Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.186
123.215.146
 
Mù Mờ Váy
Nguyễn Viện

Người đàn bà mặt lạnh như tiền nhưng không kềm chế được đôi tay hơi run khi đốt một bó nhang lớn. Bà cúi đầu trước bàn thờ tổ không biết khấn vái điều gì. Cũng không phải để xin lỗi ông bà ông vải. Có lẽ bà chỉ muốn tổ tiên chứng giám việc bà làm. Ông cố chồng trong lễ phục quan lại triều đình phong kiến trợn trừng đôi mắt, còn ông nội chồng mặc áo dài khăn đóng với thẻ bài trước ngực thì dường như lại mỉm cười, sau cùng là ông bố chồng mặc áo vest với một vẻ mặt nghiêm trang nhưng yếu đuối. Bà lạy từng người và cắm nhang vào bát trước mỗi tấm ảnh.

 

Người chồng cúi mình qua cửa sổ nhả khói vào đám lá cây me già. Ông không muốn nghĩ ngợi điều gì. Nhưng bà vợ đã xông tới xé áo, lột quần ông, hét lớn:

“Anh quì xuống. Anh phải quì xuống xin lỗi tôi.”

Người chồng, cho đến lúc này ông ta vẫn thật sự nghĩ mình là một người đàn ông và là chồng của người đàn bà này, vì thế ông ta không quì tuy vẫn nói lời xin lỗi vợ. Bà vợ cương quyết:

“Anh phải quì xuống vì tất cả sự xúc phạm của anh đối với tôi.”

Người đàn ông trong ông ta lắc đầu còn người chồng là chính ông ta thì ngồi xuống ghế thở dài.

“Nếu anh không quì xuống xin lỗi và để cho tôi đánh thì tôi sẽ nhảy lầu chết trước mắt anh.”

Bà vợ tiếp tục yêu cầu. Mắt bà ta đỏ ngầu và da thịt bà ta rần rật giận dữ.

 

Trong một vài giây, người đàn ông tưởng tượng cảnh người vợ sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ nơi ông vừa đứng hút thuốc và rơi xuống đất. Một thân thể bẹp dúm và máu me. Cái chết sẽ được báo chí loan tin. Ông sẽ phải đến đồn công an. Một scandal ghen tuông lá cải sẽ vùi ông xuống bùn. Ông ta biết tính vợ. Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì bà ta muốn cho dù đấy là điều điên rồ nhất.

“Thôi được.” Ông ta nói rồi quì xuống.

Bà vợ lấy chiếc roi ngựa trong bộ sưu tập của ông treo trên tường, nói:

“Cái thứ ngựa thì phải trị bằng roi ngựa.”

 

Vừa quất bừa bãi lên người ông, bà vừa chửi:

“Nhục nhã này. Nhục nhã này…”

Ánh nắng len qua vòm lá cây me tạt ngang vào cửa sổ. Lốm đốm. Cô gái bảo nắng đi ở trọ. Mưa hôm nay vắng nhà. Những cây cột cây kèo chèo queo mái lá. Quán vắng. Con ve sầu cũng buồn im tiếng. Con chó nhà hàng xóm không sủa. Cô gái nghĩ ông địa hôm nay say xỉn, ông thần tài bị phong long hãm. Còn anh, anh đang chui vào váy ai? Anh tưởng đã hoàn tất nghĩa vụ khi bố thí cái quán này cho tôi? Thật ra, anh tống tôi vào quán thì đúng hơn, cũng như anh tống tôi vào cái vũng bầy hầy của cuộc chia chác tình cảm của anh. Đừng tưởng anh là người hùng khi đặt tôi lên ghế bà chủ. Tôi không cảm thấy được cứu vớt hay tự do hơn một tiếp viên. Ngược lại, tôi cảm thấy bị lệ thuộc, bởi tôi không tìm thấy ở anh một tình yêu. Con rồng và con chim đã giao cấu với nhau đẻ ra một cái bọc trứng cả gà và vịt tổng cộng được một trăm con. Năm mươi con gà lên núi bới giun. Năm mươi con vịt xuống ao vớt bèo. Gà vịt đồng sàng dị mộng. Tôi thủ dâm con rồng trên mái chùa có thai sáu tháng, đúng từ ngày anh sính lễ tôi cái quán. Siêu âm bác sĩ bảo không xác định được giới tính, có thể là quái thai. Tôi nghĩ, tôi đẻ ra trứng chứ có đẻ ra người đâu mà thấy hình hài. Hôm đầu tiên đưa tôi vào khách sạn, anh đã rút ra để tinh trùng bắn vung vãi trên người tôi. Những lần sau anh vẫn làm thế và bảo không muốn có con nữa. Tôi hỏi: Anh nghĩ rằng tôi không đáng là mẹ của con anh sao? Anh bảo không phải thế, điều ấy chỉ có một lý do đơn giản là anh không muốn tạo ra thêm hệ lụy. Nhưng tôi yêu con, tôi cần con. Anh nhất định không cho tôi có con, tôi đã phải bú anh và ngậm trong miệng một bụm tinh trùng tanh tưởi của anh mang đến bệnh viện xin cấy. Số tôi cô quả chỉ là công cụ cho anh giải quyết sinh lý. Dù sao tôi cũng đã từng yêu anh, tôn thờ anh. Nhưng anh yêu cái khác, tôn thờ cái khác, cái mà vì nó anh có thể giết người, có thể hèn hạ. Tôi yêu anh nhưng không thể hèn hạ. Thế mà tôi cũng đã trở nên hèn hạ. Tôi căm thù anh mà vẫn phải cần anh.

“Anh là cái thứ chó chạy rông…” Bà vợ tiếp tục mắng nhiếc.

 

Người chồng bất chợt vùng lên nói: “Có lẽ ta nên ly dị.”

“Anh muốn tôi thả anh ra để anh tự do đi lại với mấy con đĩ à? Không, tôi không ngu. Tôi cũng không để anh cắm sừng lên đầu tôi nữa đâu. Từ nay tôi yêu cầu anh đi đâu phải có tôi.”

 

Người ta bảo tôi đeo bám anh vì tiền. Anh cũng cho rằng tôi cần anh vì tiền. Nếu vì tiền, tôi có thể ngủ với những người đàn ông giàu hơn anh, quyền thế hơn anh. Tôi chọn anh vì tôi tin rằng anh là con nợ của tôi. Tôi muốn sống cho trọn cái số kiếp làm lẽ làm vợ bé của tôi. Tôi muốn làm con đĩ của riêng anh. Tôi muốn được giải thoát tại ngay cái thân phận khốn nạn bệ rạc của tôi. Nhưng cả cái điều thấp hèn đến thế mà anh cũng không cho tôi được thỏa nguyện. Hay là anh cũng muốn tôi trở thành một con đĩ thập phương. Một con đĩ thập phương thì không phải là không có chỗ kiêu hãnh đâu. Hãy cứ nhìn ngược vấn đề lại xem. Mười năm tôi nằm dạng háng ca vọng cổ thì sẽ có ít nhất hàng ngàn thằng đàn ông bò xuống chui vào. Mỗi con đĩ là một bà chúa. Mỗi lần chơi là một lần cứu rỗi. Thật ra tôi chỉ muốn cứu rỗi một mình anh. Tôi muốn giải phóng anh khỏi sự trói buộc của lễ giáo vớ vẩn và sự lầm lạc của bổn phận ích kỷ. Tôi muốn cho anh được sống như chính anh mong muốn. Nhưng anh cũng chỉ là một thằng hèn.

 

Bà vợ vất cái roi xuống đất, bước ra khỏi phòng thờ tổ tiên. Mười phút sau bà đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn nói với người hầu: “Lên mời ông xuống ăn cơm, nói tôi chờ.”

 

Cái sức mạnh sau cùng của ông là chống lại lệnh ăn cơm của bà. Ông nằm lì trên sàn nhà. Tổ tiên ông đang nhìn ông và dường như cùng chia nỗi chán chường với ông. Ông cố và ông nội của ông đều có ba vợ. Bố ông tuy chỉ có một vợ chính thức nhưng cũng có một người con được sinh ra bởi sự lang chạ với cô hầu. Mẹ ông không chấp nhận sự ô danh ấy, đuổi cô hầu ra khỏi nhà khi biết cô có thai. Sau này khi sinh đẻ xong, cô hầu mang con lại trả cho bố ông, nhưng mẹ ông không cho nhận. Cái cô em khác mẹ chưa bao giờ ông được gặp, chẳng biết xấu đẹp thế nào.

 

Tôi đã đạp lên từng phân vuông đất của một trăm cái trứng nửa gà nửa vịt, gặp đủ hào kiệt mán mường kinh thượng, chưa thấy ai hèn như anh, nhưng cũng chưa thấy ai mà tôi muốn cần phải cứu vớt như anh. Anh là cái thứ tôi thổ tả. Nhưng anh cũng là dưỡng chất trần gian của tôi. Nếu ngày hôm nay anh không tới, tôi thề sẽ đày anh xuống địa ngục lòng hờn ghen của tôi. Suốt đời tôi đã phải sống trong sự hờn ghen của số phận, tôi cũng sẽ cho anh sự hờn ghen của hờn ghen. Mẹ tôi đã phải ra đi với hòn máu đắng cay vô thừa nhận trong lòng bà. Tôi lớn lên cùng với mèo hoang chó dại, ăn cơm thừa canh cặn dưới gầm bàn và bị hiếp trên ghế đá công viên thơ mộng cỏ và hoa. Mẹ tôi bảo tôi có giòng máu của người lịch lãm. Tôi nhìn ngắm mọi người đến quán không thấy ai lịch lãm hơn tôi. Tôi chửi thề văng tục như con sơn ca hót. Bọn đàn ông bảo tôi hùng hồn như một chính khách. Nhưng tôi ca cải lương lại ai oán đoạn trường mà không phải dạng háng. Cảm giác bị hiếp vẫn còn ở lại mãi trong âm hộ tôi. Kỳ lạ và đau thốn. Ngay cả với cách dịu dàng của anh, tôi cũng không thể quen được dù nhiều khi tôi vẫn nứng. Tôi nhìn thấy rõ một khoảng cách giữa tinh thần với cái bộ phận làm ra cảm giác phấn khích và cái cảm giác tê mê biệt lập. Khoảng cách của một cõi người chia ba ấy là chỗ tôi ca cải lương. Anh bảo tôi xa vắng. Khi anh thụt ra thụt vào, tôi mù mờ thấy một cái gì đã mất, càng cố nhìn càng thấy xa. Tôi bảo chính tôi cũng không hiểu điều gì đã làm cho tôi xa vắng. Tôi muốn diễn đạt một cách trực tiếp nhất bằng những từ ngữ cụ thể chính xác, như cô Đoàn Cầm Thi uống cà phê đá nói về bút pháp đương đại. Như thế là đã có một cuộc chia lìa giữa cái gọi là văn hóa với bút pháp. Cũng có nghĩa bút pháp là cái thằng cha vô văn hóa. Nhưng dù tôi vốn là con đĩ văn hóa đồi trụy cũng vô phương diễn giải.

 

Ông muốn đi tìm cô nhưng không đủ dũng cảm rời khỏi căn nhà. Bà vợ nói với người hầu: “Nếu ông không xuống, tao cấm chúng mày dọn cơm cho ông, cứ để cho ông nhịn.”

 

Tôi nói rằng có một thứ văn hóa gọi là văn hoá vú. Anh chỉ cười nghĩ rằng tôi là con điên. Nhưng tôi đã nhìn thấy những khuôn mặt đàn ông bú tôi và tôi biết rằng cặp vú của tôi có văn hóa. Lịch sự biết bao. Độ lượng biết bao. Nó mang đến sự ngây ngất và trừu tượng, biến cải người đàn ông thành con trẻ, biến sự dâm đãng thành nơi nương náu. Dưới bầu vú tươi non của tôi, anh được an nghỉ và no đầy. Anh cũng đã nói thế. Nhưng tại sao trong lòng tôi vẫn bất an? Tôi chẳng sợ gì mụ vợ nhà anh. Sự công chính tôi có được không phải vì giữa tôi và anh đã rất sòng phẳng, thuận mua vừa bán, mà chính là tôi nghĩ tôi đang gìn giữ anh cho anh. Hơn thế, tôi cảm thấy có trách nhiệm cưu mang cái sinh thể của anh, dù rằng tôi chỉ được gọi là gái bao.

 

Ông nằm nghĩ lan man đến những người đàn bà. Mẹ ông đã chết. Cô hầu của bố ông ngày xưa không biết thế nào. Và cái cô em cùng cha khác mẹ bây giờ ở đâu. Bà vợ của ông chắc giờ này đã đi kiểm tra các cơ sở làm ăn. Ông chợt nhớ, chưa bao giờ ông hỏi thăm về cha mẹ cô gái. Ông vẫn thấy có một tình cảm kỳ lạ quyến luyến với cô ta. Tất nhiên cô ta làm tình thì tuyệt vời rồi, nhưng điều ấy không giải thích nỗi lo lắng ông dành cho cô.

 

Trên thân thể trần truồng của ông những vết roi ngựa vẫn còn ứa máu. Không cảm thấy đau nhưng nỗi ê chề của ông dường như quá sức chịu đựng. Ông muốn mụ vợ chết đi, không phải là mong được sống trọn vẹn với cô gái, mà để tháo gỡ sự ràng buộc. Nhưng ông hoàn toàn biết rằng, nếu ly dị vợ thì sự nghiệp chính trị của ông cũng sẽ chấm hết. Bà ta có đủ tài giỏi và thế lực nâng ông lên cũng như hạ ông xuống. Ngay cả việc làm tình, nó chỉ được phép diễn ra khi bà ta muốn. Ông chỉ là con chó cảnh trong cuộc đời bà. Con chó muốn chạy rông và nó phải chịu đánh đòn. Ông sờ vào những vết roi. Ít nhất một tuần lễ mới có thể lành lặn. Trong một tuần ấy ông không thể gặp cô gái. Cô ta có thể giết người để bảo vệ ông. Nghĩ tới cô, lòng ông vơi đi phiền muộn. Ông mường tượng cô sẽ nhỏ những giọt nước mắt trên người ông và chùi sạch vết máu bằng cái lưỡi mềm. Cũng có thể cô sẽ chửi rủa cả thế giới. Bởi cả thế giới chèn ép cô, tìm cách tước đoạt hạnh phúc của cô. Cô chưa từng biết tha thứ. Lòng cô đầy oán thù. Cô bước qua những xác chết và vò xé chính mình. Đôi khi ông hoảng sợ nhưng có một điều gì đấy ông không thể nhận biết nối kết ông và cô. Ông nghĩ, sự mù mờ về số phận cũng như tâm hồn con người không hẳn là bi kịch. Nó cũng cần thiết như sự mù mờ về cảm xúc tình dục./.

 

22.7.2004

 

Nguyễn Viện
Số lần đọc: 2217
Ngày đăng: 17.07.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
hình như trời đang mưa - Nguyên Minh
Người Khách Lạ - Võ Công Liêm
Cái vạ văn chương - Huỳnh Văn Úc
Ô Đống Mác - Đỗ Ngọc Thạch
Những Mảnh Vỡ (16) - Nguyễn Thị Hậu
Người Của Mùa Xuân. - Đặng thị Thanh Liễu
Thằng đói - Trọng Huân
4 truyện cực ngắn - Nguyễn Tam Phù Sa
Vân Cát - Trầm Hương*
Hai Người Đàn Bà, Một Đêm Mưa. - Đặng thị Thanh Liễu
Cùng một tác giả
Thiên tai (truyện ngắn)
Nơi tối tăm (truyện ngắn)
Đại gia (truyện ngắn)
Gió ở lưng (truyện ngắn)
Game Show (truyện ngắn)
Mưa nước bọt (truyện ngắn)
Giữ Chùa Ăn Oản (truyện ngắn)
Lấp lỗ châu mai (truyện ngắn)
Người có công (truyện ngắn)
Người Mất Tích (truyện ngắn)
Ma khúc (thơ)
Ốm vì làm tình (truyện ngắn)
Họa Tiết Của Mùi (truyện ngắn)
Mù Mờ Váy (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)
Chung Quanh Là Biển (truyện ngắn)
Hồi Ức Trong Máu (truyện ngắn)
Quốc Sư (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)