Thời hoa đỏ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.
Hải Phòng Ơi!
Nơi ấy tôi còn nguyên tất cả
Từ vệt trời thơ thời giá lạnh
Đến viên sỏi cũ dấu chân mòn
Tôi đem khâu lại từng hoang vắng
Tôi còn lời hẹn với muôn năm
Với vai người dầu mỡ
Với bức tường của nắng
Với phố chiều ăm ắp giọng khơi xa
Ở nơi ấy còn bao bí ẩn
Với người qua một lần còn nhớ mãi
Những khoảng tối tôi bị dìm xuống đáy
Ở nơi ấy tôi còn nguyên tất cả
Tình yêu gửi trong trái tim người
Tôi trong gió và trong nắng
Sôi trong những lửa lò nung
Tôi cũng gọi tôi về, tôi biết lắm
Tôi cần cho cả mặt sông đêm
Cho từng trái chín
Cho khoảng trời khuya bớt nhục nhằn
Tôi vẫn gọi về từng cánh cửa
Với từng bánh xe lên dốc nặng nề
Tôi vẫn gọi về đêm đêm xứ sở
Tiếng vọng vang trùng trùng cơn nhớ
Hải Phòng ơi!
Hải Phòng Hôm Nay
Nơi tôi đã có những giọt mồ hôi làm chứng cứ
Những giọt nước mắt góp vào với đất
Nơi tự do được trở về theo sóng gió của biển khơi
Rồi mặn vào tôi như muối
Nơi những trận bão biển dạy tôi mơ mộng
Những con sóng thần dạy tôi căn phẫn
Nơi những con tàu vạn tấn như sắp trườn lên rồi ở lại
Mùa hè làm đồ chơi cho con trẻ
Hải Phòng ơi
Người đã nhận của tôi nước mắt và mồ hôi
Rồi trả lại cho tôi những câu thở lửa
Về những đứa con của người đang vật vã bên hè
Về những đói nghèo của chúng tôi
đang hóa thành mụn nhọt trên mình hành hạ
Tôi thường nghe lời người giục giã
Rằng bao giờ chúng tôi mới đủ lớn khôn
Để trán người bừng lên kiêu hãnh
Và trái tim người máu chảy bình yên
Hôm nay tôi đến trước cổng nhà máy im lìm khép kín
Như những niềm vui đã rỉ mòn
Những bến cảng trống không gió cất lên cực nhọc
Những cần cẩu treo toàn không khí
Thả những dấu hỏi khổng lồ vào biển vắng con tàu
ở đâu những bạn thợ của tôi?
Trái tim tôi mệt mỏi lăn trong những ngõ thợ lầy lội
ở đâu một thời sôi nổi?
màu áo xanh thanh thản lên ngôi
tôi hoang mang đi tìm ngọn lửa
Có một thời không tắt suốt ngày đêm
Tôi xót xa đi tìm cứu rỗi
Có một thời ngọt lịm vào tim!