Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.116
123.229.162
 
Đêm mùa hạ tuyết rơi
Sương Nguyệt Minh

Tôi thường có thói quen mua sách cũ.

Sách cũ ở quầy có người mua và có cả người bán. Mua cân thì bán cân, bán quyển thì mua quyển. Ố vàng. Mối xông. Mọt đục. Giấy xấu in lem nhem từ thời bao cấp. Đứt chỉ, bong gáy. Trang nọ tuột khỏi trang kia như sồi ruột vãi gan … Sách mới đóng xén ra khỏi nhà in vừa cấp phát cho cơ quan chưa kịp đọc cho đến quyển bìa cứng, giấy mỏng dai láng bóng mới nguyên tặng nhau được vài tuần cũng góp mặt ở đây và lập tức biến thành sách cũ.

 

Tôi từng bắt gặp tiểu thuyết của nhà văn A, trường ca của nhà thơ H, tập truyện ngắn của nhà văn N, tập khảo luận văn chương của nhà phê bình Y… lăn lóc, rập rạ trên vỉa hè. Chúng lẫn lộn với sách cũ quyển còn màu hồ, quyển mất bìa thiếu trang, rây mực lem nhem, như: Kỹ thuật nuôi lợn nái, Chữa bệnh đường tiết niệu, Tuổi dậy thì cần biết, Sinh con trai gái theo ý muốn, Điều trị ghẻ, hắc lào… Đương nhiên, các tuyệt phẩm văn chương kia đều có kèm theo là lời đề tặng nắn nót và chữ ký như rồng bay phượng múa của các tác giả lừng danh. “Yêu quý tặng Z. đứa con tinh thần của mình để nhớ những ngày ở chiến trường.” hoặc: “Kính tặng nhà văn T với lòng biết ơn vô bờ người thầy văn chương.” Hay: “Yêu thương tặng em N.N để nhớ mãi ngày bên nhau.” …vv…

 

Tất cả sách, tất cả lời kính trọng, thương yêu,… đều ra vỉa hè, đều thành sách cũ. Sách cũ - kho tàng tri thức, tâm hồn, nhân văn quý báu bị người đời hắt hủi, thờ ơ, ghẻ lạnh… đang bị bán bằng cân.

Cuộc đời này rất lạ, rất trớ trêu, “cũ người mới ta” miết hóa ra chuyện thường nhật. Có thứ thiên hạ dửng dưng vứt ra đường thì mình lại quý giá chằm bặp y như báu vật của đời, trân trọng bỏ tiền mua và rước về nhà.

 

Tôi biết nàng qua sách báo. Nàng là một nhà văn trẻ đang lên. Trước lúc gặp tôi, nàng đã trải qua vài chục cuộc tình. Cuộc chóng vánh. Cuộc dài lâu. Cuộc na ná tình yêu, tình yêu thành tình dục. Cuộc đích thực, tình dục thành tình yêu. Tôi là đạo diễn điện ảnh cực kỳ đam mê sách. Nàng hỏi tôi bên sạp sách báo cũ: “Nếu bây giờ buộc phải đánh đổi; anh chọn em hay là sách?” Tôi bảo: “Em là người viết văn. Sách là em, em cũng là sách.” Nàng bảo: “Anh khôn thật!” Tôi bảo: “Không đúng à? Sách mà tặng sai chỗ thì cũng giống như tình yêu trao nhầm người.” Nàng trầm tư oán trách: “Có phải vì vậy mà anh chưa làm bộ phim nào tặng em? Em là người khó hiểu và chẳng đáng tin phải không?”

 

Tôi lặng im. Quả thật, nàng vẫn là thế giới vợi vời, lạ xa. Tôi hiểu những quyển sách cũ của tôi hơn là hiểu biết nàng.

 

*

Tôi đưa nàng lên sân thượng building 170 tầng bên sông Hồng gió lộng.

Đêm tuyết rơi. Mùa hạ, ở Hà Nội lại có tuyết rơi? Thật kỳ lạ! Tất cả các bàn đều trống trơn khách. Sinh tố, nước cam nguyên chất ưng cốc, đều bỏ dở chưa uống hết và vô tình hứng các cánh tuyết rơi. Thậm chí vài phin café còn đang tí tách từng nhỏ giọt nâu sẫm. Tám giờ tối mà vắng tanh. Cứ như thiên hạ biết tôi và nàng lên đây đùa giỡn với tuyết rơi và những chòm sao nên lặng lẽ rút đi trước.  

 

Tôi mặc cái áo thổ dân da đỏ miền Tây hoang dã nước Mỹ có in hình con dao quăng ở lưng, nàng tặng từ hôm về nước. Khi ấy, nàng bảo: “Nước Việt Nam chỉ duy nhất cái áo này và chỉ anh mặc mới xứng.” Nàng vận đầm dài màu đỏ điểm những giọt nắng tròn trắng, tay để trần nuột nà. Mềm mại các ngón búp măng móng hồng đan vào ngón tay tôi cứng cáp, quằn quại vân hoa như những đường kỉ hà. Mây bay. Gió thổi. Và ánh điện màu mờ ảo. Trên đầu, lung linh những vì tinh tú diễm lệ tựa hồ vô vàn hạt châu sa. Bầu trời biến thành giàn nho mênh mang rợn ngợp. Mỗi quả nho xanh tím hồng là một vì tinh tú. Mỗi chùm nho tím là một chòm sao sa. Đây chùm sao Bạch Dương. Kia chòm sao Hổ Cáp. Và kia nữa chòm sao Cự Giải, Thiên Bình…

 

Gió thổi mạnh dán vải vào đường cong, gò cao tươi mởn. Gió tốc tác lật váy dài. Gió đùa giỡn, quấn quýt. Gió mơn man gò ngực trần, vai trần ngọc ngà chưa bao giờ lẫn vào bóng đêm của nàng. Gió thông thốc thổi gợi tình. Những cánh hoa tuyết rơi xiên xiên. Nàng nép vào ngực tôi. Tôi vòng tay cuồn cuộn cơ bắp ôm khít eo nàng mềm mại và mát rượi.

 

Một tâm hồn bé tí, rách nát chẳng làm nên tình yêu lớn mênh mông hoàn hảo. Đôi môi gợi cảm của tâm hồn lớn không chỉ nhuốm màu bản năng tình dục mà chứa đựng cả tình yêu.  

Sau này tôi mới nhớ thư nàng viết .

 

 

Những gì anh có là những gì mà em đang tìm kiếm. Và trong tình yêu này, mọi thứ đúng như em đã hình dung về một tình yêu đích thực, thậm chí vượt quá cả những gì em hình dung.

Nàng bảo: Buổi tối hôm nay rất kỳ lạ, em có cảm giác êm đềm hơn, dịu ngọt hơn, điên cuồng hơn, và yêu anh nhiều hơn nữa. Thật đấy.

 

Nàng bảo: Hãy cho em ở bên cạnh anh lúc vui cũng như lúc buồn.

Chúng tôi hôn nhau bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu? Chịu, không nhớ! Chỉ biết, khi tôi bất chợt rời khỏi cảm giác mơ hồ quyến rũ thì trời đã vào khuya. Hoa tuyết rơi đậu trắng đầu tóc, vai áo tôi và nàng. Thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Bên nàng lúc nào tôi cũng thấy ngắn ngủi và thiếu thì giờ. Hai mắt lim dim, khép hờ, nàng như nũng nịu làm duyên. Tôi bảo:

“Em nè. Em nhìn sao trời nè. Thích không?”

 

Hai môi nàng ướt hồng vẫn đợi một nụ hôn. Nàng không chờ nghe câu hỏi đó. Ôi trời thật đáng yêu.  

“Em…” Tôi lay vai nàng. Tôi kéo nàng về thực tại. Tôi giúp nàng thoát khỏi bến mê. “Em nhìn kìa. Những vì tinh tú tuyệt vời không?”

 

Mắt nàng vẫn lim dim. Hơi thở khẽ đều đều trong đêm. Bầu trời không còn cao vời vợi mà sà thấp xuống như giàn nho. Chỉ cần hơi kiễng chân là với được các vì tinh tú lung linh sáng.

“Anh sẽ hái sao trời cho em.”

“…”

“Em chọn chùm sao nào?”

“…”

“Cự Giải? Bạch Dương?”

“…”

“Hay Thiên Bình trong đêm tuyết rơi này, hả em?”

“Mùa hạ có tuyết rơi hả anh?” Nàng mơ màng. “Em… em lại muốn đi thuyền đêm trên vịnh Bái Tử Long cơ…”

 

Giọng nàng thì thầm, đắm say. Tôi thầm mỉm cười sung sướng.

“Là anh hỏi: Em muốn hái vì sao nào?”

“Không!... Em muốn nhìn sao sa xuống biển Bái Tử Long” Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, thì thầm giọng chỉ đủ xao xuyến. “Anh nè! Anh còn nhớ…”

“Nhớ?”

“Đêm ấy… cái đêm chúng mình trên thuyền thúng câu cá mực trôi lênh đênh giữa vô vàn vì sao rắc xuống biển mặn…”

 

Biển nào? Tôi bắt đầu nghi ngờ.

“Cái đêm chúng mình tắm trăng vàng ngời ngợi…”

Ôi trời! Tôi có đang mơ hay không đây? Không hề có một đêm cùng nàng như thế.

 

Nàng vẫn cứ gục đầu vào ngực cổ tôi thì thầm kể. Trước mắt tôi là màn hình tua lại những hình ảnh lộng lẫy: Trăng biển. Sao băng. Gió mặn mòi. Con thuyền thúng câu mực. Tôi và nàng ôm nhau. Cặp vú căng mẩy nóng hổi xốn xang vầng ngực trần vâm váp của tôi. Trăng bạc tưới trên da thịt chúng tôi. Trần tục giữa biển khơi. Những vết răng rớm máu trên ngực nàng. Nàng rất hạnh phúc. Nàng bảo tôi là hiệp sỹ trên thảo nguyên…

 

Hỡi trời cao đất giầy! Tôi thực sự hoang mang. Mắt nổ hoa cà hoa cải. Tôi không hề có một đêm như thế. Và hiệp sỹ? Hiệp sỹ trên thảo nguyên là cái thằng mả mẹ nào? Tôi muốn cầm kiếm ra đấu trường cùng hắn. Tôi muốn quát vào tai nàng với biên độ 5000 đề xi ben cho nàng rách toác màng nhĩ. Tôi muốn ôm nàng từ sân thượng tòa nhà cao 170 tầng nhảy xuống đất. Xuống đất, váy nàng sẽ tốc lên. Hai chân dài dạng ra thẳng thớm, đẹp như chân người mẫu. Không! Chân nàng ngắn tũn khuỳnh ra hình chữ bát. Cái xi líp màu đỏ lộ rõ. Cặp đùi phơi trần. Vai ngực hở tận chân vú. Nàng sẽ hóa đá và biến thành tượng đài, tượng đài của lòng phản trắc…

 

Có rất nhiều người, hầu hết là đàn ông đến tượng đài tưởng niệm. Họ xót xa cái đẹp bị đày ải phơi nắng mưa và bụi bặm hơn là lòng thương cảm. Họ kính cẩn đặt bộ đồ underwear đỏ thay vì mang hương trầm hoặc hoa tươi. Tượng đá nàng vẫn trơ trơ vô cảm, mặc gió mưa, rêu mốc và mặt trăng, mặt trời lướt qua mỗi ngày. Tôi hình dung ra, mỗi buổi sớm mai, mấy chị nạ dòng lao công ở công viên lại nhặt nhạnh thu gom đồ lót chất đầy thùng mấy xe chở rác. Chẳng biết họ chở những đồ lót nhức mắt, loằng ngoằng ấy đi đâu. Còn tôi, tôi tách khỏi dòng người đông như kiến cỏ mệt mỏi trôi mải miết trên đường phố. Tôi lặng lẽ đứng bên nàng. Trầm tư. Nghĩ ngợi. Dứt khoát sẽ làm một phim về sự bạc tình… Tượng đá rùng mình, đổ mồ hôi. Hai mắt đẫm lệ. Chẳng biết tượng đá ứa nước mắt, hay là sương đêm?...

 

Sau này tôi mới nhớ thư nàng viết:

 

Em càng hiểu rằng định mệnh đã mang anh đến cho em thì định mệnh cũng sẽ làm điều ngược lại nếu em không biết giữ gìn nó.

Nàng bảo: Em thực sự cần có anh. Không ai yêu em như cách mà anh yêu em cả.

Nàng bảo: Em yêu anh, với một tình yêu an lành, thanh thản, da diết và sự đam mê điên cuồng. Bên anh, em luôn cảm thấy yên bình. Anh không hiểu được đâu, cái cảm giác yên bình là sự em chưa bao giờ có được.

Mãi mãi ở bên anh.

 

Còn nghi ngờ gì nữa tình yêu của nàng!

Vậy mà, mặt nàng đang xịu xuống, nặng trịch. Mắt nàng long lanh nước.

Chuyện gì đã xảy ra trong buổi tối đẹp trời đầy trăng sao và tuyết rơi này? Tôi hoang mang:

“Anh xin em! Anh đã làm gì nên tội?”

“Anh vừa kể, anh ôm em nhảy xuống đất và em biến thành tượng đá. Còn anh thì vẫn sống... Cái giọng anh rất nghiệt, chì chiết và độc…”

“Ơ… Anh đã lảm nhảm chuyện gì nhỉ? Hay là mơ?!”

“Anh tỉnh hơn sáo. Anh đã xúc phạm em khủng khiếp…”

 

Mặt tôi nghệt ra, chắc chắn là như vậy. Không thể là mơ màng. Bởi tôi bẹo vào hông mình vẫn thấy đau. Tôi vẫn cảm nhận được dưới kia là sông Hồng quặn mình chảy xa xá, thở than. Trên kia bầu trời vẫn chi chít hằng hà sao lấp lánh, tôi chưa kịp hái tặng nàng. Và… không hề có tuyết rơi. Thế này thì chết tôi rồi! Tôi đã xúc phạm nàng? Tôi đã…

 

Nhưng, nàng cũng làm tôi tổn thương, tan nát cõi lòng. Tôi mơ tuyết rơi thì nàng mơ khỏa thân cùng thằng cha trời đánh nào đó ở vịnh Bái Tử Long. Nàng đã trao và dâng hiến. Cái thằng cha giấu mặt ấy có xứng với chân giá trị và tình yêu của nàng không?

“Em yêu, thế còn câu chuyện dưới thuyền thúng, em đã lấy ánh trăng làm áo quần?”

“Chẳng có câu chuyện nào cả. Đó là kịch bản hư cấu và anh là đạo diễn tồi, anh tưởng tượng ra tuyết rơi. Vậy mà anh định ném em xuống đất, còn rủa em thành tượng đá…”

“Còn em thì lẩm bẩm tên thằng cha căng chú kiết nào đó trong cơn mê. Mỗi lần gọi tên hắn là một nhát dao chọc ngực anh.”

“Lại có cả chuyện ấy nữa?” Nàng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn tôi, nghi ngờ “Thật không?”

“Ừ. Rất thật. Anh không nói điêu.”

“Chả lẽ… Chả lẽ…”

 

Nàng ngồi phịch xuống xích đu. Hai dây xích rung lên bần bật. Gió trời lại tốc tác lật váy lộ hai đùi non. Nàng nghệt mặt ra, như người có lỗi bị bắt quả tang.

 

*

Buổi tối hái sao trời bỏ dở dang. Tôi dìu nàng rời sân thượng tòa nhà cao hơn nửa cây số vào thang máy. Chúng tôi vẫn không thể xa nhau, tiếp tục hôn bẩy lần thì thang máy dừng lại ở tầng thứ 100.

Sau này tôi mới nhớ thư nàng viết:

 

Hay anh tự bỏ em đi cũng được. Em chưa bị ai bỏ rơi bao giờ và vẫn nói rằng, là con người thì nên trải qua mọi cảm giác. Thực sự em sợ ám ảnh cảm giác bị người khác bỏ rơi, nhưng lại sẵn có tố chất hiếu kỳ muốn thử xem cảm giác đó như thế nào. Nếu định mệnh bắt em trải qua cảm giác ấy một lần thì em muốn anh là người duy nhất làm điều đó.

Nàng bảo: Em yêu anh ở sự tế nhị ấy. Ít người được tế nhị như anh.

Yêu anh đến vô cùng.

 

Chúng tôi đan ngón tay vào nhau. 

Chúng tôi làm tình trong phòng trên nền nhạc guitar mướt rượt của Carlos Santana.

Ở tầng thứ 100 gió sông Hồng lại thổi, thứ gió nồng nàn mùi phù sa non và ngô sữa đang kỳ đọng hạt. Lá vàng Levitan bời bời óng ả trong bức tranh MÙA THU VÀNG treo trên tường. Mùa thu trong tranh tràn xuống căn phòng rộng làm chúng tôi bồi hồi chìm ngập vào không gian đất trời giao mùa thu đông chứ không phải mùa hạ. Chẳng có mùi lá cây ải mục, chỉ có hương đất mới xông lên và mùi lá vàng ứa nhựa hăng nồng nàn nuối tiếc dùng dằng chưa muốn lìa cành. Cái mùi rất giống mùi đàn ông hòa lẫn mùi mồ hôi, lẫn mùi trống mái.

 

Tôi không còn bắt gặp năm hình con bò cạp nhỏ xíu đen nhánh bí ẩn trên da thịt nàng nữa. Hai con âm thầm mai phục ở hai má đùi non. Một con kiêu hãnh phởn phơ như thể vừa hút no nê sữa non ở nhũ hoa; rồi đang nằm kềnh ra ở khe ngực một cách đầy thỏa mãn. Một con bền bỉ, mải miết bò trên bụng. Một con khiêm tốn nằm bẹp ở mông trái. Dữ dội. Cuồng nhiệt. Và dịu êm. Chúng kích thích sự tò mò, đào sâu bản năng, dẫn dụ ham muốn. Chúng bắt người tình phải chú ý, nghĩ ngợi. Chúng gợi đến sự kì bí của cái đẹp. Nhưng, bây giờ chúng bò đi đâu rồi? Nàng cười tinh nghịch, bảo: Ngốc ạ! Ảnh bò cạp dán chứ không phải hình xăm. Chúng chỉ tồn tại trên người em khoảng một tuần. Em sẽ dán hình trăn rắn, hoặc sư tử, hoặc bộ mặt râu ria trùm khủng bố Bin La Đen, nếu anh muốn. Ôi trời! Dại khờ biết bao, tôi lơ ngơ như bò đội nón. Nước trong lành mềm mại qua các lần nàng tắm đã dội cuốn trôi những con bò cạp đi rồi. Hóa ra, nàng hiển hiện trong cuộc đời tôi chính ở cái sự hấp dẫn luôn luôn lạ lẫm, mới mẻ, trẻ tươi và bí ẩn. Chưa biết chừng, một lúc nào đó, ảnh của tôi sẽ âm thầm ngự ở đùi non của nàng.

Ngày chưa yêu.

 

Lúc nào nhìn thấy nàng, tôi cũng có cảm giác đang đứng trước một con gà mái hoa mơ tươi tắn, rực sỡ. Lũ đàn ông tội lỗi như đàn gà trống vè vè, đạp chân, đập cánh, gáy ầm ĩ vây chung quanh nàng. Có gã như con gà trống cồ, từ xa cong đuôi dài, mỏ nhọn cứng mổ vân vê đảo đi đảo lại viên sỏi và kêu “thóc thật… thóc thật”, dụ dỗ con mái hoa mơ dẫn xác đến. Tôi không phải là con gà trống. Tôi như con sư tử bờm dài lặng lẽ, kiêu hãnh, có một chút ngạo nghễ thầm cười cợt khinh thường những con gà trống mào lông trộn màu loe loét, bắng nhắng. 

 

Còn bây giờ, chúng tôi trôi vào miền cực lạc. Nuột nà. Căng mẩy. Và nóng hổi. Tôi kéo váy nàng lên. Tôi úp mặt, chằm bặp vào má đùi non mịn màng của nàng. Tôi cảm thấy các mao mạch li ti đang chuyển động cùng trái tim nàng run rẩy đập. Chẳng có kiêu hãnh và cũng không có mặc cảm, tự ti; chỉ có tình yêu đầy ắp căn phòng lá vàng rơi tao tác. Có cả da diết và rưng rưng. Dịu dàng rồi sâu lắng. Và chập chờn bến mê, tôi lại thấy hoa tuyết bay bay ngoài ô cửa kính.

 

*

Bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, dừng yêu, nàng bước đến xoay ngược bức tranh NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ úp vào tường. Vải bố, khung gỗ mộc trần sì và màu vẽ lem luốc ở mặt trái bức tranh lộ ra trơ khấc. Nàng bảo:

 

“Một MÙA THU VÀNG là quá đủ rồi. Em không chịu được ánh mắt nhìn bí ẩn của NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ trong bức tranh này. Cứ như có một con đàn bà nào đó đang chen vào giữa chúng ta. Mất tự nhiên. ”

Nhạy cảm và tinh tế. Yêu quá đi thôi. Tôi gục đầu vào ngực nàng như trẻ nhỏ tìm vú mẹ. Nàng âu yếm, suông những ngón tay búp măng vào mái tóc rối bù của tôi.

 

“Tiểu thuyết ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI ra rồi, anh ạ. Buổi chiều hôm qua chờ ở nhà in sốt ruột toát cả mồ hôi mới lấy được 3 quyển biếu tác giả. Mừng vui và bồn chồn nhớ ngay đến anh, chỉ muốn gặp để tặng cuốn đầu tiên.”

 

Có niềm hạnh phúc nào hơn thế? Lúc buồn, người đầu tiên nàng muốn nhìn thấy đôi mắt hoang vắng cô độc… là tôi. Lúc vui, kẻ đầu tiên nàng muốn chia sớt cảm xúc hưng phấn cũng là tôi. Niềm nhớ nhung. Nỗi khổ sở, dày vò. Giọt nước mắt. Bộ underwear mới mua. Kết luận của bác sĩ về cái u lành như trái nho ở vú trái… vv… Tất cả mọi điều mọi thứ trên đời nàng đều muốn tôi là người đầu tiên biết, người thứ nhất được chia sẻ, người duy nhất cảm nhận; hoặc chỉ đơn giản tôi chứ không là ai khác ngắm nhìn…

 

Tôi hôn nàng thật sâu, rồi bảo:

“Anh thật hạnh phúc vì có em.”

Nàng lấy tập tiểu thuyết mới in ra khoe. Hương thơm da thịt nàng phảng phất át cả mùi mực mới in. Khi ở bên nàng thì sự nghiệp, chức vụ, tiền bạc chất thành núi và ngay cả Giải thưởng điện ảnh Oscar danh giá của Hoa Kỳ là niềm khát khao cháy bỏng treo trước mắt cũng chỉ là con số không tròn trĩnh vô hồn đối với tôi. Nàng là số một, là duy nhất, là bầu trời mặt đất của tôi.

 

Phải dùng lý trí để buộc mình tỉnh táo, tôi cảm nhận: Mùi mực in mới. Giấy mới. Tập tiểu thuyết này lẽ ra tôi đã được nhận từ ngay cái buổi chiều nàng bồn chồn, da diết nhớ ấy. Cũng chẳng sao, tập sách ở bên nàng càng lâu càng được ướp mùi hương da thịt nàng.

 

Tôi khen cái bìa đẹp, sang trọng. Con mắt người họa sĩ này đáng đặt bên ngòi bút người sáng tác. Nàng lưỡng lự, cái sự lưỡng lự trong sự nôn nao rối bời của người đang yêu.

“Nhưng mà, em… đề tặng anh thế nào được nhỉ?”

Tôi bảo:

“Tùy cưng.”

Nàng nghĩ ngợi, đôi mắt lấp lánh sáng reo vui như loài người vừa tìm ra lửa:

“Em sẽ ký tặng anh bằng dấu son.”

“Dấu son?... Thôi, tùy em.”

 

Khác đời quá đi mất! Nàng thường sống và yêu dị biệt chẳng giống ai. Đắm say sống. Cuồng nhiệt yêu. Sống và yêu như lửa cháy ngùn ngụt thiêu đốt trụi cả cánh rừng nhiệt đới. Sống và yêu cần thiết như ánh sáng, thiếu nó thì tăm tối đần độn; như không khí, thiếu nó thì ngạt thở, đông cứng.

 

Tôi hình dung nàng đã chúm chím môi in một hình trái tim đỏ hồng lên trang đầu nơi các tác giả thường ký tặng. Son môi không bị in phẳng bẹt trên giấy trắng mịn mà bóng nổi hình khối trái tim hồng, có những đường xẻ mảnh gợi cảm thân thuộc gần gũi. Bao nhiêu dấu son như thế này đã từng in ở mắt, má, cổ, ngực, đùi tôi…? Không nhớ. Tôi tưởng tượng nàng đóng dấu son môi vào tập sách, và nàng cũng đóng luôn dấu son vào trái tim tôi đang run rẩy…

 

“Em sẽ in cuốn bút ký chân dung văn nghệ sỹ, mà anh là nhân vật đầu tiên.”

Tôi vẫn không thôi ngắm nghía ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI của nàng. Lật từng trang, soi từng chữ cứ như là báu vật của mình. Tôi đã nghĩ đến việc chuyển thể ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI sang phim, nó sẽ là quả bom tấn ném vào nền điện ảnh nước nhà đang èo uột, đang như cái ao tù đọng, tẻ nhạt.

“Ơ kìa. Em nói anh không nghe à?”

“Ờ… ờ… Anh nghe… anh nghe.”

“Này nhé, bút ký chân dung sẽ in 2 vạn cuốn khổ 14x20,5, dầy 200 trang, giá tiền mỗi cuốn 27 ngàn đồng. Nhuận bút 10% sẽ là 54 triệu đồng, anh ạ. 54 triệu sẽ mua được 100 bộ đồ lót giống như bộ underwear màu lửa anh tặng em…”

 

Nàng không nhận ra tôi cau mày và nặng mặt. Tôi đang thẫn thờ trôi cùng sao trời đêm tuyết rơi mùa hạ với đôi môi hình trái tim thay câu đề tặng, thì nàng lại đồ lót, sách dầy mỏng, giá tiền đắt rẻ, với… nhuận bút. Văn chương và đồ lót. Giời ạ! Tình yêu trữ tình lãng mạn bị gói kín cầm tù trong cái quần lót màu lửa. Tôi hoang hoải. Chỉ muốn chui trốn vào giữa cuốn tiểu thuyết của nàng.

Một đêm bên nhau thật quý báu, hiếm hoi. Tôi không muốn thân xác và tình cảm biến thành cây nước đá tan chảy giữa trưa hè sa mạc Sahara châu Phi. Tôi gạt mọi bẽ bàng và tất cả những ý nghĩ tồi tệ về nàng. Tôi tìm lại cảm giác hồi hộp, nhớ những đoạn thư của nàng.

 Nàng viết: Có thể chỉ nắm lấy bàn tay của anh cũng là đủ, nhưng có thể suốt cả cuộc đời này cũng là chưa đủ. 

 

Nàng viết: Em nghĩ đến anh lúc đang đi trên đường, lúc năm giờ sáng chạy vòng quanh hồ Hoàn Kiếm, lúc lên cầu thang gỗ đã ngả màu thời gian trong ngôi biệt thự kiến trúc Pháp, lúc ăn trưa ăn tối, lúc viết cứ một lúc phải dừng lại, lúc nói chuyện với người khác nữa, luôn không tập trung được, không hiểu người ta nói gì. Và tất nhiên, trước khi đi ngủ, khi vừa tỉnh giấc buổi sáng hay giật mình thức giấc giữa đêm cũng… nhớ anh.

 

Còn nghi ngờ gì nữa, đích thực là tình yêu.

Có lẽ tôi phải viết kịch bản phim nhựa và tự làm đạo diễn cũng không đủ ngợi ca tình yêu của nàng. Sách khổ to khổ bé, 54 triệu đồng nhuận bút, bộ đồ lót màu lửa và chuyện cơm áo gạo tiền đời thường trần tục bay biến mất. Trước mắt tôi, chỉ còn là đôi tay trần nuột nà, gương mặt nàng khả ái với đôi môi hồng gợi dục. Trong đầu tôi, chỉ còn lại một nửa cuộc đời mình yêu dấu, tôi sẽ cắp đi theo khắp chân trời góc biển. Trong trái tim nhân hậu của tôi, chỉ một tình yêu xao xuyến da diết bù đắp, tựa đỡ, san sẻ và dâng hiến tận cùng. Tôi quấn vào nàng, nàng bện chặt vào tôi.

Chuông điện thoại reo. Nàng ngừng yêu vồ lấy máy.

“…”

“Em vừa tỉnh dậy. ”

Nàng đang lựa lời tránh cuộc tra vấn giữa đêm khuya khoắt. Tôi thầm nghĩ. Lòng kiêu hãnh nổi lên khiến tôi kiên quyết không thèm nghe tiếng đàn ông èo ẽo thô lậu trong máy điện thoại vọng đến. Sao nàng lại có chơi được với gã đàn ông èo uột ái nam ái nữ thế nhỉ?

“…”

“Thế ạ? Vậy mà em không biết là vừa có động đất khủng khiếp.”

Hóa ra, chúng tôi làm tình mải miết, cuồng điên… không hề biết cửa kính rung cầm cập. Và dưới đường, người Hà Nội đang hoảng loạn túa ra từ các tòa nhà bê tông lạnh lùng, nháo nhác sợ hãi lo lắng vì quả đất vừa rùng mình hắt hơi sổ mũi ở đâu đó.

“…”

“Em bình an. Anh đừng lo.”

“…”

“Vâng! Tiểu thuyết ra chiều qua, in đẹp, anh ạ.”

“…”

“Ở hiệu sách cũng bán đấy.”

“…”

“Chỉ còn mỗi một quyển. Nhưng, là quyển đầu tiên đã định...”

“…”

“Vâng.”

“…”

“Thì em bận rộn cho sách ra, còn tâm trạng nào mà nhớ cuộc hẹn hò của anh nữa…”

“…”

“Chỗ đang ở rất đẹp, ấm áp. Sao anh lại từ bỏ, chuyển đi dễ dàng thế?”

“…”

Tôi bắt gặp nỗi buồn nuối tiếc tê tái trên gương mặt nàng. Cái ánh mắt hốt hoảng ấy mách bảo tôi rằng: Nàng đã đến chốn ấy rất nhiều lần. Và sắp phải xa một nơi thật thân thuộc dầy kỷ niệm, mà nàng không hề muốn.

“Vâng… vâng ạ!”

Nàng bỏ máy. Không nghĩ ngợi, bảo:

“Đồng chí ấy là người yêu cũ…muốn em tặng sách…”

Ôi trời! Có một cục nghẹn cồn lên giữa cuống họng tôi. Không! Nó là trái cấm nàng E va tặng A đam - người đàn ông đầu tiên trên trái đất nuốt không trôi.

 

*

Tôi không biết lúc rời căn phòng ở tầng thứ 100 khoảng thời gian nào. Chỉ loáng thoáng nhớ trước lúc ra khỏi cửa, nàng bảo:

 

“ĐÊM MÙA HẠ TRUYẾT RƠI của em, anh đọc hết rồi nhỉ.”

“Thì em bảo: anh là đạo diễn, đọc giúp em xem những đoạn thoại có ổn không mà.”

“Thôi, anh đọc quyển này, hay lắm.”

 

Nàng lôi quyển tạp văn CHUYỆN KỂ LÚC O GIỜ mới mua đưa cho tôi. Nó là tập sách gom lại các câu chuyện bạn đọc chia sẻ với Đài Tiếng nói trong đêm không ngủ về đủ sự nhân tình thế thái. Nàng hớn hở kể: Trong này có câu chuyện rất hay, và cười ra nước mắt, anh ạ. Một anh chàng mua tặng cô người yêu mới bộ quần lót nhân ngày sinh nhật; mua cái váy rộng xòe tặng cô người yêu cũ đang mang bầu. Chẳng hiểu sao, chàng tặng nhầm quà người nọ cho người kia. Nàng người yêu mới nhìn cái váy màu nâu đen rộng như cái nơm đại, buồn rầu ngay trong đêm sinh nhật, bảo: “Em đã nói size đồ lót cho anh rồi. Cứ tưởng tượng nó rất đẹp. Chắc chắn sẽ vừa vặn, ôm khít thân thể em đến không thể tin được. Vậy mà…” Chàng trai bối rối, chẳng biết xử lý tình huống đã chót xảy ra, đành viết thư chia sẻ với nhà đài. Nàng hỏi tôi: Anh yêu! Là anh, anh sẽ khuyên chàng trai lơ đãng và ngốc nghếch ấy thế nào?

 

Hình như lúc ấy tôi không trả lời. Hình như lúc ấy tôi thấy nàng cầm lại tiểu thuyết ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI bỏ vào túi xách. Hình như nàng hôn tôi nồng nàn. Hình như nàng rời căn phòng có bức tranh MÙA THU VÀNG ở tầng thứ 100 trước tôi. Hình như lúc đó tôi nghi ngờ trí nhớ của mình. Không thể như thế. Nàng đã tặng ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI cho tôi. Hình như tôi giật mình mở cặp, lật tung gối ga, chui xuống gầm giường tìm ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI. Hình như tôi lật lại bức họa NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ, rồi ngẩn ngơ buồn lặng ngắm nhìn nàng đội mũ lông trên tường mà chẳng hiểu nổi cái nhìn bí ẩn ấy. Chả lẽ tôi mơ? Không thể như thế được. Vậy là tôi chưa gặp nàng? Chưa có chuyện hái sao trời? Chưa có tuyết rơi? Chưa làm tình bên MÙA THU VÀNG Levitan? Và chưa có chuyện nàng tặng sách cho tôi? Vậy thì sao tôi ở bên NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ?

 

Cục nghẹn gồ lên tắc giữa cổ họng tôi. Ôi tổ tiên E Va ơi, sao người không nuốt trọn trái cấm ngày xưa ấy. Nuốt trôi vào dạ dày là tiêu hóa hết. Cục nghẹn là tình yêu. Vườn địa đàng đã biến thành vườn tình yêu cũng bởi sự nuốt dở dang. Tôi nhận ra cổ đẹp đàn bà đẹp hơn cổ đàn ông, cái đẹp phẳng phiu giản đơn, không u cục, chồi mấu. Chỉ có đàn ông mới có cái cục đau khổ và hạnh phúc này. Tôi đồ rằng: Con người bắt đầu biết yêu từ đàn ông, và tội lỗi cũng bắt đầu từ tình yêu. Tôi liên tưởng đến đám đàn ông giống tựa lũ gà trống mào lông diêm dúa sặc sỡ. Nhưng, nguyên nhân sâu xa mọi tội lỗi lại bắt đầu từ đàn bà.

 

*

Hơn một tuần sau.

Nỗi buồn xa vắng dâng đầy đã dịu đi. Cục nghẹn bớt chồi lên. Nhưng, kịch bản thiên tình sử tặng nàng vẫn chưa ra được cảnh đầu tiên. Tôi  quay lại niềm say mê với sách cũ.

 

Hiệu sách cũ nhộn nhịp bán mua. Tôi chọn được tập 1 của bộ“Đại từ điển bách khoa Larousse” mối xông từ trang giấy lót xuyên qua ruột đến tận bìa bốn lỗ nhỏ như hạt đậu xanh mà giá chỉ bằng một bát phở. Mua được tập Thơ tình thế kỷ 20 dày 400 trang có cả lời đề tặng và chữ ký loằng ngoằng của một người nào đó tặng cho ai đó, mà chỉ ngang một que kem Bờ Hồ…

 

 

Bất chợt, tôi bắt gặp tiểu thuyết ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI cùng vài quyển sách nữa của nàng trong đống sách cũ vừa đổ từ bao tải ra. Không thể tin được! Là dấu son môi của nàng!? Dấu son môi có những đường xẻ mảnh gợi cảm hình trái tim in ở trang đầu thay cho lời đề tặng và chữ ký. Tôi nhận ra dấu son quen thuộc, gần gũi đã từng in khắp nơi trên thân thể tôi. Tôi còn cảm nhận được cả mùi hương da thịt đàn bà quen thuộc vẫn còn vấn vương trong từng trang tiểu thuyết. Tôi dám chắc, nếu có kính hiển vi, sẽ nhận ra ngay vân hoa tay của mình đã từng in chi chít lên trang trang lót, trang trọng và trang bìa ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI.

“Sách mới đẹp…Thật hoài phí.”        

 

Tôi buột miệng nói trong vô thức. Chị chủ sạp sách cũ mặt hớn hở, mua được của rẻ, bảo:

“Người ta dọn chuyển nhà, vừa thải một bao tải. Cái anh kia kìa.”

Tôi nhìn theo tay người chủ sạp sách cũ. Chỉ thấy cái lưng áo thổ dân da đỏ in hình con dao quăng của thằng cha đang dắt xe máy xuống lòng đường. Chả lẽ nước Nam này còn chiếc áo thứ hai?

Bất giác tôi thở dài ngao ngán. Buồn hoang hoải. Đau thắt lòng. Và bẽ bàng…  

 

“Đồ điên! Đồ tâm thần. Muốn chết à.”

Tôi giật mình. Ô tô vừa phanh cháy mặt đường, khói đen đang mù mịt. Quyển tiểu thuyết tuột khỏi tay tôi rơi xuống đường nhựa. Suýt chết. Xe máy và tôi đang trước mũi ô tô tải trọng 24 tấn, chỉ cách 10 cm.

Sau tiếng quát là những lời rủa của người đi đường:

“Sao dạo này lắm thằng hâm thế nhỉ?

“Lơ ngơ như bò đội nón.”

“Có khi đang làm thơ trong cơn mơ đấy mà.”

Mơ! Hay là tôi đang mơ nhỉ? Tôi đang sống trong một không gian ảo với những câu chuyện ảo?

Gió tốc tác lật từng trang ĐÊM MÙA HẠ TUYẾT RƠI.

Hoa mắt. Chập chờn. Tôi vẫn kịp nhận ra cái dấu son môi in ở trang đầu tiểu thuyết đỏ chót./.

 

Tháng 7.2009

Sương Nguyệt Minh
Số lần đọc: 2436
Ngày đăng: 29.08.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Pháp trường lừng danh - Ngữ Yên
Viên ngọc trai - Nguyễn Minh Phúc
Củ khoai Hồng Lục - Phan Thế Hải
Vợ người - Nguyễn Anh Thế
Gã lang thang tóc trắng - Trương Văn Dân
Viên đạn cuối cùng - Mai Tú Ân
Người tìm thuốc trường sinh - Hiếu Tân
Biển - Khôi Vũ
Hồ sơ của một phiên tòa - Sâm Thương
Bóng chiều - Phan Đức Nam