Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.093
123.232.516
 
Hội An và bài học vỡ lòng của tôi
Nguyễn Trung Bình

Có được vài ba chữ viết lách hôm nay , ngoài muôn điều phải nhớ , tôi thường nghĩ về Hội An , về mái đình Cẩm Phô uốn lượn những lớp ngói vảy cá rêu nâu ,nơi ông Giáo già vừa gọt bút chì , vừa bày cho chúng tôi vỡ lòng bảng chữ cái A,B,C…

 

Khi cơ chế thị trường chưa len lỏi về phố Hội ,một nhà thơ ở làng Nam Diêu đã gọi tên đời sống nơi đây mang “ nhịp điệu những mái nhà “ . Phải thôi , những mái nhà vảy cá cao thấp vừa phải dựa kề nhau , dẫu xám ngắt rêu phong vẫn nhẹ nhàng ẩn chứa và thâm trầm với bao biến đổi và thời gian . Hội An có một loại cây gắn với tuổi thơ tôi – cây trứng cá , địa phương gọi là cây sơ-ri . Chắc do phố hẹp , lề đường nhỏ , khó hợp với các loại cây cổ thụ , nên người ta trồng thứ cây vừa vừa này . Mỗi ngày đến lớp ,tôi và chúng bạn mang theo cái cù khèo (cây sào hái trái) , giấu kín trước khi vào trường ,chờ đến lúc tan học thì rủ nhau hái sơ-ri . Gần như trên đường có mấy cây bọn tôi nhớ cả , cây nào sắp có trái chín thì để ý , lâu ngày thay vì hái cuối buổi học , bọn tôi hái trước khi vào trường , nếu không làm thế nhóm bạn khác sẽ hái trước . Hái được trái rồi , bọn tôi dồn tất cho một đứa giữ trong cặp sách , đến giờ chơi chia đều ra ăn . Nhóm bạn này tranh với nhóm bạn khác hái sơ-ri , vậy là có nhóm bạn khác phịa rằng , nếu không dâng lên con khỉ Chùa Cầu những trái chín nhất , trái to nhất , thì đến đêm con khỉ Chùa Cầu sẽ đi hái hết sơ-ri của phố . Nhóm bọn tôi nghe thế lo quá , sáng nào hái xong ,mỗi đứa cũng dâng lên cho con khỉ trái to nhất , mãi sau đó mới phát hiện , thì ra lúc bọn tôi vừa rời Chùa Cầu , nhóm phịa chuyện liền vơ hết cho vào cặp sách , đem tới lớp , giờ chơi đem ra ăn một cách ngạo nghễ . Bọn tôi tức anh ách , mà đành chịu thua . Đúng là trò ranh trẻ con , giờ nhớ lại thấy buồn cười và dễ thương biết chừng nào ! Trong số những điều Hội An vỡ lòng cho mình , khi phải dông dài với ngày tháng , tôi tiếc nuối đứng lại đâu đó nhìn những rơi rớt dần , dù chỉ là một cái chào nhau hay nếp sinh hoạt gần gũi đến giản dị , thân ái và độ lượng nữa , như cái cớ để cùng sống với đất đai , trăng trời và gió biển . Những đêm mất ngủ , tôi ngồi nghe lại giọng rao khuya của người bán dạo , tiếng guốc mộc lách cách đầu phố thì cuối phố đã nghe , giống điệu gõ phụ họa , mà chẳng làm phiền giấc ngủ của ai , bởi âm thanh quen thuộc này đã hóa thân vào lòng đêm Hội An từ bao đời.

 

Mùa lũ về , gặp năm nước lớn , được đi ghe giữa hai dãy nhà cổ , ít có thú vị nào hơn . Lúc ghe đậu lại mua hàng , tôi tranh thủ bắt dế để dành khi nước rút đem chọi với chúng bạn , phần thưởng cho đứa có con dế thắng thường là cái bánh su xê vàng óng hay lon bắp rang thơm nức , đơn giản vậy mà khó quên . Nếu được mẹ cho theo xuống bến đò lên Câu Lâu mua lụa Duy Xuyên , hay qua bên kia sông Hoài nhằm mùa thu hoạch đậu phộng là cả tuần có chuyện khoe với bạn bè cùng lớp về món khoai chà , dưa hấu hay bắp ngào đường non… Khi còn công tác ở Đà Nẵng , lúc cần yên lặng , tôi thường về Hội An , ngồi uống cà phê cạnh Chùa Cầu để nhìn , để nghe , để nhớ…những cái bắt đầu mê hoặc mình ở đây . Đứa trẻ trong tôi nghĩ về cha mẹ , quê hương từ khi mãi đứng bên bến đò gần chợ , nghe một bà cụ chèo ghe bán mì Quảng , trong lúc chờ khách đến ăn , cất lên một làn điệu hò khoan nhắn nhủ của người xưa về tổ tông , công khó sinh thành , vậy mà có người đi qua dừng lại nghe cho đã , rồi ăn mì trước khi bà cụ mời , còn tôi thì bị mẹ la cho một trận vì tưởng đi lạc. Ai mà chẳng biết Hội An có một món ăn riêng , chẳng nơi nào thấy , món Cao lầu . Bây giờ đến phố cổ , người ta gặp rất nhiều quán bán Cao lầu , nhưng đâu phải quán nào cũng bán loại ngon . Tôi còn nhớ cha tôi nói là , muốn cho sợi cao lầu ngon và thơm hương vị đặc biệt , người ta phải lọc nước dùng ngâm gạo với một loại than chở tận đảo Cù Lao Chàm về . Bây giờ , có lẽ nhu cầu thị trường , người ta chẳng đoái hoài đến công thức ấy nữa . Ở Sài Gòn , thỉnh thoảng tôi ghé quán Faifo trong con hẻm ở đường Huỳnh Tịnh Của , vừa ăn cao lầu cho đỡ thèm , vừa có thể trao đổi vài chuyện về Hội An ngày trước , nên cứ ngỡ mình đang ngồi nơi phố Hội . Tôi chẳng biết gọi cách sống của người Hội An trong cái nghĩ trẻ thơ của mình như thế nào , song hiển nhiên có một phong thái riêng , điều này thực tế hơn khi đi xa , tôi hiếm gặp , và nếu gặp người Hội An thì dễ nhận ra , dù người đi lâu hay mới xa phố Hội .

 

Có buổi đi học về , trời mưa , tôi lánh vào mái hiên ven đường , thế là có dịp nhìn hai ông cụ râu tóc bạc trắng , ngồi đánh cờ , nhấp nước trà , cao hứng vì một nước cờ trội , ngâm nga vài câu thơ cổ mà tôi chẳng hiểu mô tê . Sau này nhớ lại , tôi hình dung từ những người này điều gì đó thung dung , không lắm lời và cũng chẳng thái quá . Phải chăng được quần tụ bởi phố , trong mức giao lưu bặt thiệp ,người ta thản nhiên như chính những mái ngói âm dương mặc trời mưa nắng , lặng lẽ cùng ngày tháng sinh ra , lớn lên và tồn tại bằng cảm quan của riêng mình .

 

Sau này , tôi thường ghé Hội An mỗi khi về đất Quảng , cứ mỗi dịp như thế lại càng thấy Hội An đã ở đâu đó trong con người mình lâu rồi ! Vẫn khu phố cổ nườm du khách muôn nơi , khu phố mới được bày biện tươm tất chứ không lộn xộn , chắp vá như trước kia . Tôi vẫn giữ thói quen lội một vòng trong chợ Hội An , để được nhìn màu rau xanh , màu bánh đủ loại , ngửi mùi trầm đầu chợ , mùi cá biển tươi rói…và nhất là được nghe giọng các mẹ , các chị trao đổi , mua bán với khách mà thấy tần ngần chất Quảng , chất Hội An đã lạt đi ít nhiều trong mình lâu nay . Nhà thơ Hoàng Lộc người Hội An , trải qua nhiều thay đổi đời mình , đã có lúc trở về nhìn lại phố và người xưa , bùi ngùi viết :” Mất nhau từ dạo chưa chìm nổi kia”. Men theo câu thơ của anh , tôi thấm thía nhận ra có một thế giới tuổi thơ của mình với Hội An đã mất , thế giới của bóng phố cổ dài theo vệt nắng tranh lụa , của gió sông Hoài thì thầm đêm trăng , giờ chỉ còn lại đâu trong giấc xa lơ lắc đời mình . Xin chia buồn với một giấc mơ có thật , giấc mơ về Hội An và những cái vỡ lòng đã xa !...

 

Đôi khi tôi tự hỏi mình , với những cái vỡ lòng kia , liệu mình có nợ nần với Hội An , với ông Giáo già , với một ai đó có lần dắt tay tôi qua cầu An Hội dưới trời mưa…Chỉ biết rằng , trong cuộc sống , thỉnh thoảng tôi nhìn chung quanh từ những cái vỡ lòng dạo ấy , không phải để hoài niệm , mà trong cơn thức tỉnh lòng mình với đời sống tất bật , ồn ào không thiếu những điều cám dỗ xa lạ .

 

Sài Gòn, 6.2009

Nguyễn Trung Bình
Số lần đọc: 2296
Ngày đăng: 18.06.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Lầu Đất: Di dân được mới nói bảo tồn. - Giản Tư Hải
Tây nguyên du ký - Vũ Ngọc Tiến
Tự Thuật - Nguyễn Thành Thống
Suy tưởng về một thị dân –Ghi chép về Márai Sándor- - Imre Kertész
Một vài kỷ niệm với Trịnh Công Sơn - Sâm Thương
Cây gõ thiêng trả ơn ngôi cổ tự - Phan Hoàng
Cội Nguồn Phú Quốc - Huỳnh Kim
Vàm Cỏ Đông Mùa Mắc Cạn - Phùng Phương Quý
Ký ức tháng tư - Ban Mai
Để có tác phẩm hay... - Sương Nguyệt Minh