Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.088
123.232.814
 
Những chiều thứ tư
Phạm Khánh Liêm

1. Hiển không như người con trai khác… Hiển lạ lắm. Minh thấy Hiển ngộ nghĩnh như cậu thanh niên mới lớn nhưng chững chạc trước tuổi, Minh tò mò. Lần gặp đầu tiên sau bảy năm, Minh ngạc nhiên, Hiển cao (mà Hiển vốn đã cao), vạm vỡ (ngày trước Hiển ốm nhom, gầy còm), tóc lòa xòa và có cả râu, râu quai nón hẳn hòi. Lần gặp ấy, Minh không hề nhận ra Hiển. Hiển đứng gần Minh thật gần, lúc Minh đang lui cui ngó quyển sách mới. Khi ngó lên, mắt Minh và Hiển chạm nhau. Và nhận ra nhau, Minh vỡ òa, Minh cảm thấy lạ lẫm, và rất đỗi kinh ngạc. Hiển thì đứng đó, bình thản. Lần uống cafe thứ nhất đó mở đầu cho hàng loạt cuộc gặp gỡ tiếp theo. Chiều hẹn thứ tư là tất cả cho cả tuần. Vậy mà không đủ cho hai giờ đồng hồ huyên thuyên của Minh. Minh nói như sáo, Hiển lắng nghe và thêm thắt.


2. Chiều thứ tư, không đầu không cuối, cứ lửng lơ mà nghề của Minh có phải lúc nào cũng được ra về đúng giờ đâu. Và như thế Minh hay đến trễ. Minh đến trễ trong lần thứ hai của cuộc hẹn. Không thanh minh, không giận dỗi, Hiển ngồi lặng lẽ đợi. Minh hối hả đi tới, thật nhanh, cố tỏ vẻ lo lắng khi trong lòng lại bình thản. Minh không đẹp, cũng không có điểm gì đặc biệt để níu chân người khác. Nhưng anh Bảo khi tỏ tình đã nói Minh có duyên, nhìn lâu, bị cuốn hút. Và dĩ nhiên Minh không phải là người kiêu kì, nhưng cũng đã có rất nhiều người đã đợi chờ Minh như vậy, rất nhiều lần. Nhiều lần như vậy, Minh đâm quen. Lần thứ nhất trễ hẹn, lo lắng cầm tay ga đến không vững. Nhưng đã có lần thứ hai, đến lần thứ ba và n lần nữa, Minh trở nên bình thản. Hiển không hỏi lí do, Minh ngó Hiển rồi gọi cafe. Hiển khuấy ly cafe cho Minh rồi nói:

 

- Hiển biết Minh sẽ tới. Nên Hiển đợi!

 

-   Nếu Minh không tới?

 

- Hiển đợi, đến lúc nào thất vọng sẽ về.

 

Chuyện đương nhiên thì phải…

 

Minh về trong sự ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì sự đối xử khác biệt của đứa bạn mặc dù cũng đã quen lắm tính tình. Ngày mai lại là thứ tư. Minh sẽ sắp xếp công việc để không là người đến trễ. Nhưng đến chiều, Hiển gọi điện thoại bằng cả tấm lòng của kẻ sa cơ lỡ vận.

 

- Bây giờ gặp!

 

- Nói đừng giận, bây giờ bận lắm. Hôm khác nhé.

 

- Hôm nào?

 

- Mai. Mai mình sẽ gặp mà.

 

Trời, Hiển sẽ giận, hay tệ hơn, không nhìn mặt nhau nữa. Nhưng Hiển cũng thông cảm cho chứ, có phải là rảnh rỗi lắm đâu. Minh cũng công việc ngập đầu… Hiển nói tha thiết: "Hiển sẽ đợi!" - Rồi cúp máy. Minh bận thiệt. Nhưng quay trở lại công việc thì không được nữa, vì có người đang đợi mình. Do vậy, như một đứa ngốc, Minh loay hoay lấy áo khoác và túi xách, ra quán cafe. Hiển ngồi một mình. Lặng lẽ và cô đơn. Chuyện. Mọi cái đều có thể giải quyết được mà. Hiển thất tình. Người Hiển yêu có người yêu. Ai đó, cũng không biết ai… Trách nhiệm của một người bạn (đúng nghĩa) là an ủi và là điểm tựa. Nhưng cũng chưa biết bắt đầu từ đâu. Anh nhắn tin: "Em làm gì vậy? Anh đang ở Mưa, em đến nhé!" Sẽ sàng rút máy, cố nhắn lại cái tin có vẻ không hợp lắm với mối quan hệ này: em bận, anh ngồi một mình nhé! Rồi khóa máy. Hiển vẫn không hay, vẫn ngồi ủ rũ, mái tóc bồng rũ ngược về phía trước. Đã nói không biết bắt đầu từ đâu, nên cũng im lặng. Giọng của Tom Jone kéo dài: I' ll never fall in love. Cố gắng khuấy ly cafe mạnh hơn một chút để tập trung sự chú ý của Hiển. Nhưng Hiển cũng không phải ứng. Thôi thì đành nghe nhạc một mình vậy. Khúc nhạc violon trỗi lên dài tha thiết. Bỗng Hiển cười và nói rằng:

 

- Hiển luôn có cảm giác rất lạ khi nghe violon, ừ, như  có bàn tay vô hình nào đó chộp lấy tâm hồn mình, kéo dài thật dài cho giãn ra, rồi xoắn lại và chậm rãi rứt ra làm trăm mảnh. Minh ngó Hiển:

 

- Rồi sao nữa?

 

- Rồi tung tất cả lên trời, cho nó bay lả tả!

 

Minh ngó Hiển lần nữa. Không phải rồi. Thằng này ngộ quá. Không phải là gọi Minh ra đây vì thất  tình sao? Sao lại bận lòng với violon ở đây?!

 

- Minh thì thích mandolin hơn nhá! Như có một hòn sỏi thật đẹp ai đó tài tình thảy đều trên mặt nước nghe lách cách.

Hiển cười. Đúng là con nít. Mình không phí thời gian đó chứ? Minh đem chuyện lạ lùng này kể cho anh Bảo nghe. Bảo không cười, nhưng lại nói một câu chỉ để mình Minh cười: Nó đang dậy thì!

 

3. Không biết Minh đã quen với chiều thứ tư từ khi nào nhưng khi nghe Hiển nhắn: tuần sau không gặp nhau nhé! Minh buồn như người bị sa cơ lỡ vận. Chiều thứ tư, mưa lâm thâm. Không thấy rộn ràng náo nức như mỗi tuần qua, Minh ôm bàn phím nhấn liên tục mà màn hình cứ hiện lên chữ: Game out. Minh nhắn tin cho anh Bảo.

 

Minh bắt anh Bảo ngồi chỗ của Hiển. Cái caravát màu huyết dụ đi đúng với tông nền của chiếc áo cứ ánh lên trước mắt Minh. Hiển không gọn gàng. Cái áo ghi-lê nhiều túi màu lông chuột khoác bên ngoài không che được cái áo sơ mi nhàu nát mà Minh nghĩ chắc cả năm trời chưa được ủi. Cả Hiển là một sự mất trật tự một cách ngăn nắp. Tóc Hiển rẽ ngôi không trật tự, mái tóc bồng theo cái bát dài hai bên vành tai cố chui vài cái mũ lưỡi trai sùm sụp không rõ là màu gì. Mỗi khi ngồi vào ghế đối diện cái mũ cùng với chiếc chìa khóa bị vứt lên bàn không thương tiếc. Minh ngồi cựa quậy. Cố gắng để bóng hình Hiển chui tọt ra khỏi đầu. Anh Bảo ngồi chăm chú vào tờ Sài Gòn Tiếp thị vừa lấy từ cơ quan, dường như anh biết uống cafe với Minh chán lắm thì phải. Anh đúng mẫu người đàn ông thành đạt biết mình có gì, được gì. Và anh an tâm về Minh, anh không ghen, không cấm cản Minh gặp gỡ giao du với đàn ông khác vì dường như anh tin rằng, ngoài anh ra, Minh không thể tìm được ai khác như anh. Minh nhận từ anh sự quan tâm chăm sóc mẫu mực đến mức đôi lần Minh tưởng anh không là anh, người yêu, mà một bảo mẫu khắc khe. Anh  xem đồng hồ:

 

- Chúng ta về đi. Đến giờ ăn tối!

 

Tại sao anh lại như thế nhỉ? Sao anh không thử một lần đảo lộn thời gian cuộc sống một chút? Anh thử để bụng mình đói meo xem sao và phải chạy ào vào một quán lề đường nào đó, sùm sụp húp, nguồm ngoàm nhai? Minh ngồi sau lưng Bảo, thấy cái lưng anh to bè, chắn ngang cả tầm nhìn của Minh. Mùi văn phòng từ cái áo anh tỏa ra. Minh chun mũi. Áo Hiển đầy mùi bụi đường và mồ hôi. Cái dáng dong dỏng của Hiển vẫn còn chỗ cho Minh ngó nghiêng để nhìn phía trước. Minh thở hắt ra, cái uể oải của kẻ đang đắn đo và mệt mỏi vì sự so sánh. Minh cấu vào lưng anh Bảo:

 

- Anh dừng xe! Em xuống.

Phạm Khánh Liêm
Số lần đọc: 2406
Ngày đăng: 25.10.2004
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Miên man quê chị - Nguyễn Thanh
Trong ngôi nhà ma - Nguyễn Thanh
Nơi còn xót lại những cây su già - Nguyễn Thanh
Rứng chuối xôn xao - Nguyễn Thanh
Bởi yêu thương - Nguyễn Ngọc Tư
Chờ đợi những mùa tôm - Nguyễn Ngọc Tư
Chuyện của Điệp - Nguyễn Ngọc Tư
Huệ lấy chồng - Nguyễn Ngọc Tư
Lỡ mùa - Nguyễn Ngọc Tư
Lời cho má - Nguyễn Ngọc Tư
Cùng một tác giả
Những chiều thứ tư (truyện ngắn)
Bài tập về nhà (truyện ngắn)
Gió lùa trong nắng (truyện ngắn)