Ánh mắt Malai
Mầu đen sâu thẳm
Ẩn vào khăn sắc đen
Mắt em nhìn lấp láy
Lặng lẽ như màn đêm
Những cô gái xứ đạo Hồi dáng trầm tư ,bí ẩn
Sau lưng họ là rừng cây xanh thẳm cọ dừa
Họ có thể là vợ hai, vợ ba, vợ bốn.*
Của một ông chồng biết ứng xử, chăm lo
Một chấm đen trên trán là cô gái còn ở tuổi tự do
Một chấm đỏ đã thành người yên phận
Malai thân thiện
Đồi núi nhấp nhô, dấu kín nụ cười
Chuyện với em, tôi thêm hiểu đạo Hồi
Thánh A-La dạy người ta đề cao lòng tự trọng
Không dùng bàn tay vỗ vai ai và đừng xoa đầu trẻ
Đấng tối cao là sống thật con người
Ma-lai-xi-a gần gũi ,xa xôi
Mầu đen áo choàng ẩn mầu đen ánh mắt
Đấy chính là điều đã làm ra sự giầu sang đất nước
Cho một góc trời cao vời vợi THÁP ĐÔI..**
* Hiến pháp Ma-lai-xi-a cho phép đàn ông được lấy tới 4 vợ
Nhưng người chồng không bao giờ được coi thường phụ nữ,và phải thật công bằng trong mọi ứng xử.
** Tháp Đôi ở thủ đô Kualarlumpua cao nhất thế giới là biểu tượng của Malaixia
Ánh Mắt vơi buồn
Em làm mê mẩn lòng tôi
Bởi cái ánh mắt nguôi vơi nỗi buồn
Bởi trong cõi lặng cô đơn
Em đang dấu bóng hoàng hôn qua chiều
Thật lòng bởi thật lòng yêu
Dâng con sóng biển bao nhiêu thì vừa
Em đâu cần đến sóng xô
Em không đợi tới bến bờ viển vông
Câu thơ như áng cầu vồng
Lung linh bẩy sắc mà không ảo mờ
Mắt em dìu dịu câu thơ
Giăng giăng nắng sáng, mưa thưa ban chiều
Em có còn nhớ một dòng sông?
Sông thuở ấy bây giờ vẫn thế
Và em còn nhớ một dòng sông?
Con đê làng mãi xanh màu cỏ
Ngắm sau mưa đẹp bóng cầu vồng
Rồi ngày ấy chúng mình yêu nhau
Nhưng đâu đã thành chồng, thành vợ
Cứ như thế mà thương , mà nhớ
Sông mênh mang mê mải vô tình?
Sông như anh dâng tấm lòng thành
Chở đò em đi về yên ả
Dẫu đôi lúc bên bồi bên lở
Nhưng bến chờ đâu có đổi thay
Rồi em đi để lại nơi này
Một dòng sông vơi đầy trăn trở
Thầm lắng xuống phù sa cái nhớ
Vắng con đò sông hóa buồn tênh
Đấy là lời sông nói dùm anh
Dẫu biết rằng em thôi ước hẹn
Khi cuộc tình đi mà chẳng đến
Thì sông, đò cũng mãi lênh đênh…
Khoảng trời Sing-ga-por
Những ngôi nhà năm, sáu chục tầng vươn lên như sào cắm
Kéo hẹp lại khung trời
Che hẹp lại mắt người
Không gian đặc quánh
Nhìn từ biển vào không thấy hình hài của đất
Nhìn từ đất ra biển không thấy chân trời
Nhìn từ trên xuống là khoảng rừng xanh thẳm
Sing-ga- por
Đi dưới đường hầm mà như đi trên mặt đất
Người xe vun vút như thoi
Lặng lẽ
Rất hiếm nụ cười
Một dòng sông vui chơi
Một ồn ào nhạc nước
Phố sá đan nhau ríu rít đồng tiền
Người ta đo sâu đặm tình yêu bằng chiều dày tài khoản
Phố sá thẳng băng, sạch sẽ vô cùng
Nhưng tôi e lòng người dấu vào trong rất nhiều ngõ ngách
Nhẫn kim cương lóng lánh
Trước lời chào đẹp hơn cả kim cương
Vào sân bay cứ đi theo mũi tên biển chỉ
Không dễ gì hỏi thăm
Mối tương quan con người hóa thành rô-bốt
Ở đây thơ hình như không có mặt bằng…