Giải thưởng thơ Bách Việt lần 2 : Tập thơ "Một hôm núi khóc" giành được 3 phiếu bầu của hội đồng thẩm định, hơn đúng 1 phiếu so với cho tập "Hai bầu trời" của nhà thơ trẻ Khánh Phương.
Bản thảo thơ đầu đặt tên là " Sinh cùng ngày với Thích Ca". Khi gởi đến tham gia cuộc thi thơ Bách Việt 2009, đổi tên thành Hai bầu trời và đổi lời đề từ thành " Những giọt mực cuối cùng cũng làm nhoè mí mắt chúng ta".
Dưới đây là bài thơ tác giả yêu thích và chọn.VCV
1.
Thức dậy
em, anh
và buổi sáng
Những đàn chim tụ lại trên cao
rồi lả tả rơi xuống
mùa hè bị bắn hạ
con voi cuối cùng của rừng thiêng
nằm thênh thang trên cỏ úa
chờ người tới đào lấy cặp ngà
bên cạnh ta
dấu nằm của cái chết
đang chen lấn giữa những hàng người đứng
trên xe bus
2.
Ánh sáng trên đôi chân trần em
cái gáy nhỏ của anh
ngột ngạt vòng ôm siết
Con thú nhỏ rậm rịch chạy trên sàn gỗ
sóng lông cầu vồng xoè ra bảy sắc
Mảnh bát vỡ, dòng sông chảy đi, đồng hồ đếm ngược
nơi môi anh nụ hôn đầu
3.
Đến với em nguyên lành và ra đi tội lỗi
đến với em tội lỗi và ra đi nguyên lành
chối từ thứ trí khôn tấm vỏ bọc
tầm thường chán ngắt
thời gian không gia tốc
còn mãi sáng mùa hè rực rỡ
khi ta cầm lên cuốn sách trên giá và viết lên đó lời của mình
4.
Nước mắt lăn từ bóng tối
sự mãnh liệt của biển
cũng không làm lay động
sợi tóc
đã ngừng thở trên trán
trang tin về cái chết
những kẻ khốn cùng
Ngọn nến đã bị thổi tắt
lại điềm nhiên cháy
trong căn nhà vắng chủ tối đen
những chủ nhân đã bỏ đi
không ai biết họ đang ở phương nào
trừ Milu
một chân trước đặt lên cánh cửa
lắng nghe
tiếng những đồ đạc thân quen đổ vỡ
5.
Từ căn phòng này ta đã cho đi
ánh mặt trời và bóng râm
tiếng chuông xe đạp, vệt nước cà rốt trên khăn trải bàn
tiếng hát gọi ngày quay lại
lũ chuột đêm
sục sạo tận cùng mặt đất
cho đi những khác lạ
những dòng máu hoà chung
nỗi ngạc nhiên
lối nhỏ bất ngờ ra biển
6.
Người ngồi kiết già dưới núi phía tây
đàn dê trắng ngang qua
Tặng lại sữa và làn bụi mỏng.
Cây an tức hương còn chưa gọi bồ đề
đoá sen tuyết khổng lồ đang nở
sông Hằng dâng lũ
Người đứng dậy
người rũ áo
người bước vào dòng nước
hoạn nạn muôn vàn chúng sinh
mong manh vầng Tuệ giác...
Sinh cùng ngày với Thích Ca
7.
Lúc đó chúng ta ngồi bên cửa sổ
anh đưa cho em tách trà nhỏ còn lên khói
mình đang do dự
có hôn nhau thêm lần nữa
ánh trời chiều đang tắt.
Em chẳng biết đến ngày mai
nhưng anh thấy không
ngày mai đang thấm dần vào vòm lá tối
tiếng chim đang rụng xuống đất nâu
Anh sẽ không kịp rời khỏi khu vườn này
không kịp viết nốt bài thơ
không kịp
khoác tấm áo em vừa đan
mình còn do dự
có hôn nhau thêm lần nữa…
8.
Em sẽ quên giấc mơ này
Khi bỗng nhiên chúng ta đã ở bên nhau
bỗng nhiên cỏ vườn, bỗng nhiên mật
bỗng nhiên tiếng trẻ cười đùa
như từng quên
đau
từ giấc mơ nào trước
Hoa thu hải đường vừa nở
... bỗng nhiên bầu trời đàn mây trắng ngang qua
9.
Trong ánh sáng bình thường
bóng đêm hằng đêm
mình vẫn trong tay nhau
con ngựa hồng đã đi ba nghìn thế giới
đứng rũ bờm bên hiên
những phiêu bạt chưa lên đường đã chán
anh ở đây, nhìn vào mắt em
Nơi dải Ngân hà xa lắc
ánh sáng con người vẫn hiện
cái vuốt ve dịu dàng từ em
10.
Hãy mở lòng tay
nơi em có thể đọc
mọi cội nguồn ham muốn
tưởng tượng dài
ngày ngắn
không ai trong chúng ta
tin vào vĩnh cửu
nhưng khi ngón tay chạm khẽ
không gì phủ nhận được
tình yêu với cuộc đời này
hãy đặt tay lên
thinh lặng trong veo một ban mai khác...
11.
Anh đứng dậy
khi phát hiện bàn tiệc máu
nhưng cây đã chết
gió đã đông
trong lành đã vẩn
muộn rồi
vết cắt trên cổ tay anh năm nào
cái chết của dòng sông
12.
Trong sương mù sớm xuân
hàng cây trổ lá
Lời tạ từ em gửi đến anh