Buổi Chiều Ngày Anh Đi
sóng ngầm lên vực thẳm
ngoặc một nụ cười
cái nụ cười quái gở rên rỉ
âm ấp cuồng điên ấy
và một cái mặt trống trơn
tôi sẽ nói gì với em?
rằng tôi hối hận khi cho đi và bây giờ tôi ngồi nơi đây nhìn những
thứ chết lặng trong tiếc nuối
cơn lũ cũng không làm được gì
cơn bão cũng không làm được gì
sóng dâng ngập tôi và bàn tay nó quật tôi nghẹt thở
tôi không gọi tên anh
tôi không nói với anh điều gì
chỉ nóng và cơn sốt
ngày nói những tiếng sau cùng
một nửa bóng mặt trời đã tan đi,cùng
một nửa những gì đang chết
tôi nói với những điều trắng xóa
rằng nó bất động như thế nào
và cái họa tiết khác người nó gieo lên cơ thể tôi
đã che kín những đợt lửa sau cùng
ngồi xuống cùng tôi đi em
mọi thứ đã đi hết rồi
một xác tàu trôi.
Cơn Mưa
tôi nghe một vũ điệu dâng lên
dâng tràn lên
và lũ cuốn nó cao lên tận trời rồi đổ thẳng xuống
với những tinh trùng và trứng của nó
như một cuộc phóng sinh của giao hoan
của dục lạc đến hồi chất ngất và
tiếng rên của nó
khiến mọi thứ đã chết ngưỡng vọng lên
thầm thì phấn khích
tôi đang đi giữa cái chết và sự sống chen vai nhau
chúng nắm tay nhảy múa
và cái mùi của nó
cái mùi của sự vừa cưỡng hiếp vừa thầm thõa mãn
len một cơn dâm vô độ vào trời đất như
mọi thứ sắp nứt ra
mở ra, như
một cái gì đang bắt đầu
- bắt đầu ứa nước
- rồi nhắm nghiền tất cả
một lớp nhầy phát sáng dưới nắng gắt
chỉ vài phút.
Trò Chơi
đừng xấc xược với ta
tại sao chúng ta lại thù hằn như vậy
đến đánh rơi cả vũ khí của nhau
trước khi kẻ thù đến
tại sao chúng ta không thể làm lành với nhau
cho chính chúng ta được yên ổn
dưới cái cuộn thắt của cô độc này
và cái đói khát còn sâu hơn
tại sao chúng ta không quay lưng đi
để mặc nhau tồn tại
tại sao chúng ta không một lần
dừng và thấy
điều gì đó khác hơn
hay làm hòa một ngày với cái đuôi cụp xuống
và đôi mắt đừng dò dẫm, nghi ngờ nhau
hay rình chờ điều gì trước khi bay vào cắn xé
và tại sao, cái thế giới rộng lớn này
chỉ có hai chúng ta
và suốt ngày chúng ta cứ làm như vậy?
rồi liên tục hỏi vì sao?