Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.182
123.220.917
 
Chúng tôi và các người
Kahlil Gibran

Nguyễn Ước dịch

 

Chúng tôi là những đứa con của Xót xa và các người

Là những đứa con của Vui mừng. Chúng tôi là những

Ðứa con của Xót xa và Xót xa là chiếc bóng của

Thượng đế, đấng không sống trong lãnh địa

Của những tâm hồn độc dữ.

 

 

Chúng tôi là những linh hồn xót xa. Xót xa thì

Rất lớn lao và không thể hiện hữu trong các con tim

Nhỏ bé. Khi các người cười thành tiếng, chúng tôi

Gào thét và than khóc; kẻ nào từng có lần bị

Nóng bỏng hoặc được rửa sạch với những giọt nước mắt

Của mình sẽ vẫn mãi mãi tinh tuyền.

 

Các người không hiểu chúng tôi nhưng chúng tôi

Dành sẵn tình cảm cho các người. Các người

Ðang đua tranh với con nước của Dòng sông

Cuộc đời và không để mắt tới chúng tôi nhưng

Chúng tôi ngồi dọc hai bên bờ, đang trông theo

Và nghe giọng nói lạ lùng của các người.

 

Các người không hiểu tiếng gào thét của

Chúng tôi vì huyên náo ngày ngày đang chen đầy

Hai tai các người và bị tắc nghẻn với bản chất cứng cỏi

Của những năm các người lãnh đạm với chân lý; còn

Chúng tôi nghe rất rõ những khúc hát của các người

Vì tiếng thì thầm đêm đêm đang mở con tim bên trong

Của chúng tôi ra. Chúng tôi thấy các người đứng dưới

Ngón tay trỏ của ánh sáng nhưng các người không thể

Thấy chúng tôi vì chúng tôi vẫn lưu lại trong

Chốn tối tăm đang sáng dần lên.

 

Chúng tôi là những đứa con của Xót xa; chúng tôi

Là những thi sĩ, những ngôn sứ và những nhạc sĩ.

Chúng tôi dệt trang phục cho các nữ thần từ những sợi chỉ

Của tâm hồn mình, và chúng tôi làm đầy bàn tay của

Các thiên thần với những hạt mầm của cái tôi

Bên trong chúng tôi.

 

Các người là những đứa con của đuổi theo

Hoan lạc trần thế. Các người đặt trái tim mình

Trong bàn tay của Trống rỗng vì bàn tay khi

Chạm tới trống rỗng thì êm ái và mời mọc.

 

Các người cư ngụ trong ngôi nhà của Vô minh

Vì nội thất ấy chẳng có chiếc gương nào cho

Các người soi thấy linh hồn mình.

 

Chúng tôi thở dài, và từ hơi thở dài ấy nổi lên

Tiếng thì thầm của các đóa hoa,

Tiếng xạc xào của lá cỏ và

Tiếng rì rào của những con suối nhỏ.

 

Khi các người chế giễu chúng tôi, lời nhạo báng

Của các người trộn lẫn tiếng nghiền nát của

Xương sọ, tiếng loảng xoảng của gông cùm và

Tiếng thở than của vực sâu. Khi chúng tôi khóc,

Nước mắt của chúng tôi rơi vào trái tim của Cuộc đời

Như sương rơi từ những con mắt của Ðêm vào

Con tim của Bình minh; còn khi các người cười,

Tiếng cười mỉa mai của các người tuôn

Như nọc rắn độc xuống một vết thương.

 

Chúng tôi khóc và có thiện cảm với kẻ lang thang

Khốn khổ và góa phụ âu sầu; còn các người

Hoan hỉ và mỉm cười khi thấy bạc vàng chói lọi.

 

Chúng tôi gào thét vì chúng tôi lắng nghe tiếng

Than khóc của người nghèo và lời kêu ca của

Người yếu đuối bị áp bức, còn các người cười

Vì các người hoàn toàn chỉ nghe âm thanh vui sướng

Của những chiếc ly có chân đang sóng sánh rượu vang.

 

Chúng tôi gào thét vì linh hồn chúng tôi lúc này

Bị chia cách với Thượng đế còn các người

Cười thành tiếng vì thân xác các người đang

Không chút tự lự bám víu thế gian.

 

Chúng tôi là những đứa con của Xót xa,

Và các người là những đứa con của Vui mừng...

Hãy để chúng tôi so đo hậu quả xót xa

Của chúng tôi với thành tích vui mừng

Của các người trước mặt của Mặt trời...

 

Các người từng dựng lên Kim tự tháp trên

Con tim của những người nô lệ nhưng giờ đây

Các Kim tự tháp ấy đứng trên cát và đang làm cho

Các Thời đại tưởng niệm sự bất tử của chúng tôi

Cùng sự chóng mờ phai của các người.

 

Các người từng dựng lên Babylon trên xương của

Kẻ yếu và dựng lên các cung điện Nineveh trên

Huyệt mộ của kẻ khốn khổ. Giờ đây Babylon

Chỉ là dấu chân lạc đà trên cát đang di động

Của sa mạc, và lịch sử của nó được lặp lại

Cho các quốc gia ra ân sủng cho chúng tôi và

Nguyền rủa các người.

 

Chúng tôi tạc tượng nữ thần Ishtar từ cẩm thạch

Trắng, và làm cho pho tượng ấy vững chãi

Mà lung linh và câm lặng mà nói nên lời.

 

Chúng tôi sáng tác và dạo những khúc nhạc êm ái

Nahewand trên dây đàn, khiến cho tinh thần

Của Ðấng yêu dấu đến lơ lửng trên bầu trời

Gần gũi chúng tôi; chúng tôi ngợi ca Ðấng Tối cao

Bằng lời nói cùng cử chỉ; những lời ấy

Trở thành lời của Thượng đế và những cử chỉ ấy

Trở thành tình yêu chất ngất của các thiên thần.

 

Các người đang đi theo Thú tiêu khiển mà

Móng vuốt sắc bén của nó từng xé nát hàng ngàn

Kẻ tử đạo trong các đấu trường La Mã và Antioch...

Còn chúng tôi đang đi theo Im lặng mà ngón tay

Cẩn trọng của nó từng dệt nên cuốn Iliad,

Sách Gióp và Lời than khóc của Giê-rê-mi-a.

 

Các người ăn nằm với Nhục dục mà bão tố của nó

Từng quét sạch một ngàn đám rước linh hồn

Phụ nữ và trở thành hầm hố của hổ thẹn

Và kinh hoàng... Còn chúng tôi ôm ấp Cô đơn

Mà chiếc bóng của các giai nhân ấy trổi dậy

Trong Hamlet và Dante.

 

Các người xun xoe bợ đỡ Lòng tham, và thanh kiếm

Sắc lẽm của Lòng tham đã làm đổ một ngàn

Dòng sông máu. .. Còn chúng tôi tìm hòa hiệp

Với Chân lý, và bàn tay của Chân lý mang Tri thức

Xuống từ Tâm hồn Vĩ đai của Chu kỳ Sự sáng.

 

Chúng tôi là những đứa con của Xót xa và

Các người là những đứa con của Vui mừng;

Giữa xót xa của chúng tôi và vui mừng của

Các người có một lối đi gập ghềnh nhỏ hẹp mà

Con ngựa tinh thần của các người không thể bước

Và xe ngựa lộng lẫy của các người không thể qua.

 

Chúng tôi thương xót cho sự nhỏ bé của

Các người khi các người căm ghét sự lớn lao

Của chúng tôi; giữa niềm thương xót của chúng tôi

Và nỗi căm ghét của các người, Thời gian chửng lại

Hoang mang ngập ngừng. Chúng tôi tới với các người

Như bằng hữu, nhưng các người tấn công chúng tôi

Như kẻ địch của các người; giữa tình bằng hữu của

Chúng tôi và sự thù nghịch của các người

Có một khe sâu đang chảy đầy nước mắt và máu.

 

Chúng tôi xây cất cung điện cho các người còn

Các người đào huyệt mộ cho chúng tôi; và giữa

Vẻ đẹp của cung điện và âm u của huyệt mộ, Loài người

Bước đi như lính canh với vũ khí đúc bằng sắt thép.

 

Chúng tôi rải đường đi của các người với hoa hồng;

Và các người phủ lên giường của chúng tôi với

Gai góc; giữa hoa hồng ấy và gai góc ấy,

Chân lý đang ngủ giấc chập chờn.

 

Từ lúc bắt đầu thế giới, các người chiến đấu chống lại

Sức mạnh dịu dàng của chúng tôi bằng sự yếu nhược

Thô lỗ của các người; và khi chiến thắng chúng tôi

Trong chỉ một giờ, các người kêu ồm ộp và rôm rả

La vang như ếch nhái ngoài đồng ruộng. Còn khi

Chúng tôi chinh phục và khuất phục các người

Suốt một Thời đại, chúng tôi vẫn tiếp tục giữ mình

Như những kẻ khổng lồ im lặng.

 

Các người đóng đinh Giêsu và đứng dưới chân

Ngài, nhạo báng và mỉa mai Ngài; nhưng cuối cùng

Ngài bước xuống chinh phục các thế hệ, và

Dạo bước giữa các người như đấng anh hùng, làm

Tràn ngập vũ trụ với vinh quang và vẻ đẹp của Ngài.

 

Các người đánh thuốc độc Socrates, ném đá

Phao-lô, hủy diệt Ali Talib và ám sát Madhat Pasha,

Thế nhưng những kẻ bất tử ấy mãi mãi ở với

Chúng tôi trước mặt của Hằng cửu.

 

Còn các người sống trong ký ức của loài người

Tựa các thây ma trên mặt địa cầu;

Và các người không tìm được một người bạn

Ðể chôn cất các người trong bóng tối mịt mù

Của sự không hiện hữu và lãng quên

Mà các người đã tìm thấy trên trần thế.

 

Chúng tôi là những đứa con của Xót xa,

Và xót xa là đám mây phong phú,

Tuôn mưa Tri thức và Chân lý xuống các đám đông.

Các người là những đứa con của Vui mừng

Và cơn vui mừng của các người vươn tới

Ngang đâu thì Luật của Thượng đế cũng lên cao

Ngang đó, nên nó phải bị hủy diệt trước các ngọn gió

Của trời cao và phân rã thành hư vô, vì nó

Hoàn toàn chỉ là cột khói mỏng manh và chập chờn.

 

Nguyễn Ước dịch

Kahlil Gibran
Số lần đọc: 2068
Ngày đăng: 04.07.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Người đến từ đâu ? - Đỗ Thị Kết
điểm trang - Đoàn Quỳnh Như
Giao cảm âm - Huỳnh Lê Nhật Tấn
Thơ Trần Viết Dũng - Trần Viết Dũng
Lại đưa con đi thi - Vũ Trọng Quang
Có thể nào… - Nguyễn Hồng Nhung
Một mình mời rượu - Mai Thanh Vinh
Hồng Vinh , thơ - Hồng Vinh
Sống lùi - Inrasara
Hoa bất tử - Trần Ngọc Tuấn