Gã bạn thân đi xa
Người bạn gái ở nhà đau ốm
Lũ bạn quen ồn ào như quạ
Vắng bặt áo cơm
Còn ta nằm không
Đưa võng ngó trời
Đôi khi không buồn không vui
Không nhớ ai, không giận ai
Chỉ thấy sống là khó
Sống tử tế
Càng khó
Thì làm một việc gì đó
Sơn lại chiếc ghế cũ
Phủ màu lên kiêu hãnh xưa
Trèo lên mái nhà sửa ngói
Và cởi truồng tắm mưa
Thấy mình hết trẻ – chưa già
Chưa khoái chim hoa lá kiểng
Còn thấy mình vọng âm tiếng biển
Đôi khi sóng tràn cơn mơ
Sáng ra muốn khóc
Mà đôi mắt ráo khô
Gã bạn thân đi xa chưa về
Người bạn gái đã qua cơn đau ốm
Chiếc ghế đã sơn xong
Mái nhà đã sửa
Thì làm một việc gì đó
Thì làm một việc gì nữa
Ta tự dặn ta
Đời chưa nguôi củi lửa
( Đỗ Trung Quân )
Tôi nhớ trong một bài viết nào đó, bà Ngô thị Ý Nhi hỏi…
“ Có khi nào bạn mệt mỏi quá, cảm thấy mình đang đứng chông chênh trên bờ tuyệt vọng và thèm một điểm tựa dẫu vô hình?”
Bà khiến tôi nhớ cuốn phim Bogus. Một cuốn phim cảm động, do Harley Joel Orment đóng rất suất sắc vai Albert Franklin - cậu bé 8 tuổi mồ côi. Gérard Depardieu một tài tử Pháp trong vai Bogus.
Ai cũng muốn mình có một Bogus như Albert Franklin.
Ai cũng muốn mình có một ông Bụt.
Nhiều khi mình cứ mong những điều huyễn tưởng, mà bỏ quên hay thờ ơ người bạn cạnh mình.
Đến khi… mất.
Tiếc?…
Ngậm ngùi!…
Vì chỉ biết nhận..
Chưa kịp học câu biết ơn…
Như tôi, ngày xưa.
Mấy mươi năm sau.
Cảm ơn Trời cho tôi - một gia đình…
Còn, cho tôi thêm những người bạn.
Để tôi được học ở họ điều tử tế.
Học ở họ sự thật thà - và cả lòng kiên nhẫn.
Những người bạn của tôi, có người ở cách một cái biển mênh mông.
Nhưng, khi cần thiết - bạn tôi - như có ngay bên cạnh…
Sẳn sàng ghé vai, sớt bớt…
Nhẹ như không.
Những người bạn, không phải bạn – họ hơn cả tình bạn.
Những người bạn, không là người yêu – họ hơn cả tình yêu.
Họ là những ông Bụt, bà Tiên.
Họ là những Bogus.
Họ là tấm lòng.
Còn tôi?...
Hy vọng - thuộc bài chia sẻ!
( Hầm Nắng, tháng 9, năm 2010 )