Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.113
123.229.252
 
Rồi Gió Lên
Lê Minh Phong

Rồi tôi bị nghiền nát. Tôi bị nghiền nát sau khi đã ăn cái thứ bột đó. Một thứ bột có màu trắng như những thứ ngũ cốc bình thường khác. Tôi bị nghiền nát và trở thành một thứ bột. Tôi không ý thức được đó là một thảm họa đối với tôi. Tôi thấy thú vị và có một cái gì đó kích thích tôi.

 

Tôi là một loại bột.

Nhưng tôi không ăn tôi.

Tôi không ăn tôi, tôi biết tôi sẽ biến mất nếu tôi ăn tôi. Dù rằng có lúc ý tưởng tôi sẽ ăn mình xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng rồi tôi đấu tranh lại với nó. Và tôi đã thắng. Tôi muốn mình tồn tại, tôi muốn chứng kiến những gì sẽ đến với tôi khi tôi thành bột. Một thứ bột trắng như hàng trăm thứ ngũ cốc khác. Không có gì đáng chú ý, một thứ bột không làm cho người khác thấy lạ lẫm.

Hoàn toàn bình thường.

Một thứ bột bình thường như bao thứ bột khác. Nhưng đó là tôi. Tôi không ăn tôi, tôi không dại dột ăn cái thứ bột mà tôi đã biến thành nó sau khi đã bị nghiền nát.

 

Điều đáng sợ nhất là những con kiến. Tôi chúa ghét những con kiến. Chúng có thể trộn lẫn vào tôi. Tôi cứ chong mắt nhìn vào chúng. Chúng tiến lại gần tôi rồi bỏ đi. Có thể tôi không có một mùi vị gì kích thích chúng.

 

Biến thành bột, đôi khi cũng chỉ là một cách diễn đạt. Có thể nói tôi biến thành bụi, thành cát, thành mùn… Nói chung là có thể thành mọi thứ ở trạng thái bị phân rã. Nhưng thực sự thì tôi thấy mình bị nghiền nát. Tôi bị nghiền nát sau khi ăn cái thứ bột đó.

 

Nói chúng là tôi đã biến thành bột.

 

Căn phòng nhỏ và rất ngột ngạt. Tôi buộc phải mở toang cửa sổ. Không khí thoáng hơn. Những làn gió tràn vào. Và rồi một điều tai quái xảy ra. Tôi bị thổi tung lên. Tôi giơ tay và bám víu vào tôi để khỏi bị tung lên nhưng không thể làm nổi. Rồi tôi bị chia tách. Tôi bị phân rã. Tôi bay đi theo nhiều hướng. Tôi không thể xác định được tôi đang bay đi theo hướng nào.

 

Tôi bị tung lên.

 

Con mắt tôi nhìn thấy một lũ chuột cống dưới những khe rãnh bẩn thỉu trong thành phố. Bụng chúng trương phình lên vì mỡ. Chúng béo và chúng không bị nghiền nát và biến thành bột như tôi. Chúng nhìn tôi nhưng thực sự thì tôi  không cuốn hút chúng. Chúng tiến đến ngửi vào tôi rồi bỏ đi.

 

Mũi tôi ngửi thấy xú khí chết chóc đang lan đi trong không khí. Một cái gì đó khủng khiếp đã đến với cuộc sống. Tôi không phải là một kẻ tiên tri thấu thị, tôi không biết điều gì đã xảy ra. Nhưng tôi ngửi thấy có mùi xú khí.

 

Tai tôi, vấn đề nan giải nhất là tai tôi. Nó trương lên và hứng những âm thanh tạp nham trong lòng phố thị. Những tiếng chửi rủa, những tràng cười ma quái, những tiếng rên của gái điếm trên gác xép, những bản nhạc hỗ lốn… Nói chung là một mớ âm thanh hỗn tạp.

 

Tay tôi sờ soạng vào những bờ tường rong rêu. Chúng ẩm mốc và hôi thối. Chúng lở loét và nhầy nhụa. Chúng rỉ ra một thứ nước ứ đọng, trơn và hôi thối cực độ.

 

Chân tôi bước đi trên những cánh đồng nứt nẻ. Hai bàn chân tôi rớm máu. Không một giọt nước nào cả, không một lá cỏ nào cả. Không có một tiếng ếch nhái nào cả. Chỉ có bụi và hơi nóng. Bụi hòa trộn vào tôi. Chúng làm bẩn quần áo của tôi. Tôi biến thành một thứ bột có màu vàng nhạt. Tôi không thích thế. Nhưng tôi không thể tránh được chúng. Tôi bị hòa trộn với bụi dù rằng ý thức phải tránh nó luôn hiện hữu trong tôi.

 

“Gom chúng lại đi.” Người nói, rõ ràng là một tiếng người.

 

Rồi tôi được gom lại. Bằng một cái chổi cùn. Cái chổi cùn làm tôi bị xước. Nó làm tôi đau. Tôi gặp lại tôi nhưng không còn nguyên vẹn. Tôi đã bị khuyết thiếu. Có thể tôi đã rơi một ít khi đi qua những cánh đồng nứt nẻ, tôi đã bị văng đi khi gió thổi tôi lên cao quá mức so với sức chịu đựng của tôi. Có thể tôi đã bị biến thành bụi khi trộn lẫn vào chúng. Nói chung là tôi được trở về bên cạnh tôi nhưng không còn nguyên vẹn.

 

“Chuẩn bị nước.” Người nói. Rõ ràng là tiếng nói lúc nãy. Âm thanh trầm đục.

 

Rồi tôi được xúc vào một cái bát cỡ lớn. Ai đó đã xối nước lên người tôi. Tôi thấy mình dính chặt vào nhau. Thân thể tôi loãng ra.

“Cẩn thận kẻo loãng quá.” Rồi nước được bớt đi.

Tôi trở thành bùn, tôi trở thành một thứ chất lỏng như bùn.

 

Ai đó trút tôi vào một cái khuôn. Tôi nằm gọn trong một cái khuôn hình chữ nhật. Tôi tiếp tục quan sát điều gì sẽ xảy ra.

 

“Khuôn hình tròn ấy. Hợp hơn đấy. Có thẩm mỹ hơn đấy.” Có ai đó nói.

Rồi tôi lại bị trút ngược ra. Lần này tôi lại nằm trong một cái khuôn hình tròn. Tôi co rúm người lại và thở hổn hển. Tôi đã bị mất quá nhiều sức.

“Không hợp, hình tam giác đi, như thế này sẽ không ổn.” Lại có tiếng nói. Rồi tôi lại bị trút ra. Lần này tôi lại bị bỏ vào một cái khuôn hình tam giác. Tôi thấy tôi gai góc và khó chịu.

 

“Hình tròn vẫn hơn.” Một giọng nói mới và lạ.

Tôi lại bị trút vào khuôn hình tròn. Tôi co rúm người lại. Tôi run lên bần bật.

 

Rồi tôi bị bưng đi.

Tôi khô.

Tôi khô cứng lại.

Tôi không thể cử động vào lúc này. Tôi bị đông cứng và khô đi.

Mặt trời nhìn xoáy vào tôi.

Cười.

 

“Một cái bánh.” Giọng một đứa bé.

“Một cái bánh chúng mày ơi.” Giọng đứa bé khác.

Rồi tôi bị chúng ném đi ném lại nhiều lần.

“Đừng thằng nào ăn đấy.” Giọng đứa bé khác.

“Hôi lắm, không ăn nổi đâu. Ném qua đây nào.” Giọng một đứa bé khác.

“Thối. Như cứt ấy.” Giọng đứa bé khác.

 

“Cẩn thận kẻo vỡ.” Giọng nói người lớn.

“Liệu hồn, vỡ đấy.” Giọng nói người lớn.

 

Tôi vỡ vụn ra khi bị ném đi ném lại nhiều lần.

Tôi lại bị nghiền nát. Tôi lại biến thành bột. Một thứ bột màu trắng như bao thứ ngũ cốc khác.

 

Rồi gió lên./.

 

Lê Minh Phong
Số lần đọc: 1857
Ngày đăng: 18.08.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Tình yêu - Nguyễn Hồng Nhung
Hoàng hôn pha lê - Khải Nguyên
Tam Động Kiếm Tiên -1 - Văn Việt Tử
Tam Động Kiếm Tiên -2 - Văn Việt Tử
Tam Động Kiếm Tiên -3 - Văn Việt Tử
Sự Thật Trần Trụi - Lê Minh Phong
Yêu Nữ - Nguyễn Thạch Giang
Làn Da Kim Khánh - Trần Vũ
Nhân dân ơi, xin chào - Nguyễn Lệ Uyên
“ Anh thì hiểu thế nào là Tình Yêu !” - Đổ Quỳnh Anh