Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.118
123.228.966
 
Thí điểm của tự do
Nguyễn Viện

Hắn lái xe tăng vào thành phố. Kính hồng ngoại cho phép hắn nhìn rõ mọi vật. Tiếng bánh sắt nghiến trên mặt đường làm cho các cô gái bỏ chạy. Hắn lái xe về phía quảng trường. Nhìn thấy chiếc xe tăng đột ngột xuất hiện, mọi người la hoảng: Ông Kễnh. Ðám đông nhanh chóng tản vào các ngõ hẻm. Các cánh cửa vội sập xuống. Chui ra khỏi xe và đứng trên tháp súng nhìn quảng trường vàng vọt, hắn hét lên: Chúa của các ngươi đến, sao các ngươi không đón tiếp? Từ trong các ngõ hẻm, từng người một từ từ bước ra. Họ đứng chung quanh chiếc xe với vẻ khúm núm và sợ hãi. Hắn hỏi: Có phải ta đã mang đến cho các ngươi cơm áo? Họ đồng thanh nói: Thưa phải. Có phải ta đã cho các ngươi được nghỉ ngơi trong các ngôi nhà ấm cúng? Thưa phải. Vậy thì con gái các ngươi không phải là phần đền đáp cho ta sao? Thưa phải.

 

Tôi đã đếm được hai mươi mốt cô gái đi qua không mặc xú chiêng. Vú họ nhảy nhót và mông họ líu lo. Tôi tin là nếu có thể cởi truồng được mà không bị phạt thì ít nhất sẽ có thêm năm cô nữa đi qua đoạn đường này. Ly cà phê đã cạn từ lâu. Tôi hỏi người bạn sáng nay như thế đủ chưa? Anh bạn bảo: Cũng đủ tỉnh táo để đi làm. Chúng tôi trả tiền rồi rời quán. Tôi vào cơ quan. Cô bạn cất tiếng chào good morning. Tôi đáp lại good night và ghé vào tai cô ta nói nhỏ: Anh biết em hôm nay không mặc áo lót. Cô bạn bảo cho nó mát. Tôi nói rất muốn sờ. Cô ta bảo về nhà mà sờ tí mẹ. Tôi ngồi gõ vào máy vi tính: Sữa, có hai loại sữa. Sữa hộp và sữa vú. Tôi thích uống loại sữa vú vì uống sữa vú giúp bé thông minh và có sức đề kháng cao. Rồi gửi email cho cô bạn. Ðấy là một trong những ngày đẹp trời nhất trên hành tinh. Tôi biết vú cô bạn đang nứng lên. Những mạch máu căng trên da mặt. Và ở thì tương lai rất gần, sau bữa cơm trưa văn phòng, tôi nói anh muốn tìm một chỗ ngủ. Cô bạn không nói gì. Chúng tôi đến khách sạn. Giấc ngủ ngày hôm ấy, tôi thật sự không muốn dậy, bởi đã được ngậm trong một hàm răng thơm. Tôi không thắc mắc gì về việc cô bạn không biết e lệ.

 

Hắn nói với đám con gái được bố mẹ đưa tới: Tất cả các ngươi đều có phần, nếu các ngươi biết chờ đợi. Khi các tổ phụ chọn đất này dựng nghiệp, các ngài đã biết trước có ngày các ngươi sẽ được thỏa mãn thân xác và cực lạc tâm hồn vì các ngươi được tuyển chọn bởi một người ưu tú nhất trong số các đàn ông trên mặt đất. Người sẽ dẫn dắt các ngươi đến bến bờ thanh lam lệ thủy. Ở đấy các ngươi sẽ được khải ngộ về sự tồn tại của mình. Nói xong, hắn bế từng cô vất vào trong xe tăng.

 

Quen mui thấy mùi ăn mãi, cô bạn bảo hôm nay em mời anh ăn cơm. Tôi hỏi thế còn cái phần sau cơm em có mời không? Trọn gói cơm no bò cỡi. Ðể tưởng thưởng cho ý chí bình đẳng giới của cô bạn, tôi dẫn cô ấy đến một căn phòng cao nhất thành phố. Mở bung tất cả các cánh cửa, khi ở tư thế nằm, chúng tôi có thể nhìn thấy trời xanh chung quanh, tôi nói hãy để cho tiếng rên rỉ của em được thần thánh chia sẻ và nước nôi của em biến thành mưa cam lộ. Khi đứng hoặc ngồi, chúng tôi nhìn thấy những mái nhà lô nhô phía dưới, tôi nói hãy để cho cơn điên cuồng phóng dật bốc cháy và bú mớm cưu mang nhau trong lửa. Anh ơi em muốn có bầu. Cô bạn gào lên. Bọn khỉ cười eng éc, loài người tiến bộ bằng cách chửa hoang.

 

Hắn lái xe tăng lên tượng đài chiến thắng. Trên bệ tượng, các cô gái rú lên vì bàn tay của hắn chọc vào thân thể. Hắn nói: Sự hệ trọng nhất mà con người cần làm là xóa bỏ văn hóa, củng cố thể thao. Ta sẽ đem đến cho các ngươi một cảm giác thật mà các ngươi vẫn chờ đợi, đấy là một tình cảm bị hiếp đáp. Các ngươi sẽ tìm thấy không phải sự nhục nhã mà là khoái cảm nô lệ, một sức mạnh bầy đàn khi các ngươi có cùng một số phận. Nói xong, hắn bắt tất cả các cô nằm ngửa và dạng chân ra van xin ơn phúc cho sự trinh bạch được phá hủy.

 

Tôi là đứa ham vui vô tâm vô tính. Khi cô bạn tuyên bố có thai và yêu cầu phải chuẩn bị làm một đám cưới cho phải đạo thì tôi gạt đi. Em thích đẻ thì cứ giữ, nhưng cưới xin làm quái gì. Cô bạn bảo không đùa đâu. Thì anh cũng đâu có đùa. Nghệ thuật của thế giới đã bước vào thời kỳ hậu hiện đại, mối quan hệ của chúng ta cũng cần tân hình thức. Mả mẹ anh, bố tôi cho anh đi tù mọt xương. Anh muốn nói chuyện với bố tôi không? Cô bạn bấm điện thoại rồi đưa máy cho tôi. Quả thật, bố cô ta là người đáng sợ. Tôi bảo thôi được. Bây giờ tôi mới biết mình đã đùa với lửa. Bố vợ tương lai của tôi nói hãy đi thuê mặt bằng của sân vận động quốc gia thì mới chứa hết khách mời. Tôi làm sao tôi lo nổi một đám cưới như thế. Ông bố vợ lạnh lùng bảo: Tôi nói cậu làm thì cậu cứ làm. Cũng cùng một cách như thế, ông bảo tôi thuê một cái xe cần cẩu. Chúng mày sẽ trao nhẫn cho nhau trong sự ngước mắt của toàn thiên hạ. Tôi như người đi trên mây. Phúc ấm của mười tám đời vua Hùng tràn trề khe suối. Báo chí không thằng nào dám mỉa mai. Từ ngày hôm ấy tôi được lệnh phải ăn mặc như phò mã. Thắt cravate và đi giày Ý. Tiệc tùng liên miên. Tuy thế, không thể nào không nhớ tới cái thuở cơm đường cháo chợ, tôi vẫn lén cùng mấy thằng bạn cũ đi uống bia ôm các em Bến Tre, Cần Thơ, An Giang, Rạch Giá... Bố vợ tôi biết chuyện, ông nói: Mày có chơi thì cũng cần phải có phong cách con nhà. Hoàng đế La Mã cho vời tôi vào cung. Thế giới đàn bà ở đây vừa kiểu cọ vừa sỗ sàng. Tôi trở thành đồ chơi của quí bà vì cái dáng vẻ bụi bặm biên ải. Và qua các mệnh phụ, tôi giao du kết bè với những người có thế lực nhất.

 

Ðể thay đổi chất lượng cuộc sống, đôi khi hắn lái máy bay trực thăng đi săn gái trên cánh đồng. Những cô gái bị bắt cóc lên máy bay rồi đưa ra biển trên một du thuyền sang trọng. Họ được sống trong một cảm giác lạ lùng nhất với một sinh vật ngoài hành tinh, được chiều chuộng và thể nghiệm với những chiều kích đảo lộn luân thường đạo lý phi lịch sử. Người ta vẫn đồn thổi về sự mất tích của các cô gái bởi một đường dây buôn người xuyên quốc gia, nhưng không ai nghĩ đến những phế phẩm trên đường phố. Họ bị vất ra đường với một ký ức không ngày tháng.

 

Tôi đặc biệt thích tay cảnh sát trưởng thành phố. Ông ta có thể cho tôi những chi tiết cặn kẽ nhất về sở thích làm tình của bất cứ người đàn bà nào tôi muốn biết. Hoặc ông ta có thể cho tôi danh sách những phụ nữ đang muốn bị hiếp. Tôi chỉ cần đến với họ bằng một khuôn mặt của kẻ say rượu. Ðấy là cách mà người ta có thể thỏa hiệp với sự không bình thường của tính đoan trang giả tạo.

 

Cớm nói: Tôi nhìn con người ở khía cạnh tội phạm và tôi nhìn thấy sự xấu xa từ căn tính. Bởi thế, tôi nhìn xã hội như nhìn một nhà tù. Trong tình huống ấy, ý thức về quyền lực là ý thức hiện hữu. Khi tôi đưa vào tay ông sự bí mật của phụ nữ, tôi cũng sẽ nhìn thấy bí mật của ông. Chúng tôi đo lường được mọi chuyển động từ khi nó manh nha trong ý nghĩ cho đến khi kết thúc ở đâu đó trong vinh quang hoặc bi kịch.

Tôi hỏi đùa cớm:

Phần tôi?

Chúa bảo người ta sống đằng nào thì chết đi đằng đó.

Xét cho cùng, tôi thấy kết thúc như mấy thằng bị thượng mã phong là hạnh phúc.

 

Cuộc đi săn của hắn trong rừng bắt đầu bằng những con nai, hắn bảo không nghe thấy tiếng gầm của cái chết không sướng. Thuộc hạ đưa hắn vào rừng cấm. Cuộc phục kích kéo dài nửa ngày không thấy một thú dữ nào lai vãng. Hắn bảo cần chuẩn bị cho một bữa tiệc thời đồ đá với tất cả hương vị rừng rú. Ý tưởng của hắn được triển khai trong vòng nửa giờ đồng hồ. Họ đã vét được bằng trực thăng chín em sơn nữ trên lưng chừng núi và thả xuống suối tắm rửa. Lão Tử bảo đạo khả đạo phi thường đạo, hắn nhảy xuống suối làm một con cá đực phun tinh trùng vào trong nước và để cho những con cá cái hớp vào bụng. Giữa lúc ấy một con cọp xuất hiện. Có tiếng người gầm rú, rồi tiếng nổ. Con cọp chết, tiếng gầm của nó không lớn bằng tiếng con người.

 

Trong số những nhân vật quan trọng của triều đình, tôi ghét nhất tay tư lệnh vệ binh. Ngoài đức vua ra, hắn coi tất cả mọi người là ngoại xâm. Tôi vẫn thầm nhủ phải địt được con vợ nó để nó thực sự biết thế nào là ngoại xâm. Tôi nhờ tay cảnh sát trưởng cho tôi lịch giải trí của phu nhân tư lệnh và các sở thích của bà ấy. Tên cớm hỏi có gì để trao đổi?

Tôi hỏi lại: Ông có muốn đặt cược cuộc đời vào tôi không?

Hắn cười: Tôi không tin ai. Nhưng có thể để dành cho ông một món nợ.

OK.

 

Tôi đến hồ bơi trong thượng uyển trước bà tư lệnh nửa giờ. Nằm uống rượu trên cỏ và chờ. Ðám mây màu vàng rất nhu mì đổ bóng xuống tôi. Mở mắt, tôi nhìn thấy một người đàn bà khác người đàn bà mà tôi đã từng biết mặt. Nàng thật sự hồn nhiên với mảnh vải khoác trên người. Tôi mời nàng uống một ly vang.

Người đàn bà hỏi: Ông có bỏ bùa không?

Tôi nghĩ rằng có.

Ông tin bùa của ông hiệu nghiệm à?

Thưa bà, tôi luôn tin vào tôi.

Ông không sợ chết đuối?

Không, nếu người dìm tôi là bà.

Ngày xưa, anh hát cải lương?

Thưa bà, tôi hát chèo.

Tôi thích cái kiểu dấm dớ quan họ.

Vâng, người ta nên hoài cổ cho thêm phần lãng mạn.

Dưới hồ bơi, tôi nói muốn cùng bà ta bơi nghệ thuật. Trong lãng mạn đã có phần thô tục của niềm hứng khởi. Tôi chui vào háng nàng và đội nàng trên đầu. Tôi nói hãy hét lên điều gì đó em muốn. Và nàng đã hét lên: Em thèm anh.

 

Chín cô sơn nữ, người ngồi người nằm, quanh đống lửa. Mùi cọp nướng thơm phức. Hắn nói: Các em cũng là mồi, bởi thế các em cần được tẩm bằng rượu cả trong lẫn ngoài. Nói xong hắn lấy rượu đổ lên người các cô trước khi chia cho các cô cùng uống. Các cô không hiểu hắn nói gì. Nhưng họ cảm thấy vui bởi ngôn ngữ của xác thịt thì phổ quát đến muôn loài.

 

Nhanh chóng rời khỏi thượng uyển , trên hai chiếc xe hơi khác nhau, chúng tôi phóng một mạch đến trang trại của tôi dưới chân núi Vua Hùng. Tôi khoe: Anh đã cho xây dựng một biệt phủ với đầy đủ tiện nghi tuồng chèo của nền văn hóa truyền thống. Bởi thế yêu đương làm tình cũng cần phải đậm đà bản sắc dân tộc. Ở đây không có chỗ cho trừu tượng hay siêu thực.

Nàng bảo: Em không mường tượng được làm tình đậm đà bản sắc dân tộc nó như thế nào.

Ðàn ngỗng kêu quàng quạc trong sân. Tôi bảo đấy là thanh âm giáo đầu của khúc trường ca bi tráng mà em cần phải học để biết cách biểu lộ sự thống khoái.

Tôi chỉ bộ đao thương cắm giữa phòng khách, hỏi: Em thích nếm mùi phanh thây hay chọc tiết?

Nàng cười: Em thích hò khoan giã gạo đêm trăng.

Chủ nghĩa lãng mạn đã bị bức tử lâu rồi.

Tôi cầm cây đại đao xẻ áo nàng. Khi chiếc áo vừa rơi xuống đất, tôi quát: Quì xuống.

Sự ngỡ ngàng làm khuôn mặt nàng căng ra, đôi mắt trợn ngược. Dí đao vào giữa ngực, tôi quát tiếp: Bò đi.

Nàng bò.

 

Ừ, cứ bò như thể chưa bao giờ em được bò. Chỉ có bò, người ta mới lùng sục được cái cần tìm. Hãy đánh hơi như một con chó tinh ranh và cắn vào chân lý.

Bất chợt, nàng hét lên: Làm đi.

Tôi xông vào làm bằng tôi và bằng cả cán cây đại đao. Ðàn ngỗng đã bước vào trong nhà và cùng với nàng, chúng kêu quàng quạc không theo một nhịp điệu nào.

 

Những cô gái có mùi khét đã bắt đầu nhảy múa. Thân thể của họ rừng rực. Hắn không còn đủ sức đong đưa tấm thân vào hiện thực cách mạng, nhưng nguồn hứng khởi tràn từ các cô gái khiến miệng hắn mở ra ầu ơ ví dầu mấy câu tài tử…

“…Chữ trinh đáng giá ngàn vàng, từ anh chồng cũ đến chàng là năm. Còn như yêu vụng nhớ thầm, họp chợ trên bụng đến trăm con người…”

 

Viên tướng tư lệnh vệ binh lăn đùng ra ói máu chết khi được đám thuộc hạ thân tín cho mục kích cuộc làm tình giữa tôi và mệnh phụ phu nhân trong chuồng ngựa. Ðể giữ cho triều đình cái vẻ đẹp của cương thường, cái chết của viên tư lệnh được đức vua coi như sự hy sinh trong lúc thi hành công vụ. Tôi được thay thế vào chỗ của gã. Người mừng nhất trong việc này là bố vợ tôi.

 

Những cô gái tăng tốc quay cuồng. Sự bất lực của ngôn ngữ được biểu hiện bằng những tiếng rú, gào của hắn. Cho đến khi sùi bọt mép nằm vật xuống đất, miệng hắn vẫn còn rên ư ử. Những cô gái liếm trên người hắn như những con sói thèm thịt. Tất cả các lỗ trên người hắn, nước tuôn ra ồng ộc.

 

Tay cảnh sát trưởng chúc mừng tôi bằng một thông tin quí giá: Phu nhân trẻ trung của ngài đặc vụ trưởng viện cơ mật rất ái mộ ông.

Tôi hỏi: Về cái gì?

Về khả năng làm cho phụ nữ thỏa mãn.

Tôi không rõ điều ấy lắm.

Bà ấy vẫn ao ước được làm tình kiểu quần hôn.

Với ông và tôi à?

Không… không…

Tại sao lại không?

Bởi vì tôi… không…

Dụng cụ của ông liệt rồi phải không?

Gã nhìn thẳng tôi: Ðúng. Bởi thế tôi chỉ thích nhìn người khác.

Trong đó có tôi?

Tất nhiên. Những gì ông có được là do tôi mang đến.

Tôi muốn chửi vào mặt gã địt mẹ mày, nhưng tôi nói: Tôi muốn mua những băng hình đó.

Tôi không bán. Tuy nhiên, có thể tặng, nếu tôi thích.

Tôi hiểu.

Chúng tôi trở thành đồng minh với nhau. Bố vợ tôi càng mừng hơn.

 

Khi lên làm vua, hắn tự nhủ: Không ai bảo vệ tốt cho mình hơn bằng chính mình. Bởi thế, hắn giải thể lực luợng vệ binh và tự trang bị một trực thăng võ trang với một súng đại liên hai nòng, một xe tăng chiến đấu vừa có đại bác vừa có đại liên. Riêng trên người hắn lúc nào cũng mặc bộ quân phục biểu hiện một ý chí cách mạng triệt để, kể cả trong lúc ngủ. Hai bên sườn, hai khẩu súng ngắn báng mạ vàng. Dưới chân, hắn kẹp một dao găm cán nạm kim cương. Hắn bảo, trong mơ cũng cần cảnh giác.

 

Tôi đến thăm gia đình đặc vụ trưởng viện cơ mật vào một buổi tối cuối tuần. Phòng khách ấm cúng, chúng tôi uống rượu ngâm gan gấu và ngọc dương. Phu nhân ngài đặc vụ trưởng khen tôi có một vẻ đẹp đầy nam tính. Tôi bảo nam tính đích thực không nằm ở bên ngoài. Phu nhân hớn hở nói: Tôi sẽ rất hân hạnh nếu có dịp được nhìn ngắm vẻ đẹp bên trong ấy. Tôi bảo điều ấy không tùy thuộc tôi, mà tùy thuộc vào bà và chồng bà cho phép. Bà ta đứng dậy bước đến bên tôi, nâng ly rượu, nói: Chúng ta cùng chúc mừng buổi hạnh ngộ này. Xin đa tạ. Khi cạn ly rượu, bà ta đã ngồi giữa chồng và tôi. Một tay bà để vào háng chồng, một tay bà nựng tôi. Nứng nứng đi con rồi mẹ cho sướng. Hãy để cho giun biến thành rồng. Lưỡng long chầu nguyệt mới là sang cả.

Tối hôm ấy, tôi đã say và có một cảm giác khác thường như bị cưỡng hiếp.

 

Sắc lệnh số một được ban hành khi hắn chấp chính mang một nội dung biểu cảm: Nay ra lệnh cho tất cả thần dân trong nước phải kính yêu trẫm, bởi trẫm đã yêu thương các ngươi. Khi trẫm muốn, các ngươi phải đáp ứng. Khi trẫm thích, các ngươi phải chiều. Trẫm là của các ngươi và các ngươi thuộc về trẫm.

Hắn đăng quang bằng việc xé rách một trăm cái màng trinh trong một đêm.

 

Bố vợ tôi cho vời đến gặp. Ông bảo: Ta bảo đảm cho cậu được quyền làm con rể ta suốt đời, cho dù bất cứ tình huống nào xảy ra, miễn trừ cho cậu thói hoang dâm vô độ, phỉ báng danh dự con gái ta.

Tôi nói: Con cũng chỉ xin bố cho con quyền được sống tới lúc nào con muốn.

Tất nhiên. Cái gì ta có là con có, với một điều kiện duy nhất là làm theo lời ta.

Thưa vâng.

Tốt. Nghe ta hỏi: Tay cảnh sát trưởng tin cậy được không?

Dạ được.

Ðặc vụ trưởng viện cơ mật thông đồng được không?

Dạ được.

Phần ngươi, đám thuộc hạ tuân lệnh ngươi không?

Tuyệt đối.

Một kế hoạch chi tiết về việc lật đổ ngai vàng được bố vợ đưa cho tôi tham khảo. Ðảo chính thành công, ông bố vợ sẽ là tân hoàng đế. Phần tôi cũng béo bở một cách xứng đáng, thủ tướng quốc vụ viện. Tôi nói kế hoạch hoàn hảo.

 

Ngày N, giờ G. Trong lúc tất cả các vị tướng quân đội đang du hí ở nước ngoài do ngài đặc vụ trưởng sắp xếp. Lực lượng vệ binh phối hợp với cảnh sát thành phố chiếm giữ đài phát thanh, truyền hình và các điểm trọng yếu khác. Thông cáo thứ nhất của Ủy ban lâm thời cách mạng do bố vợ tôi làm chủ tịch tuyên bố, đức vua xin thoái vị vì lý do sức khỏe, được đồng loạt phát cả trên các đài phát thanh và truyền hình. Việc điều hành đất nước do Ủy ban lâm thời cách mạng đảm nhiệm. Ngay sau đó, lực luợng vệ binh đã bắt giữ bố vợ tôi và viên đặc vụ trưởng viện cơ mật. Bố vợ tôi hỏi: Thế này là thế nào? Tôi bảo: Cờ đến tay ai người ấy phất. Thông cáo thứ hai của Ủy ban lâm thời cách mạng được tuyên bố sau một ngày, lên án hành động tiếm ngôi của ông bố vợ và những kẻ đồng sự. Kẻ có công cứu giá là tôi được nhường ngôi. Ðức vua anh minh tự phong làm thái thượng hoàng. Tôi nhìn thấy trăm họ hoan hô tôi. Mọi sự tốt đẹp như ý trời đã định.

 

Lấy dân làm gốc, tôi yêu cầu mọi người đừng gọi tôi là hoàng thượng, mà hãy gọi tôi là ông Kễnh cho thân mật. Ðể tạ lỗi với bố vợ, tôi phong cho con gái ông ấy chức hoàng hậu vĩnh viễn. Và cũng để tri ân toàn thể đồng bào, tôi ký sắc lệnh số hai: Tất cả con gái đến tuổi trưởng thành đều được phong làm thứ phi.

 

Viên cảnh sát trưởng xin yết kiến tôi. Gã đưa thỉnh nguyện muốn được tẩu thoát sang Phi châu sống yên ổn với bọn đồng tính tới mãn đời. Tôi hỏi sao không chung hưởng phú quý với tôi? Gã bảo võng lọng vinh quang không đủ chỗ cho hai người. Tôi đồng ý nói: Như thế là xong nợ phải không? Gã cúi đầu: Thưa vâng./.

 

28.9.2003

 

Nguyễn Viện
Số lần đọc: 2446
Ngày đăng: 02.01.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Chuyện tình kẻ xa xứ - Phan Bích Thủy
Bà già khòm - Mang Viên Long
Ngân phiếu trắng - Lâm Hà
Hành trình đêm giao thừa - Khải Nguyên
Đom đóm núi - Bạch Lê Quang
Những người muôn năm cũ - Đỗ Ngọc Thạch
Tình yêu lầu trên lầu dưới - Đỗ Mai Quyên
Nhân chứng - Phạm Thanh Phúc
Chúc ban mai tốt lành - Lê Trâm
Tĩnh vật - Khải Nguyên
Cùng một tác giả
Thiên tai (truyện ngắn)
Nơi tối tăm (truyện ngắn)
Đại gia (truyện ngắn)
Gió ở lưng (truyện ngắn)
Game Show (truyện ngắn)
Mưa nước bọt (truyện ngắn)
Giữ Chùa Ăn Oản (truyện ngắn)
Lấp lỗ châu mai (truyện ngắn)
Người có công (truyện ngắn)
Người Mất Tích (truyện ngắn)
Ma khúc (thơ)
Ốm vì làm tình (truyện ngắn)
Họa Tiết Của Mùi (truyện ngắn)
Mù Mờ Váy (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)
Chung Quanh Là Biển (truyện ngắn)
Hồi Ức Trong Máu (truyện ngắn)
Quốc Sư (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)