa với anh. Cô gái coi Hùng là một anh chàng qúa đỗi hiền lành, dễ thương. Còn Hùng , việc làm quen rồi đi chơi với cô gái thuận lợi cho công việc của anh …                     

Chiếc cánh quạt chậm dần rồi ngừng hẳn , Hùng vội vã , chín Thơm nhắc lại :

-   Bộ anh về thật hả ?                                                                

-   Đâu có , anh chỉ ra xem có ai quen thôi.                          

-   Sao hồi nãy anh nói " đi nhờ về Nha trang" ?

-   Vậy hả ? Chắc là anh nói lộn. Anh còn ở đây lâu lắm. Mà, Thơm em coi xe anh chạy ào vào rồi ra ngay.                                   

Hùng thọc hai tay vào túi áo, bước khoan thai, đảo mắt quan sát , xung quanh chiếc trực thăng không có ai, tất cả bọn sĩ quan đi trên chiếc UH -1 đều vào nhà hàng rồi lên xe đi ra chợ. Hùng bước dọc theo bờ hồ , cách một quãng khá xa như người đi dạo. Bất ngờ anh tiến sát chiếc trực thăng , nhảy lên buồng lái kiểm tra đồng hồ nhiên liệu, nó chỉ còn đủ bay về đến Nha trang , tiếc ngẩn ngơ , Hùng nhanh chóng rời chiếc trực thăng  … Chín Thơm thấy Hùng trở ra hỏi dồn :

-  Có gặp ai không anh ?                           

-  Có.                        

-  Người quen ?                                      

-  Chẳng ai quen , về đi em.                                                          

-  Dạ.                               

Hùng lái chiếc Vespa , chín Thơm ở phía sau , họ đi một vòng quanh hồ, buổi trưa, mặt trời chiếu xuống cao nguyên làm cho không khí ấm hơn. Chín Thơm đâu có biết trong lòng người con trai ở phía trước đang nung nấu thực hiện một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm , chỉ có thắng , không được để thua.                                    

                                                                       

 

Sáng sớm ngày 7 tháng 11 năm 1973, trời Đà lạt đầy mây, những đám mây thấp là đà ở sườn núi, trời mưa, đường phố vắng ngắt, thi thoảng có những chiếc xe chạy vội vã. Hùng khoác áo mưa, bên trong mặc bộ quần liền áo gọn gàng ngồi trên chiếc Honda của dì Thông cho mượn. Anh đi vội vã , cố tìm vài địa điểm để thay đổi chỗ ở, Hùng nhớ hôm tiễn, năm Hà dặn "cố gắng phục hai tháng, lấy cho bằng được máy bay ".Anh lo ở lâu một chỗ, sợ lộ …

 

Nhìn trời, vẫn một màu đen, chưa có triệu chứng gì trời tốt được. Vùng cao nguyên, núi cao, mây thấp, không phù hợp cho loại máy bay chỉ bay bằng mắt thường. Nghĩa là, không thể có chiếc UH -1 hạ cánh nổi trong trường hợp thời tiết rất xấu hôm nay.

10 giờ, trời sáng dần , linh tính như báo có một cái gì đó sẽ xuất hiện trong ngày. Hùng vội vã trở về nhàcô Thông trả xe , nhưng anh không thể nào tưởng tượng nổi bầu trời lại nhanh chóng vỡ ra, mây cao hơn , các mỏm núi xung quanh thành phố đã nhìn thấy rất rõ … ngay lúc đó, Hùng nghe tiếng động cơ trực thăng. Mừng qúa, anh vội vã chạy vụt qua đường.Cô Thông thấy lạ gọi :

-   Hùng , có việc gì ?                                                       

Hùng hấp tấp :

-   Thưa cô, con đi .                                                  

-   Đi đâu ?                         

Hùng chỉ lên trời nói nhỏ :

-           Con đi lấy chiếc máy bay, cô đừng nói với ai.

-   Máy bay nào ?                                            

-   Máy bay của Mỹ.                             

Dường như cô Thông hiểu đôi phần công việc , làm cho Hùng có hành động vội vàng, cô nắm tay Hùng :

-    Con cần bình tĩnh , cẩn thận , nghe con.                             

-   Dạ, thưa cô, con đi.                              

-   Ờ, đi… đi , con .                     

Chiếc xe ôm chở Hùng xuống chợ Đà lạt , anh ung dung như người đi dạo xọc hai tay vào túi chiếc áo khoác , trên đầu chiếc mũ nỉ màu xanh đậm, Hùng đi bộ đến gần nơi chiếc trực thăng đang đậu. Một cậu bé tò mò đứng ngắm chiếc UH -1 từ trên đường. Ở phía trong , nhà hàng Thủy tạ giờ này khá đông người, Hùng quan sát, chẳng thấy bọn phi công nguỵ. Hùng giả đò chất vấn :

-   Nè, em bé, em nhìn cái gì vậy ?                       

-   Cháu nhìn chiếc máy bay. Chú ơi, làm sao nó bay được ?                          

Hùng muốn quan sát bên trong, bèn nói :

-   Nó bay được là nhờ hai chiếc chong chóng , chiếc trên lưng kéo lên và đẩy đi, chiếc sau lưng giữ hướng không cho nó xoay tròn.                         

Cậu bé thích qúa muốn lại gần hơn. Hùng can , anh sợ lộ, nếu bọn phi công ở trong nhà hàng chợt nhìn thấy có người đến gần máy bay, bọn chúng ào ra, vừa hỏng kế hoạch , vừa nguy hiểm.                                              

-   Cháu bé, không được lại gần , mấy ông trong đó bắn chết.                    

Hùng chỉ về phía nhà hàng. Không ngờ cậu bé cười rổn rảng :

-   Các ông ấy tới ba người, một người đi trước, lâu rồi. Vừa rồi hai người lên xe ra hướng chợ, họ vừa đi xong , em mới ra đây …                           

Đang nói dở dang , cậu bé giật mình vì cách ăn mặc của Hùng. Đôi mắt tròn xoe hỏi :

-   Chú là phi công hả ?

-   Không , chú chỉ là lính bảo vệ thôi.                          

-   Bảo vệ là, …                       

-   Lính canh gác ấy mà.                            

-   Dạ, cháu hiểu rồi, chú gác máy bay.                          

-  Ừ.                                

Dù sao cũng không nên để chú bé nghi ngờ, biết đâu , … Hùng nhìn chú bé, đôi mắt đã sáng hơn , có lẽ chú đã tin. Ánh mắt láu liêng , vẻ tò mò hiện lên rất rõ :

-   Chu , cho cháu xem máy bay với.                   

Hùng ngăn lại :

-   Để chút nữa, chú cho xem.                                     

-   Chừng nào ?                             

-   Chú ra máy bay coi có chuyện gì không, khi nào chú vẫy, chạy vô .                         

-   Dạ , …                                

-   Cháu tên gì ?                               

-   Dạ, tên Sơn.                     

-   Nhà Sơn ở đâu ?                                    

-   Ở kia kìa.                          

Bé Sơn chỉ một ngôi nhà ở trên ngọn đồi, nhỏ xíu. Hùng chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ toàn bộ tinh lực anh tập trung vào chiếc UH -1 và bọn phi công, bé Sơn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ , cạnh mép nước bên hồ mang tên Xuân hương có nghĩa là hương thơm mùa Xuân. Một cái tên Pháp Le parfum de printemp do một người Pháp đặt. Đó là một hồ nước đẹp nằm giữa thành phố du lịch.                  

 

Phía bên trong không có gì khả nghi. Hùng rảo bước ung dung, quan sát lần nữa, rồi quyết định tiến đến chiếc máy bay. Anh nhón chân lên bậc thang , nhìn vào khung cửa sổ để kiểm tra đồng hồ báo nhiên liệu. Chiếc đồng hồ ở bảng đồng hồ trước mặt ghế ngồi của phi công , bên góc dưới. Hùng nhìn chiếc kim màu vàng nằm yên ở con số 950. Như vậy lượng dầu còn tới 950 pounds (Pao - cân bảng Anh bằng 0,454 kilôgam ). Hùng nhẩm tính , một giờ UH -1 bay tốn nhiên liệu khoảng 550-600 pounds. Thời gian bay từ Đà lạt về Bến cát mất một giờ hai mươi phút. Với số dầu còn lại trên máy bay có thể đủ về căn cứ. Hùng quyết định lấy chiếc trực thăng này.           

 

Hồ Duy Hùng quan sát hướng nhà hàng Thủy tạ. Trong nhà hàng khách khá đông , người đi lại nhộn nhịp. Bên phải có bóng vài người, hình như là phụ nữ, có lẽ họ đang nhìn Hùng. Không để lỡ cơ hội, anh vòng qua phía bên kia. Chiếc trực thăng đậu song song với mặt hồ, mũi hướng về phía Tây. Ở bên này, từ nhà hàng không thể thấy hành động của Hùng , còn bọn phi công ? Hùng biết rất ro , đã đi vào chợ không thể nào trở lại ngay được. Dù cho trở lại cũng phải vào nhà hàng , từ nhà hàng mới có thể ra máy bay. Ở phía hồ nước vừa kín đáo , vừa có thể quan sát dễ dàng. Hùng thấy, cần phải kiểm tra điện. Anh mở cửa, nơi vị trí ngồi của lái chính, nhảy lên buồng lái, mở công tắc kiểm tra bình ắc - quy trên máy bay.           

 

Công tắc vừa mở , anh giật mình , dồng hồ điện chỉ ngay vạch 23 volt, vậy

là, …  Hùng hết sức lo lắng , mức điện thế này, trong hàng không gọi là dòng điện yếu, nếu mở máy, cánh quạt không quay nổi, như vậy có nghĩa là … máy sẽ nổ nửa chừng, cánh quay chỉ xoay nhẹ rồi dừng. Không được liều lĩnh , lời dặn của cô Thông mới đây " …  bình tĩnh , cẩn thận , nghe con" còn văng vẳng. Hùng nắm thật mạnh công tắc , anh vặn tắt rồi bật lại thật mạnh , chiếc kim đen vọt lên 27 volt, cố định. Như vậy, dòng điện đã đủ, nghĩa là điện thế đủ mạnh để có thể mở máy ( UH -1 được phép mở máy khi hiệu điện thế 24- 28 volt ).

Mừng qúa, Hùng lập tức leo xuống quan sát xung quanh , không có gì đặc

biệt , chỉ có bé Sơn đang chăm chú nhìn chiếc trực thăng , cậu bé thật là ngoan …Anh men  theo thân máy bay ra phía sau đuôi, tháo dây buộc cánh quạt. Hùng nghĩ rất nhanh , dù ham chơi , động tác của một phi công trực thăng bọn này vẫn nhớ … nếu không buộc cánh quạt, gió mạnh có thể làm hư toàn bộ trục máy bay ( dây buộc cánh quạt chính vào đuôi máy bay, phòng khi gió mạnh , cánh quay không đập làm hỏng trục chính. Khi buộc cánh quạt chính , cánh quạt đuôi cũng không quay được ) …  Bé Sơn thấy Hùng tháo dây cột, tưởng anh vẫy tay kêu chú bé có thể lại gần để xem, bé Sơn vội vã chạy lại :

-   Chu , … cho cháu xem với.                           

-   Chờ một chút , chú đang coi lại, đừng lại gần.                                 

-   Chú nhớ nghen, …                                   

-   Ừ, ngoan , chú yêu.                    

Bé Sơn lui lại ngồi ở chỗ cũ. Hùng  quan sát thật kỹ, hành động thật nhanh , tháo dây cột cánh quạt , quyết định …                 

Bây giờ mọi hành động thành công hay thất bại tùy thuộc vào động tác mở máy và cất cánh. Hùng biết, chần chừ sẽ dẫn đến hậu qủa không thể lường hết được và có thể nguy hiểm đến tính mạng , còn bỏ qua thứ tự các động tác có thể dẫn đến mở máy không thành công , điều đó cũng có nghĩa là không bao giờ lấy được chiếc máy bay nào nữa.                        

                                                                   

 

Ngồi vào ghế lái chính , hai chân đặt vào bàn đạp, Hùng nhìn phía nhà hàng Thủy tạ và đảo mắt quan sát xung quanh. Công tắc điện đã nối, đồng hồ đo điện thế chiếc kim đen vẫn nằm cố định ngay số 27, anh bật nút mở máy khẩn cấp , nhanh chóng tăng ga. Hùng đã quen với trạng thái mở máy bình thường , bàn tay vừa nhích ga, cánh quạt đã rùng mình chuyển động. Anh tập trung sự chú ý vào đồng hồ đo nhiệt độ , kim chỉ nhiệt độ động cơ tăng dần cánh quạt đã quay nhanh , tay ga tiếp tục xoay đến mức cao nhất cánh quạt quay tít , chiếc UH -1 lắc lư. Hùng liếc nhìn đồng hồ giờ trên máy bay, đã ba mươi giây, nhiệt độ ở mức cho phép , cánh quạt sắp đủ vòng cho chuyển động cất cánh. Đảo mắt thật nhanh , trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng không thể bỏ qua bất kỳ giai đoạn nào. Anh nhớ rất ro , đã có lần một phi công của phi đoàn 215 vừa bật công tắc điện , tay ga đã ở mức tối đa, cánh quạt khật khừ, chỉ chuyển động mà không quay được , cả phi đoàn hết sức ngạc nhiên chỉ đến khi kỹ sư chính kiểm tra mới phát hiện còn thiếu bật một công tắc. Hùng hiểu , không thể nào đốt giai đoạn , nếu mở máy bình thường trên loại máy bay này, kể từ khi xe điện khởi động , phải sau hai phút các thông số kỹ thuật về tốc độ vòng quay mới đủ để cánh quạt nâng chiếc UH -1 lên trời , … còn mở máy khẩn cấp, lượng dầu vào nhiều, nhiệt độ có thể vượt qua mức giới hạn làm cháy động cơ. Hùng hết sức chú ý đồng hồ nhiệt độ … nó vẫn ở mức cho phép, vòng quay đã đủ.          

 

Kim giây chiếc đồng hồ giờ đã chỉ 39 rồi 40 giây. Hùng tăng ga tối đa, tay trái kéo cần , chiếc trực thăng rùng mình nhấc lên khỏi mặt đất. Giật mình , do khẩn trương anh quên đeo dây an toàn , chưa đội mũ bay. Nhưng , không còn kịp , Hùng quay chiếc UH -1 nửa vòng tròn hướng ra bãi trống … cửa sổ xoay theo chiếc máy bay, Hùng nhận ra bé Sơn che mắt nhìn lên. Anh gật đầu chào chú bé, quyết định đẩy mũi máy bay xuống thấp, lợi dụng mặt hồ , tăng tốc độ để đủ lực nâng , kéo máy bay lên cao hướng mũi chiếc UH -1 về căn cứ …       

Cánh quay chém rất mạnh vào khỏang không , động cơ nổ giòn , chiếc UH -1 bay trên mặt hồ, lướt qua chợ Đà lạt , Hùng kịp nhìn , nhiều người ùa ra, ngước mắt lên chiếc trực thăng vừa vút qua. Anh biết chắc chắn , trong số đó có ba tên sĩ quan Không quân vừa hạ xuống hồ Xuân hương trên chiếc trực thăng này …

                                                                      

 

Thời tiết vùng Đà lạt rất xấu , lại không bay qúa lâu , động tác bị quên khá nhiều. Chiếc UH -1 đã chui vào mây nhưng dường như các đồng hồ chỉ trạng thái trên máy bay không hoạt động. Hùng liếc nhìn đồng hồ chân trời , qủa cầu nằm bên trong bị kẹt cứng trong tư thế chéo , Hùng kiểm tra, hai chân thăng bằng , cần kéo ga bên tay trái đang ở vị trí hướng lên trên , máy bay đang bay lên , lẽ ra đồng hồ phải chỉ trái cầu âm, để báo hiệu cho anh biết máy bay đang lên , nó không có vẻ gì đang làm việc. Anh liếc nhìn đồng hồ độ cao, nó không hoạt động một cách kỳ lạ.     

 

Bây giờ Hùng chỉ còn tin vào trạng thái của cơ bắp , chiếc UH -1 bay hoàn toàn trong mây, xung quanh một màu trắng đục , cảm giác lơ lửng như người say. Anh liếc nhìn bảng đồng hồ và các công tắc, Hùng bỗng phát hiện một số đang ở vị trí OFF. " Trời, chưa mở công tắc hệ thống điện xoay chiều , hèn gì …" Công tắc vừa chuyển qua vị trí ON, bảng đồng hồ như thức dậy, cảm giác cô đơn không còn nữa. Hùng hết sức sung sướng , anh liếc nhìn đồng hồ chân trời lung linh chuyển động, đồng hồ độ cao chiếc kim đen có rãnh ở giữa sơn vàng chỉ con số 6.000. Như vậy độ cao đang bay đã trên 6.000 bộ ( mỗi bộ 33 xăng- ti- mét ) , chiếc UH -1 đã bay trên tất cả các ngọn núi vùng Đà lạt …           

 

Mũi chiếc UH -1 bay theo hướng đã chuẩn bị trước. Vừa rồi loáng thoáng nhìn thấy mặt đất , hình như phi trường Liên khương. Hùng kiểm tra, đối chiếu. Vậy là anh đã bay được mười lăm phút, mới bay được mười lăm kilô mét , đồng hồ báo nhiên liệu đã tiêu hao hết 150 pounds. Hùng giật mình , nhưng anh hiểu ra , do máy bay bay lên , tốc độ không thể đạt được theo lý thuyết. Như vậy, rất có thể thiếu xăng , phải bay tiết kiệm. Ra khỏi Liên khương , nhiều khu vực mây vỡ ra nhìn thấy mặt đất, Hùng ấn mũi máy bay chui xuống dưới mây, tốc độ tăng lên rất nhanh. Một cảm giác lạ lẫm, dù chưa có một sai lầm nào . Tay, chân dường như cử động thiếu nhịp nhàng, đôi lúc chiếc UH -1 như bị giật cục mỗi khi có lực tác động của cánh tay vào hệ thống điều khiển . " Phải hết sức thận trọng", ý nghĩ ấy vừa đến , Hùng nhận ra những cảm giác sai xuất hiện , đã bỏ bay trên ba năm, không thể coi thường. " Phải tĩnh trí, đầu óc phải tập trung , chỉ có như vậy mới khắc phục những cảm giác sai vừa xuất hiện."  Anh biết rất rõ , ở trên không , cảm giác sai đồng nghĩa với trạng thái máy bay ngược lại với nhận thức. Ở trong trạng thái đó,  đang bay bằng tự nhiên phi công cho rằng máy bay của mình đang bay lên , anh ta vội ấn xuống. Máy bay cắm xuống , người lái máy bay cho là đang bay bằng hệ thống thần kinh thật là dễ chịu. Khi đó ,  phi công hoàn toàn nghi ngờ hệ thống đồng hồ , cho đến khi đâm máy bay xuống đất , tan

xác, … " Cần phải chú ý kiểm tra hệ thống đồng hồ trên máy bay", "cần phải tin tưởng hệ thống chỉ trạng thái máy bay…" Hùng giật mình , anh đang ngồi chênh vênh , chưa kịp đeo dây an toàn, chưa kịp đội mũ bay. Do cất cánh vội vã, tình huống thật khẩn trương …Bây giờ, chỉ cần một chút chạm chao của đối lưu không khí, bị hất ra khỏi máy bay, mạng sống khó giữ , huống hồ, anh bay một mình , không có chỉ huy, không ai giúp đỡ …

 

Chiếc UH -1 lướt trên cánh đồng Bảo lộc , những đồi chè xanh rì, thẳng tắp trải dài, hướng mũi máy bay sang phải, Hùng bay về hướng Bến cát … chiếc trực thăng bay rất thấp, càng xuôi về phía Nam, đồi núi thấp dần , những rừng cao su bạt ngàn xuất hiện , Hùng liếc nhìn , đồng hồ giờ cho biết đã bay được một giờ mười lăm phút. Như vậy, ở đây là vùng giải phóng. Cánh quạt vẫn quay đều , anh cho máy bay nghiêng qua bên trái, xuất hiện những con đường đất đỏ , … bỗng đèn báo hiệu sắp  hết xăng bật sáng. Hùng tiếp tục lượn vòng, phía trước có một bãi trống , anh hạ cánh …

                                                                         

 

Chiếc võng chéo ở bên kia, hai San  liên tục rít những hơi dài, khói thuốc nhả ra từ miệng lan tỏa, mùi khói thuốc tràn qua làm cho không khí đêm nay ở cuối dãy Trường sơn ấm áp lạ thường. Hùng dừng nói, với tay lấy chiếc bi đông nước cho lên miệng. Làn nước ngọt lịm tràn vào cổ họng , anh nhấm nháp thưởng thức loại nước lấy từ nước suối trong suốt, uống tới đâu , biết tới đó. Không thấy Hùng nói tiếp, hai San  nhắc :

-   Kể tiếp đi Hùng , nghe nói, …                           

-   Dạ, thật là may, chiếc UH -1 hạ cánh đúng vào khu vực đại đội vận tải đoàn hậu cần 235 thuộc B2 …                                        

Đại đội vận tải phấn chấn vì trong số khí tài của đại đội, nay có thêm chiếc máy bay. Anh em dù được dặn và lần lượt cử người canh gác cẩn mật vẫn đầy vẻ tò mò. Họ đến gần ngắm chiếc trực thăng, trầm trồ. Hồ Duy Hùng được chăm sóc rất đặc biệt, các chiến sĩ thán phục anh , họ nhìn người phi công bằng cặp mắt ngưỡng mộ, thần tượng. Chiếc UH -1 được thay lá ngụy trang hàng ngày, lúc nào nó cũng được che đặy kỹ lưỡng.

 

Một hôm anh tư Chu , tham mưu trưởng Bộ chỉ huy quân sự T4 gọi, hỏi :

-   Nè, Hùng , máy bay tốt chứ ?                                

-   Dạ, tôi và anh sáu Lễ đã kiểm tra tình trạng kỹ thuật , rất tốt , chỉ cần ắc - quy mạnh là được.                                           

Tư Chu rất hài lòng , việc lấy được chiếc trực thăng là một cống hiến rất lớn, ông khen ngợi :

-   Hùng rất giỏi đã đề nghị lên trên thưởng huân chương chiến công cho Hùng.                                 

-   Cám ơn anh Tư.                                 

Tư Chu đăm chiêu , bất ngờ hỏi :

-   Ac - quy trên máy bay và ắc - quy xe hơi có giống nhau ?                                           

-   Khác, nhưng xài chung được , miễn là đủ cường độ dòng điện.                                       

-   Còn xăng ?                   

-   UH -1 có thể xử dụng dầu lửa bình thường trong một thời gian , hậu cần T4 có thể cung cấp được.                         

-   Trời, dễ vậy à ?                                     

Tư Chu nghĩ rằng , xăng máy bay là loại rất đặc biệt, chỉ có những nơi đặc biệt cung cấp. Hóa ra, nhiều khi sự việc đơn giản hơn những điều ta tưởng tượng. Tư Chu tiếp tục hỏi :                        

-   Hùng , dùng máy bay trực thăng ném bom được không ?                      

Bị hỏi bất ngờ , từ khi được anh năm Nghị ( đồng chí Phạm Chánh Trực ) cán bộ Thành đoàn giao nhiệm vụ vào Không quân ngụy và đi học ở Mỹ. Hùng chỉ biết UH -1 sử dụng súng đại liên sáu nòng và rốckét. Anh chưa nghe nói mang bom bao giờ … Thấy Hùng lưỡng lự , tư  Chu nói ý định của mình :

-   Theo tin ta nắm được. Vào lúc chín giờ sáng ngày mồng 1 tháng 1 năm 1974. Nguyễn Văn Thiệu , Tổng thống ngụy quyền Sài gòn sẽ tổ chức lễ đón mừng năm mới tại dinh Độc lập, ta sẽ ném bom vào lúc đó. Vấn đề là ném bom  như thế nào ?                      

Hùng phấn chấn , được mang bom trút vào sào huyệt của ngụy quyền , dù hy sinh cũng hả dạ :

-   Thưa anh Tư , ném được. Có hai cách , treo bom dưới bụng , bấm nút thả. Làm việc này chỉ cần một thợ điện giỏi.                  

Tư Chu hỏi :

-   Được , còn cách thứ hai.                     

-   Cách thứ hai, làm rãnh , lăn bom bằng tay, đẩy ra khỏi máy bay.                         

Tư Chu hỏi tiếp :

-   Làm cách nào để ném trúng mục tiêu ?                                     

Hùng qủa quyết :

-   Tôi sẽ bay thẳng đến nơi, dừng máy bay theo lối treo trên không , để bom rời máy bay ngay trên nóc dinh Độc lập hoặc ở tại buổi lễ.                    

Tư Chu băn khoăn :

-   Như vậy có nguy hiểm không ?                     

-   Rất nguy hiểm vì sức ép của bom, mảnh bom có thể làm cho máy bay rơi, nhưng tôi sẽ thoát thật nhanh , anh đừng lo.           

Thật ra, Hùng biết rất rõ, vùng bom nổ rất rộng , bán kính sát thương gấp hai lần độ cao bay. Đối với máy bay chiến đấu người ta tính rất kỹ. Còn chiếc UH -1, để ném bom trúng đích phải dừng máy bay ngay trên mục tiêu. Độ cao ném bom để bom nổ ít nhất phải trên một trăm mét. Như vậy, vùng sát thương phải trên hai trăm mét. Thời gian bom rơi gần mười giây, máy bay từ vận tốc bằng không,đạt được tốc độ lớn nhất 180 kilômét trên giờ, hai trăm mét phải bay gần hai mươi giây , rõ ràng khi bom nổ, chiếc trực thăng còn nằm trong vùng sát thương … Nhưng mang bom đánh đúng vào ngày Thiệu tổ chức Tết Tây, chắc chắn có bọn Mỹ … như một chiến sĩ đặc công, có gì đâu phải suy nghĩ. Hùng quyết tâm :

-   Anh Tư, anh ra lệnh đi, chỉ cần có bom, tôi sẽ ném trúng.                     

Tư Chu bóp chặt tay Hồ Duy Hùng :

-   Đồng ý.                        

Tham mưu trưởng  T4 hăng hái , anh biết , đánh vào dinh Độc lập nhân ngày lễ, sẽ có ý nghĩa rất lớn. Một mặt tư Chu cho làm bom, thiết kế giá treo bom, một mặt cho sáu Lễ gấp rút lên bộ tham mưu B2 xin ý kiến chỉ đạo … Nhiều ngày đêm, Hùng cùng với thợ cơ giới ô tô chọn cách có lợi và dễ xử dụng , tìm được cách có hiệu qủa để lắp bom lên máy bay. Công việc xúc tiến rất khẩn trương , bom sắp đem về, công việc phối hợp kỹ thuật để gắn bom đã hoàn thành thì sáu Lễ về, mang theo mệnh lệnh " đưa chiếc UH -1 ra Bắc gấp" …

 

Mấy hôm sau , chiếc UH -1 được Nguyễn Tường Long và Hồ Duy Hùng tháo ra , đưa lên ba chiếc xe tải lớn. Ngày 26 tháng 3 năm 1974 sáu Đức , cán bộ đại diện Bộ chỉ huy Miền đến dặn dò "Bộ chỉ huy Miền rất tự hào về chiến công của Hồ Duy Hùng lấy được chiếc trực thăng về cho cách mạng. Theo lệnh của Bộ, chúng ta phải đưa máy bay ra  miền Bắc để huấn luyện cho phi công ta, chuẩn bị cho lâu dài …"

 

Đoàn xe chuẩn bị lên đường .Trời nắng , nóng , bên bờ suối, bữa cơm liên hoan tiễn đưa có thêm dĩa rau càng cua trộn dấm, thịt hộp kho. 15 giờ, sáu Đức đến bên Tường Long và Hồ Duy Hùng :

-   Anh Long và Hùng theo xe , bằng bất cứ gía nào cũng phải đưa cho được chiếc trực thăng ra Bắc nguyên vẹn và bay được  
Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10   11    12   
Lê Thành Chơn
Số lần đọc: 1854
Ngày đăng: 14.11.2004
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Ai làm được - Hồ Biểu Chánh
Thời áo trắng - Hoàng Mai Quyên
Chuyện tình nhà thơ lớp - Mai Bửu Minh
Cùng một tác giả