Kìa anh
con chim con trên mái rêu cổ đang há mỏ líp chíp những thanh âm yếu ớt
báo tin một ngày cơn bão qua rồi
lớp rêu xanh ngắt đang nhen nhúm trổ bông
anh thấy không
những sắc màu lấp lóa của bình minh réo gọi sự sống dâng lên trong lồng ngực em
dù ánh mắt còn mang nhiều u tối
vẫn chiếu vào ngày mới tia hi vọng đâm chồi
chúng ta hiểu
cơn bão nào đi qua không kéo theo nhiều gẫy đổ
có cơn dông nào chứa đựng bình yên
như trong em
bụi bặm và rác rưởi thời gian phủ kín
giông bão cũng có nỗi niềm riêng
hoa lưu li luôn mang sắc tím..và cúc vàng là lẽ hiển nhiên
mà hôm nay...
em chợt nhận ra hoa cúc có thể có tới trăm màu mới mẻ
và lưu ly có thể không còn tím
giông bão có khi cần để gột rửa những nỗi đau
như anh
bất chợt một lúc nào anh nhận ra sự khiếm khuyết trong em
lại là nơi anh gởi tình yêu nhiều nhất
sự khiếm khuyết hiển nhiên lại là điều rất thật
trong hiếm hoi những sự thật
và em
đã tập nhìn tận cùng vào lặng im
điều im lặng của một tình yêu chỉ còn trong cổ tích
và giông bão riêng em là một điều bí mật