Hắn về quê thưa dần, thưa dần, và rồi đã lâu hắn chẳng về quê nữa. Hắn yêu miền quê của hắn da diết. Những khi buồn, hắn thường mang một chai rượu nhỏ rủ tôi chui qua cái lỗ thông hơi lên tầng thượng khu nhà trọ uống suông cùng hắn. Câu chuyện bao giờ cũng chỉ xoay quanh những kỉ niệm về một ngôi làng nào đó mà qua giọng kể của hắn có lẽ cũng na ná như ngôi làng của tôi vậy. Nhưng chắc nó ở xa lắm nên trong những câu chuyện ấy, ngôi làng hiện lên cứ mờ mờ ảo ảo chỉ rõ nhất là một con đường bụi đỏ mờ mịt trong cái nắng hè đổ lửa. Khi đã được đôi chén, cái chất men say tạm xua đi sự rụt rè cố hữu trong hắn, hắn hào hứng kể bao nhiêu chuyện, nhiều lúc rất vụn vặt. Chẳng mấy khi tôi quan tâm đến chúng nhiều như chuyện hắn với thằng em trai bắt dế ở đồi thì hắn lại lan dần sang quê hắn chỗ nào nhiều dế và bắt dế thì phải bắt bằng cách đổ nước mới thú. Hay chuyện hồi nhỏ hắn hay đi quét lá tre với bà nội. Mùa lá tre, cả một ngôi làng bồng bềnh trong hơi sương mơ hồ bỗng chốc từ trên mênh mông đổ ập xuống nắng cuối thu vàng rực nhưng se se lạnh. Qua những câu chuyện ấy tôi chỉ biết thêm rằng: “À! Hắn cũng có một người em trai và người bà nội!”. Thế thôi! Hắn ít khi cười to, ngay cả những lúc chỉ có tôi và hắn, trước khi cười bao giờ hắn cũng lén nhìn đâu đó. Có lần đang vào chuyện, bất chợt giọng hắn trùng xuống, đôi mắt lẫn vào góc khuất nào đó sâu hút hắt. Tôi thoáng rùng mình. Không hẳn là tôi sợ. Mà cũng có cớ để sợ chứ. Kẻ ít nói như hắn ai biết bên trong lòng chất chứa những gì. Có khi chính cái sự nội tâm ấy nhiều lúc làm con người ta nổi điên . Hắn xin tôi một điếu thuốc, chưa bao giờ tôi thấy hắn hút thuốc. Nhưng cách bật lửa châm thuốc của hắn thì thật điệu nghệ như bất kì một kẻ nghiện thuốc sành sỏi nào. Từ khi quen hắn, tôi vẫn không dám hỏi hắn yêu cái vùng quê ấy hơn tất cả những người đàn bà thì tại sao hắn không thu xếp trở về một đôi lần mà đêm nào cũng uống rượu suông bới lật lại những dĩ vãng tuổi thơ như thế! Nhưng tôi không dám hỏi mà cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hỏi hắn vì như thế có để làm gì đâu.
Chúng tôi trọ trong cùng một khu nhà tồi tàn ven đô. Cả thảy có năm phòng chia làm hai tầng nhà lối thông nhau bằng một cái cầu thang không bao giờ biết đến chút ánh sáng mặt trời. Tôi cũng chẳng biết trong cái hang của mình có bao con người chui rúc. Trời tờ mờ sáng, họ đã rút sạch. Trời bắt đầu vào khuya, mới lách cách có tiếng mở cổng. Đèn không bật, họ đổ vật xuống giường như những bóng ma. Không ai biết họ làm gì và họ cũng chẳng cần biết ai làm gì. Hắn ở bên cạnh phòng tôi, một mình với một khoảng tối triền miên. Căn phòng không bao giờ có ánh sáng, duy nhất có ô của sổ bằng bàn tay thì lại bị che kín bởi bức tường lớn nhà hàng xóm. Hầu như cũng chẳng bao giờ tôi gặp hắn và biết hắn trọ sát phòng mình. Cửa phòng của tôi luôn im ỉm khóa. Nếu tuần nào tôi không phải đi viết bài thì chỉ ngồi ở nhà cắm đầu vào bàn phím cặm cụi viết. Bất chợt một hôm, hắn gõ cửa phòng tôi muốn mượn một quyển sách để đọc. Tôi cũng chẳng hiểu sao hắn lại biết tôi có sách mà mượn. Tôi hỏi hắn muốn mượn sách gì. Hắn rụt rè nhìn quanh rồi khẽ khàng bảo tôi sách về những con đường bụi đỏ. Tôi lắc đầu. Hắn lại nài nỉ sách về cái gì đó có cánh đồng, có lá tre, hắn còn kể ra một loạt, đại khái là về một làng quê. Hiểu ý, tôi mỉm cười đưa cho hắn quyển “Trẻ làng” tôi vừa in. Từ đó, hắn thân tôi.
Hắn leo lên trước, bíu tay vào thanh sắt nhảy mạnh lên sân thượng. Khi tôi leo lên, hắn đã ngồi thu mình lại, hai tay bó gối nhìn lặng về phía ánh trăng. Khuôn mặt hắn co lại, mảng da rìa tai nổi những đám sần lớn. Tôi dụi dụi mắt nhìn lại. Đã lâu tôi không trò chuyện với hắn. Tôi còn rất nhiều việc phải làm, phải kiếm tiền để vật lộn với cuộc sống thị thành khắc nghiệt này. Hắn lại bắt đầu câu chuyện với ngôi làng liêu trai ấy. Những đứa trẻ con tóc đỏ như râu ngô phờ phạc cuối mùa đuổi trâu về trong ráng chiều cháy ngùn ngụt như một mồi rơm bất thường. Còn đêm thì quê tôi lạnh lẽo lắm. Những linh hồn vật vờ đi lại trên những con đường bụi đỏ. Tiếng tru dài não nề của đàn chó hoang từ vạt rừng bên vọng lại. rì…rào, rì…rào! Cứ như vậy hắn kể, hắn lẩm nhẩm, rồi lảm nhảm nói một mình chẳng cần biết tôi có nghe hay không nữa. Trong hắn chắc phải có một nỗi ám ảnh ghê gớm. Màu đỏ loang đầy những câu chữ của hắn. Hắn từ từ ngồi dậy, tiến lại một đống củi phía góc sân thượng. Giờ tôi mới để ý. Có lẽ hắn đã nhặt đống gỗ vụn trên tum, xếp vào đó từ trước. Hắn tiến lại khe cửa móc ra một chai nhựa nhỏ, rải từ từ thứ nước lệt sệt lên đó, có lẽ một chai xăng thì phải. Mọi việc diễn ra lặng lẽ. Hắn im bặt không nói gì nữa, những cử chỉ chậm chạp, đôi mắt như tê dại đi. Tôi có cảm giác tất cả ánh trăng như đang dồn lại chảy đầy trên mặt, trên cổ và trên người hắn. Phút chốc, người hắn méo mó, chực tan ra cùng ánh trăng. Gió bỗng nổi lên, thổi ào ào. Vẫn những cử chỉ rất không bình thường, hắn quẹt một que diêm, ngắm nghía như chuẩn bị quăng vào đống củi. Tôi thấy bực mình vì những gì đang diễn ra trước mắt. Thật không đâu, mình lại bị lôi vào cái hoàn cảnh rùng rợn này. Nhẽ ra, tôi phải ngồi bật dậy, tỏ thái độ khó chịu rồi chui tọt qua lỗ tum về phòng thì thay vào đó tôi cứ ngồi như trời trồng. Đôi chân tê cứng không thể nhúc nhích được. Bàn tay không chịu nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Tôi đờ mắt nhìn theo hắn trong tâm trạng hoảng loạn và tự dằn vặt mình. Biết đâu hắn sẽ quay tôi trên ngọn lửa kia hay ít ra cũng sẻ từng mảng thịt tôi mà nướng chín. Chỉ có trời mới biết. Mà tôi đã biết hắn làm cái gì đâu. Hắn làm cái gì để sống nhỉ? Không! Không làm gì hết. Hắn đói quá chăng? Tất cả những thứ hiện lên trong đầu tôi chỉ vì một lí do tôi nghĩ hắn đã phát điên. Bùng! Ngọn lửa bật cháy hừng hừng sáng lóa sân thượng. Hắn ngồi xuống nhẹ nhàng rồi vẫy tôi. Tôi giật nảy mình. Cái vẫy tay của hắn yếu ớt lạ lùng. Thoáng qua mắt tôi những vệt da bong lỗ chỗ trên tay hắn. Lại chỗ hắn, tôi thở phào. Thì ra hắn không điên.
Hắn bảo ngày xưa, ngày hắn còn rất bé, bố hắn thường chất một đống củi giữa nhà vào những ngày chớm lạnh với một ấm trà xỉn miệng. Mẹ hắn ngồi đối diện, tranh thủ đan quần áo len cho anh em hắn. Hai anh em đùa nhau ầm ĩ căn nhà nhỏ ấm áp ánh lửa. Nghe giọng kể nâng niu từng câu chữ của hắn, tôi bỗng thấy nhớ da diết quê nhà. Tự nhiên tôi nghĩ đến con đường bụi đỏ của hắn. Hắn tìm gì ở con đường bụi đỏ ấy? Hay chăng đó chỉ là ám ảnh của một con đường về. Cũng đã lâu rồi tôi chưa về quê. Cái nghề mài bút kiếm ăn này nay đây mai đó, muốn về chẳng có bao giờ mở mắt. Những con đường dẫn đến muôn ngả. Tôi thì tôi luôn khát khao những con đường trải nhựa phẳng lừ dẫn đến một chốn đô hội phồn hoa. Trong những cái truyện ngắn tôi viết ra, con đường bụi đỏ chỉ còn trong giấc mơ tuổi thơ, giấc mơ thì đẹp, đẹp vì trong sáng. Nó không giống như vẻ đẹp của đàn bà, những vẻ đẹp ngập ngụa nhục cảm. Hắn ném một thanh củi nhỏ vào giữa đống lửa rồi rụt vội bàn tay bè bè khoanh vào trước ngực một cách vụng về. Hắn ngẩng đôi mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngạc nhiên. Đôi mắt hắn đầy vẻ van xin, mà hắn thì đã van xin tôi điều gì bao giờ đâu. Hắn nhấp nhổm liên tục. Tôi biết là hắn muốn nói gì đó. Nhưng rồi hắn yên lặng xin tôi điếu thuốc rít những hơi dài. Tôi có cảm tưởng người hắn trùng xuống, xo vai, bó gối nhìn vào cõi xa xăm.
Chúng tôi chui xuống khỏi cái lỗ nhỏ khi đống lửa tàn và trời đã quá khuya. Tôi xuống trước. Hắn lưỡng lự một chút chưa muốn xuống như còn tiếc nuối một điều gì đó. Tôi biết hắn tiếc điều mà mới chỉ nói ra bằng ánh mắt. Tôi muốn chặn lại những điều hắn muốn nói bằng cách vờ bình thản trở về phòng. Tôi cảm nhận được sự thất vọng trong tiếng uể oải của cánh cửa phòng hắn. Những điều hắn muốn nói chắc chắn là một sự không bình thường. Và tốt nhất là hãy sống với những cái bình thường trước khi hối hận.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc tôi leo lên cái cầu thang ọp ẹp thì bà chủ nhà cũng vừa khóa cái phòng của hắn vừa càu nhàu khó chịu. Vừa thấy có bóng người bà chửi vung lên như có chỗ trút ấm ách. Một quân dở điên dở dại. Một quân lừa lọc. Đấy cậu vào mà xem. Nói rồi bà mở đánh tách ổ khóa, mở toang cánh cửa phòng hắn. Trống hoác. Nguội tanh. Vừa đưa mắt lướt qua căn phòng, tôi thót tim muốn khuỵu xuống. Trên bức tường vôi bê bết sơn đỏ quệt xiên sẹo thành bức tranh nghiêng ngả quái dị. Một con đường lớn đỏ thẫm chạy ngoằn nghoèo. Những vệt sơn chưa chảy được xuống nền nhà đã vội co lại như máu khô. Phía cuối con đường thấp thoáng nhiều mái nhà đổ nát. Những hình người đứng ngồi ngổn ngang hướng về con đường như đang khao khát ngóng một cái gì đó. Những đôi mắt được tô đậm bằng thứ sơn đỏ thành ra chỉ còn hốc mắt đờ dại. Phía sau, bà chủ nhà vẫn luôn mồm xỉa xói. Nhưng hai tai tôi ù đi. thiếu chút nữa tôi đổ vật xuống giường khi chợt thấy trên con đường bụi đỏ ấy, thấp thoáng hắn xách cái ba lô nhàu nát lầm lũi đi. Trong tôi thoáng hiện lên những vết sần trên cánh tay hắn trong ánh lửa thấp thoáng đêm qua. Tôi đã gặp những vết sần ấy ở đâu đó! Thôi đúng rồi một làng phong tôi đã đi qua. Hắn đã được đẩy ra khỏi ngôi làng tật nguyền ấy, để sống. Thảo nào hắn thèm một con đường bụi đỏ đến vậy. Con đường tìm trở lại cõi chết nhưng được sống những ngày thanh thản. Bất giác tôi nhớ đến đôi mắt của hắn đêm qua. Đôi mắt mời gọi. Hắn muốn mời tôi về quê hắn một lần chăng?
Có lẽ nội nhật nay mai tôi phải về quê. Quê tôi cũng có một con đường bụi đỏ. Chỉ có điều tôi thì ruồng rẫy con đường ấy còn hắn lại miên man đi tìm. Có phải vì thế mà hắn đã không thể cất lời mời tôi một lần đi trên con đường bụi đỏ của hắn… Biết đâu, chỉ là biết đâu thôi, một ngày nào đó hắn sẽ đọc được câu truyện này. Tôi muốn cảm ơn hắn. Chính nhờ có hắn mà tôi tìm lại được hạnh phúc bỏ quên của mình. Cầu chúc cho hắn những tháng ngày bình an trên con đường bụi đỏ.
(Hà Đông 04/03/08)