Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.122
123.228.650
 
Những cô gái điếm
Ngô Nhân Đức

Tôi đang múc nước thì nghe tiếng chân vội vã của nhiều người vọng tới từ phía hàng rào cuối vườn rau. Qua những tán lá thấp của cây bồ đề bên giếng, tôi thấy những bóng phụ nữ gần như trần truồng chạy về phía thực phòng. Hình như vì lý do nào đó, họ không kịp mặc gì mà chỉ vơ vội những mảnh quần áo để che chỗ kín rồi chạy. Tôi còn kịp thấy một cặp mông tròn trắng lách vào cửa phòng ở của bà bếp.

 

Thằng bé của tôi bỗng lớn dậy. Hơi nóng của thành giếng buổi chiều muộn sau ngày nắng gắt, giờ đây tôi có thể nhận thấy rõ hơn từ dưới lưng. Vừa hốt hoảng nhắm mắt niệm Phật, tôi vừa kéo gàu với hy vọng sẽ khá hơn. Nhưng ý niệm tà vạy đó vừa nảy sinh thì đã lan tràn, tôi không sao giữ chánh niệm được nữa.

 

Thấy tưng tức ở vùng bẹn, tôi nhìn xuống. Thằng bé của tôi đã cứng như một cái dùi. Thuở ấy, tôi còn chưa biết mặc quần trong. Tôi buông gàu nước, lấy tay mình đè xuống để nó có thể trở về tư thế bình thường. Nhưng rõ ràng là tôi bất lực. Tôi cảm thấy được một cảm giác còn hơn cả cảm giác ăn năn mà tôi từng biết khi làm gì đó sai và bị sư phụ quở trách.

 

Có vẻ tôi khá nhỏ con so với tuổi của mình nhưng tôi vừa được mười sáu vào rằm tháng giêng rồi. Tôi vào chùa vì sinh ra đã èo uột khó nuôi. Sư phụ tôi bảo khi mẹ tôi đem tôi đến đây, bà nói rằng không phải bà không thương tôi mà vì ai cũng bảo tôi là con nhà Phật, có giữ nuôi cũng không được mà còn đem tới tai ách cho dòng họ bốn bên.

Trí óc tôi không lưu giữ được hình ảnh gì về mẹ tôi. Hình như bà có đến thăm tôi hai hay ba lần gì đó sau lần gửi tôi vào chùa nhưng rồi sau đó bà không đến nữa. Tôi xem sư phụ như cha mình và thấy đủ. Mỗi ngày ngoài giờ tụng kinh sáng sớm và đầu hôm, tôi làm công quả, đọc kinh; những chỗ khó hiểu thì tham vấn sư phụ. Nói như thế có nghĩa là bao gồm cả những việc lặt vặt khác nữa đấy. Tôi không muốn mình bị hiểu nhầm là một thiền sư trẻ tuổi. Mà có là thiền sư thì cũng phải làm việc lặt vặt khác ấy chứ nhỉ?

 

Tôi ít khi đi đâu ra khỏi chùa, nếu có thì cũng là cùng với một ai đó. Tôi tin lời sư phụ, thế giới hiện bày như một toàn thể sinh hoá, trùng trùng tương duyên và nếu ta phá chấp ngã và phi ngã, thì sẽ không còn dấu chân đi tìm ngoại thân, nên cũng chẳng nghĩ gì khác ngoài những việc hàng ngày ở chùa.

 

Trước tình huống trớ trêu lạ lẫm, tôi đành đứng vậy, dựa sát chỗ ấy vào thành giếng, gắng giữ hơi thở cho bình thường và cố trấn tĩnh lại. Rõ ràng, đã có một cái gì vượt quá định ý của tôi và nó có một mãnh lực khủng khiếp mà trước nay tôi chưa hề hình dung. Sư phụ tôi chưa bao giờ nhắc đến loại tà niệm này.

“Cậu nhỏ! Cậu nhỏ!...”

 

Giọng của ai đó lôi tôi lên khỏi mặt nước loạn động trong mình. Tôi mở mắt và nhìn thấy một cô gái chừng hai sáu hay hai bảy tuổi, đứng nấp sau bụi trúc, khuôn mặt được trang điểm khá đậm. Cô đặt một ngón tay được cắt tỉa rất đẹp với móng tay sơn màu cánh sen lên đôi môi cong cong, ra dấu cho tôi nhỏ tiếng. Cô khá xinh, bây giờ hồi tưởng lại, tôi có thể nói vậy. Ấn tượng về khuôn mặt đó là cô thuộc loại phụ nữ không dễ bị bắt nạt, lanh lợi và trực tính nhưng không phải là không mẫn cảm và yếu đuối.

“Cậu nhỏ, à, quên, chú tiểu…” cô ngần ngại, “chú có thể giúp tôi một chút được không?”

“A di Đà Phật!” tôi đâm lo khi thoáng thấy bờ vai trần của cô, “tôi giúp được gì cho chị?”

“À,” giọng cô ngập ngừng, “tôi bị cảnh sát đuổi trong khi… trong khi… không kịp gì cả… ” cô thở ra, “mà làm sao chú biết được chuyện ấy…”

 

Một ý nghĩ chạy nhanh qua tôi. Tôi là một chú tiểu chứ không phải là một thằng đần. “Chị không mặc, ờ… không có quần áo?” Dù sao thì tôi cũng bỗng thấy nóng rân cả mặt mày sau câu hỏi của mình.

Dường như cô cũng hiểu, nên quay mặt đi chỗ khác, gật đầu.

 

Tôi lúng túng hoàn toàn. Trời đã sâm sẩm tối, tôi có thể cho cô mượn áo ngoài của mình nhưng đó là áo của tôi, một người xuất gia. Hơn nữa, tình hình thắng bé của tôi vẫn chưa cải thiện được chút nào, nếu không nói là đang ngày càng tệ hơn. Cũng không thể mang cái của nợ lủng lẳng thế này mà đi mượn cho cô một bộ của bà bếp được. Nhưng nhìn cô xấu hổ và lo lắng thế này thì…

 

Bằng cách nào đó, tôi đã cởi áo của tôi cho cô mặc vào. Nhưng cũng bằng cách nào đó, cô đã cởi nó ra lại khi nhìn thấy chỗ nhô cao dưới lớp vải xô của quần tôi.

 

“Khó chịu lắm phải không? Tôi giúp cho chú thoả mái một chút!” – cô đã nói thế khi đứng trước tôi, trần truồng hoàn toàn trong bóng tối nhập nhoạng bên giếng nước và ánh sáng mờ mờ của ánh trăng đầu tháng chiếu xuống những cành lá bồ đề rung rẩy. Cô khá nhanh nhẹn và tôi chỉ có thể đứng trân, mê man và bấn loạn từng chút một với cái mát rượi của bàn tay; cái ấm nóng, mềm mượt và chuyển động nhịp nhàng của môi cô trên thằng bé của mình.

“Hoàn toàn trong sáng đấy nhé! Chú không phạm lỗi gì đâu. Tôi xin chịu hết tội cho chú. Tôi nhiều tội rồi mà.” Cô thoả mái cười lảnh lót khi đứng lên, lại mặc áo choàng dài của tôi vào. “Hoàn toàn trong sáng. Chú và cả tôi nữa. Tôi đã luôn ghê tởm với những chuyện như thế này trước đây mà. Nhờ chú mà có khi tôi cảm thấy khá hơn không chừng. Nhờ chú cả đấy.”

“Tôi…” Tôi lúng búng.

“Tôi, tôi cái gì?” Cô vừa đi vừa quay lại, nheo nheo mắt. “Cảm ơn chú về cái áo nhé, tôi sẽ không trả lại nó đâu đấy. Kỉ niệm sâu sắc mà.”

 

Tôi không biết tại sao lúc ấy mình chẳng nói được gì cả. Mà có nói thì có lẽ cũng thế. Đôi khi có những chuyện như được sắp đặt từ trước. Chúng ta chẳng làm gì mà tránh né được cả. Như chuyện tôi phải rời chùa sau đó. Phong trào đấu tranh chống chính quyền Diệm của tăng ni phật tử sau đó đã cuốn tôi đi. Tôi hoàn tục, trở thành nhà thơ, sống buông tuồng như kiểu các nghệ sỹ thời đó, độc thân và phóng túng. Tôi ôm thêm nhiều cơ thể phụ nữ trần truồng khác trong tay mình nhưng chưa bao giờ có thể tìm được một cơ thể khoả thân nào đẹp như cơ thể của cô gái điếm năm ấy.

 

Tôi đã luôn mong có dịp gặp lại cô lần nữa. Những lúc rủng rỉnh nhuận bút, tôi đến các nhà thổ, luôn tỏ ra khó tính để có thể gặp được nhiều cô gái nhất. Mặc dù tôi không dám chắc chắn rằng mình có thể nhận ra nếu gặp lại cô không. Chỉ có hình ảnh về cơ thể của cô là còn lưu lại rõ nét mà thôi. Hơn nữa, cũng chẳng ai dám khẳng định rằng sẽ nhớ từng chi tiết về khuôn mặt mà mình chỉ gặp một lần và đã thôi không gặp lại trong một thời gian dài cả.

 

*

Đêm ấy, tôi khá say. Tôi vừa in tập thơ thứ hai và buổi ra mắt một tập thơ thì không bao giờ được thiếu ruợu. Đó là loại quy tắc mà ta biết rằng chưa hẳn đã đúng nhưng không thế không xong. Có những thứ quy tắc lạ thế đấy. Thanh toán các chi phí xong xuôi, tôi không còn được bao nhiêu tiền. “Có lẽ chỉ có thể là một loại thường. Cũng chả sao.” Tự nhủ thế, tôi bắt xe ôm xuống Thị Nghè.

 

Tôi đứng khá lâu mà không có cô nào đến. Tôi khá rành khu này. Chỉ cần đứng đó, nhìn quanh với vẻ nháo nhác một chút, sẽ có một cô nào đó đến hỏi, ‘bay’ hay ‘đậu’, ngả giá và thoả thuận nơi nghỉ lại, thế là xong.

 

Khi bắt đầu thiếu nhẫn nại và định bước xuống lề để bắt xe về thì tôi trông thấy cô gái đó. Tôi không nhận ra ngay nhưng khi thấy cô đi chậm và mắt ngóng ra đường thì tôi biết cô là cái mình cần đêm nay. Cô mặc chiếc váy jean ngắn, hơi cũ, sơmi không tay với cách điệu ở cổ, vai mang xắc nhỏ màu nâu, loại hàng hiệu là mốt cách đây ba bốn mùa thời trang. Hầu như không trang điểm gì, cô trông hơi già với đôi mắt đọng quầng thâm khá sẫm trên khuôn mặt có những đường nét rõ ràng. Nhưng có lẽ cô chỉ ngoài ba mươi một chút, tôi nghĩ thầm lúc đưa tay vẫy cô. Có lẽ nếu ở một nơi nào khác, tôi hẳn đã không dám làm thế.

“Anh gọi em ư?” Cô hỏi, giọng Sài Gòn chính gốc, nhẹ và trong. Tôi chắc thế vì mình khá rành các thổ âm vùng cận.

“Ừ, tôi gọi. Cô rảnh chứ?” Tôi không hiểu sao mình lại hỏi thế.

“Dạ.” Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay tôi. “Đến 12 giờ. Không trễ hơn.”

“Tốt thôi. Nhưng, tôi có thể hỏi cô bao nhiêu không?” Tôi bỗng nghĩ là có lẽ mình không đủ tiền.

“Dạ. Hai trăm. Nếu một tiếng thì ba trăm rưỡi.” Cô cắn nhẹ môi dưới. “Nhưng với anh thì ba trăm cũng được.”

Cô nói câu sau với vẻ vội. Tôi cảm giác ánh mắt cô đang đâm sâu vào tôi. Quá khỏi tôi. Tôi kéo kéo cổ áo, xuýt xoa.

“Nhiều gió nhỉ? Em lạnh không?” Tôi vừa nói vừa đút tay vào túi quần. Tôi bỗng quên là mình còn bao nhiêu tiền. “Xin lỗi, tôi có thể đếm xem mình còn bao nhiêu tiền trước mặt em không?”

Cô gật nhẹ.

 

Tôi còn chính xác hai trăm bảy mươi tư ngàn. Dường như cô cũng thấy nên khi tôi ngước nhìn lên thì cô nhắm mắt.

“Nếu về nhà em, thì anh có thể ở đến sáng mai.” Cô quay mặt đi. Tiếng cô loãng tan vào gió đêm, nhẹ bẫng.

Nhà cô cách cầu không xa nên chúng tôi đi bộ. Tôi đi ngoài lề sát mép đường và cô bên trong. Cô im lặng, đi chậm vừa phải và hơi cúi đầu. Tôi ngửi thấy một mùi gì như mùi oải hương. Chúng tôi đi khá gần nhau, đến mức đôi khi theo nhịp bước, má cô khẽ chạm vào vai tôi. Tôi cởi áo khoác của mình đưa cho cô nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu.

 

Tôi chợt nhớ đến cô gái năm ấy. Một liên tưởng bật dậy tựa như có ai đó vừa kéo ‘phựt’ một sợi dây đàn nào trong óc tôi vậy. Có cái gì giông giống và có vẻ như trực giác tôi vận động nhanh hơn trí óc tôi nhiều. Xét kĩ, không thể có khả năng cô gái ấy là cô gái này. Họ hơn kém nhau khá nhiều tuổi.

 

Tôi bỗng thấy tôi choàng tay qua hông cô. Bàn tay tôi chạm đến một đường lườn nhỏ nhắn và mềm mại. Cô hơi rùng mình, nhưng không phản đối, chỉ ngước mắt nhìn tôi. Ngoài phố khá tối, nhưng không hiểu sao tôi bỗng thấy bóng mình rất rõ trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy.

“Đến nhà em rồi.” Cô chợt dừng lại.

Tôi buông tay đang quàng bên hông cô. “Thế ư?”

“Dạ.” Quay qua tôi, cô nói khẽ. “Anh chờ em ở đây chút nhé.”

Tôi nhìn quanh. Một con hẻm nhỏ hút với những ban công chằng chịt dây phơi quần áo - một điển hình cho những xóm sâu. Bóng đèn điện treo đầu hẻm xô bóng tôi dài ngoẵng lên mặt đường bê tông xám hục hiu. Ở đây không nhiều rác như những hẻm khác. Từ nhà ai vẳng tới tiếng chương trình tin tức cuối ngày. Có tiếng giường kêu cọt kẹt mơ hồ. Cũng có thể là tôi nghe nhầm.

 

Cô dẫn tôi lên cầu thang bằng gỗ, bề ngang vừa đủ một người đi. Tôi rón rén bước theo cô, bật cười với ý nghĩ: những nấc thang dẫn đến Niết Bàn. Cô quay lại nhìn. Tôi biết mình hơi lố, trong đêm, tiếng cười tôi khá lớn.

Căn phòng cô ở có ban công nhìn ra hẻm. Cuối ban công kê một ban thờ nhỏ trên hai giá đỡ chữ L, có tượng Quán Âm và một lư hương. Đây là phòng chủ nhà không dùng đến, khi đến đây tìm chỗ ở, cô may mắn được họ cho thuê với giá khá rẻ. Căn phòng đơn giản, có toilet nhỏ ở góc, một tủ quần áo bằng vải nhựa, một giường ngủ đã có người nằm – một bé gái chừng ba tuổi. Thấy tôi nhìn, cô bế đứa nhỏ dịch sát vào tường.

“Nó ngủ mê lắm.” Cô đưa tay sờ trán con bé. “Nó sốt.”

“Lâu chưa?” Tôi nhìn đứa bé ngủ mê man.

“Hai bữa rồi.” Cô chống tay ngồi dậy, bước vào toilet. “Anh chờ em chút.”

“Ừ.” Hai bên thái dương bỗng thấy nhưng nhức, tôi ngồi xuống giường, “Này, em làm nghề này lâu chưa?”

“Lâu. Hơn một tuần rồi.” Tôi nghĩ là mình nghe thấy một tiếng thở ra trong tiếng vòi nước xả mạnh hơn một chút. “Em bị đuổi việc ở làng nướng Thanh Đa.”

“Chỗ ấy thì tôi biết.” Tôi lấy hai ngón tay trỏ day day hai bên trán. “Em không có người thân ở thành phố sao?”

“Ông bà ngoại con bé ở quận Nhất.” Cô ngừng một thoáng. “Họ từ em khi em lấy ba con bé.”

“Thế anh ta đâu?” Tôi dựa lưng vào vách, nhắm mắt và lát sau nghe tiếng nước ngưng chảy.

 

Giọng cô bình thản. “Em cũng không biết, ít nhất là lúc này. Có lẽ cũng đâu đó trong thành phố này.” Hai bên cổ tôi mát lạnh, cô đặt tay mình lên đó. “Anh không sao chứ?” Mùi oải hương thoang thoảng.

Tôi mở mắt. Cô có bộ ngực khá nhỏ với hai núm vú hơi sẫm. “Không sao đâu.”

Cô ngồi vào lòng tôi. Tay cô không thành thạo mấy nhưng tôi bỗng thấy mình cứng một cách nhanh chóng. Tuy vậy, tôi không muốn mình hấp tấp. Cô nhắm mắt và lặng lẽ hưởng ứng từng cử động của tôi.

“Không làm em đau chứ?” Tôi hỏi nhỏ vào tai cô.

 

Cô lắc đầu, im lặng xoa nhẹ hai tay lên ngực tôi. Khi đã sẵn sàng, tôi đi vào cô, dừng lại đủ lâu trước khi bắt đầu với những chuyển động nhanh và mạnh hơn.

 

Giữa lúc ấy thì con bé khóc. Cô mở mắt, vỗ vỗ vào lưng con, rồi quay sang nhìn tôi. “Em xin lỗi, xin lỗi! Anh cứ làm đi! Anh không sao chứ?”

 

Tôi lắc đầu, ngả người sang một bên. Tôi chưa chuẩn bị để nói câu gì trong tình huống này. Nếu có, thì lúc này cũng sẽ quên mất. Nó đến đúng lúc thế kia mà. Tôi vụt nhớ đến mặt giếng nước lóng lánh sẫm tối. Và cả khuôn mặt cô gái năm xưa. Rõ ràng như khi quay cận cảnh chậm một khuôn mặt trên màn ảnh.  

“Xin lỗi anh! Anh thật sự là không sao chứ?” Mắt cô đỏ hoe.

“Bình thường thôi mà.” Tôi trấn an cô, nhưng thực sự lúc ấy thì đầu tôi nghĩ, bình thường thế quái nào được chứ? “Bình thường thôi, không sao đâu.”

 

*

“Rốt cuộc, con bé cũng ngủ lại sau khi cô ấy liên tục lau người và đắp khăn ướt lên trán nó. Tôi ngồi cạnh, giúp cô ấy bế con bé.”

“Ông nghĩ gì vào lúc ấy?” Tôi hỏi, sau một hồi nghe và ghi chăm chú.

“Nghĩ gì ư?” Vị sư già ngẫm nghĩ. “Tôi chẳng nghĩ gì vào lúc ấy cả. Nhưng sau đó thì có đấy.”

“Chẳng lẽ còn có… chuyện gì nữa ư?” Hỏi xong, tôi biết mình lỡ lời nên nâng chén nhấp một ngụm trà. Qua vành chén, tôi thấy một nụ cười ý nhị trên đôi môi nghiêm nghị của ông.

“Ừ,” ông gật đầu, “tôi vào toilet rửa mặt. Khi bước ra, mũi tôi ngửi thấy một mùi mà nhắm mắt tôi cũng có thể nói chính xác. Mùi nhang trầm.” Ông nhìn tôi, mỉm cười. “Anh đoán được chuyện gì không?”

“Cô ấy thắp nhang cầu nguyện cho con?” Tôi thử đoán.

“Trước ban thờ Phật. Khoả thân.” Đôi mắt ông lấp loáng ánh sáng. “Trong ánh điện đỏ mù mờ hắt tới, đó là một cơ thể khoả thân đẹp kì dị.” Ông nhìn chén trà một lúc lâu, thở nhẹ. “Tôi để lại tiền và chiếc đồng hồ, xuống thang. Ngay lúc đó, tôi biết rằng, mình không bao giờ có thể chạm đến cơ thể phụ nữ nào khác nữa trong đời còn lại, theo cả nghĩa đen và bóng của từ này.”

“Ông còn gặp lại cô ấy lần nào nữa không?” Tôi bỗng có ước muốn được gặp người phụ nữ ấy một lần.

“Không.” Vị sư già trước mặt tôi lắc đầu. “Nhưng, anh biết nữ diễn viên Yến Nguyệt chứ? Con gái của cô ấy đấy.”

./.

Trầm trang, 3.7.2010.

Ngô Nhân Đức
Số lần đọc: 2080
Ngày đăng: 20.08.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nụ Hôn Muộn - Khải Nguyên
Rồi Gió Lên - Lê Minh Phong
Lilith và cọng cỏ sắc cạnh - Nguyễn Ước
Tình yêu - Nguyễn Hồng Nhung
Hoàng hôn pha lê - Khải Nguyên
Tam Động Kiếm Tiên -1 - Văn Việt Tử
Tam Động Kiếm Tiên -2 - Văn Việt Tử
Tam Động Kiếm Tiên -3 - Văn Việt Tử
Sự Thật Trần Trụi - Lê Minh Phong
Yêu Nữ - Nguyễn Thạch Giang