Vừa qua Tuyển tập Nguyễn Hiếu gồm 10 tập, cộng lại khoảng 7000 trang. Nhà xuất bản Hà Nôi. Trong 10 tập đó có 6 tuyển tập tiểu thuyết chọn từ 30 tiểu thuyết của Nguyễn Hiếu, 2 tuyển tập truyện ngắn, 1 tuyển tập kịch và 1 tuyển tập thơ.VCV giới thiệu mấy bài thơ từng gây xôn xao một thời của anh.
Nguyễn Hòa vcv
Nhân dân
1.
Nhân dân là ai ?
Là tất cả chúng ta
Là anh và em
Là người ăn mày đang làng thang ngoài ngõ
Là kẻ đi cúp phóng ào ào giữa phố
Là tất cả 100 quả trứng trong bọc mẹ Âu Cơ
Là Thạch Sanh
Là Hoàng Trìu
Là con Tấm, là già Đa
Là hai triệu rưởi người chết đói năm 45
Và cũng năm 45 hớn hở đi biểu tình
Là kẻ xếp hàng chen lấn khi đong gạo
Cũng là người hoan hô đón các vị nguyên thủ
Là bác đạp xích lô áo rách
Và anh lính đứng nghiêm trước lăng Bác
Là kẻ nằm la liệt trước sân ga
Cũng là người đào hầm dấu cán bộ
Là người vác cả cỗ hậu sự
Để lát đường cho xe qua
Cũng là kẻ đào đá trên đường tàu về xây nền nhà
Là kẻ bỏ chiếc nhẫn cuối cùng cho tuần lễ vàng
Và mong ngóng nhỏ nhoi hai con số đề mỗi chiều về
Là kẻ to mồm nhất khi xem bóng đá
Và im như thóc khi ngồi giữa hội trường
Là anh lính cởi trần giữ đảo Trường Sa
Và anh bộ đội da vàng ém mình trên chốt 412
Nhân dân khom lưng cấy lúa
Ăn vội vàng miếng cơm quá nhỏ
Để kịp giờ vào ca
Cúi khom lưng cõng mọi chế độ
Và ở trong những căn nhà bé nhất
Trong chiến tranh là người đi đầu
Ngày hoà bình thì hưởng cuối
Trong chiến tranh mở hết lòng minh để đón mọi người
Hòa Bình về chỉ xin một việc làm đi đủ trăm cửa
Nhân dân làm nên mọi việc tầy trời
Nhưng bị bắt bẻ trong từng chữ kí
2.
Nhân dân như vầng trăng
Khi tròn khi khuyết
Nhân dân như trái đất
Có cả Kim tự tháp
Và hoa vòi voi
Nhân dân như mặt trời
Nóng rát và nồng ấm
Nhân dân như biển khơi
Chứa sóng cồn và sóng ru êm ả
Nhân dân như đất rẻo trong tay chính phủ
Có thể thành bất cứ hình gì
Nhưng là gì và cho dù lúc nào
Nhân dân vẫn là nhân dân
Là mặt nước
Đủ sức nâng thuyền và lật thuyền
3
Hôm nay nhân dân vẫn bị tấn công
Trên tàu ,trên xe
Trong cửa hàng bách hóa
Bằng giá cả mỗi ngày một tăng
Bằng viđêô nhảm nhí, nhố nhăng
Bằng sách trinh thám và vụ án
Bằng ước vọng xa xôi ,đỏ đen
Trong tiếng nhạc xập xình xổ số
Bằng sự đập vỡ đền chùa và những tấm bia
Bằng sự quên lãng dần những làn quan họ
Quên dần những ngày hội , buổi vào mùa
Cây đa ,giếng nước mất dần
Bằng sự dối lừa và ngon ngọt
Che đậy lòng tham của những Tô Duy
Vơ vét và đục khoét
Miệng vẫn lầu bầu “nhân dân”
4
Nhà thơ biết làm gì
Khi dòng thơ chỉ còn lại là thơ
Những dẫu sao vẫn cần lên tiếng
Để câu chữ này nằm trong đơn truy tố
Đủ sức cho thơ mang lời phẫn nộ
Hãy bảo vệ nhân dân
Bằng luật pháp và bằng văn hóa
Bằng công bằng và bằng chính trị
Khẩu hiệu đủ rồi
Nên dùng băng và biểu ngữ để may áo may quần
Cái đúng, cái sai phải lấy đói no của dân làm chuẩn mực
Hãy bảo vệ nhân dân
Như xưa kia nhân dân bảo vệ Đảng
Niềm tin đã đi xa sẽ trở về
Khi Đảng hiện ra đúng như nhân dân mong ước
Ngày 6/6/1988
Nhân loại
1.
Sẽ có rất nhiều nhà thơ
Rất nhiều bạn bè
Và cả những người không quen biết
Chê trách tôi với trái tim quá nhỏ
Mà lại nói về một đề tài quá to
Người tôi yêu đắm say đền đẫn đờ
Cao một thước tư
Nặng ba mươi tám kí
Thế mà tôi lại nói về nhân loại
Trớ trêu thay
Những cũng chẳng nực cười đâu
2.
Nhân loại đã cho tôi tất cả
Biết nghĩ suy
Biết làm người
Cho tôi hiểu thế nào là niềm vui
Là nỗi buồn
Thế nào là kẻ thù
Là bè bạn
Và thế nào là em
Ôi nhân loại thiêng liêng
Có hơn một tỉ cái “tôi”
Và riêng tôi bé nhỏ
Cũng làm nên phần xỉnh xinh trong nhân loại
3.
Nhân loại đỡ giá lạnh bằng ngọn lửa
Và cao lên bằng dáng đi thẳng
Bằng nhà nhiều tầng
Bằng tấm lòng
Bằng tư tưởng
Chỉ một mét sáu thôi
Mà nhân loại với được cả mặt trăng
Chỉ hai bàn tay mềm nhỏ
Nhân loại tóm được biển khơi
Dựng nên được thần ,được thánh
Vẽ được hào quang
Và tạo được hương thơm
Đất hoang sơ thành tổ quốc
Hai tim trần xáp nhau hóa tình yêu
4.
Có ngờ đâu
Càng văn minh nhân loại càng thấp đi
Bởi chiến tranh
Bởi thù hận
Bởi sự cách chia
Bởi những cái đầu tưởng to mà bé mọn
Muốn hóa thành quả đất
Người và người đang chạm cố kề vai
Bỗng rút dao đâm vào ngực bạn
Gần thế kỉ hát cùng màu đỏ
Bỗng đùng đùng chia bảy ,xẻ ba
Nhân loại thấp dần đi
Bằng chiều cao con vật
Bởi nước mắt đang xói mòn chân đứng
Bởi máu lại chảy như thủy hồng hoang
Hương nước hoa đẫm găng tay
Không át nổi mùi thuốc súng bên đường
Trẻ lại u ơ khóc
Người già lại ngơ ngác
Những chàng thanh niên lại mất mắt,cụt chân
Nhân loại vì thế thấp đi
5.
Nhân loại cứ thế thấp đi
Có mái nhà chung không ai chịu giữ
Có một chữ NHÂN ai cũng rình bóp vụn
Tầng ô jôn đã thủng rộng lắm rồi
Có một chân trời ai cũng bôi nhọ, tô đen
Có một niềm tin ai cũng bới cũng đào
Rừng đã cạn và dầu sắp kiệt
Xa mạc cằn khô đang nuốt phố,làng
Tuyết băng đang mang về giá rét
Nhân loại có biết chăng
Sao cứ chia bẩy xẻ ba
Sao cứ búa đao, cứ chính luận loằng ngoằng
6.
Nhân loại lớn lên bằng mũi tên nguyên thủy
Và nhỏ đi vì viên đạn văn minh
Hai kẻ ngồi kề nhau cũng tranh cãi ,luận bàn
Giống như chanh mọc bên bưởi
Ngọt của bưởi không khuất phục nổi chua của chanh
Tư tưởng như mùi vị của ai thì người ấy cho là đúng
Nên nhân loại tuyệt vời đành chia bảy xẻ ba
7.
Vẫn biết sau chữ “con”mới đầy đủ là “người “
Vẫn biết đời người chỉ có một lần
Trong hạn hẹp sáu, bảy mươi mùa hè có lẻ
Vẫn biết trái đất chỉ có một
Khi vỡ tan thì anh là ai cũng thành cát bụi
Vậy mà người vì cái gì không rõ
Cứ hành hạ nhau ,cứ bóp cổ nhau
Các luận thuyết cứ khoe màu chân lý
Đạt đích cuối cùng là diệt trừ nhau
Anh cứ vênh lên và tô vàng son cho mình đi
Trái đất mênh mông .Ai sống nổi một mình
8.
Còn vài bước chân là đến năm 2000
Mà nhân loại vẫn không ngừng chia cắt
Trái đất đang già đi bất chấp mọi trường phái triết …
Chiều nay tôi đi gặp người yêu cao một mét tư
Để nói với em những điều da diết
Giá nhân loại cũng như lứa đôi tôi
Dù còn hoài nghi ,giận hờn,trách móc
Thì hãy yêu nhau như chúng tôi yêu nhau
Lòng người mênh mông vô hạn
Tình yêu ….
Quỳnh Mai tháng 3/1992 hoàn chỉnh 2010
Gửi những mảnh đồng, cồn cát Vĩnh Linh
Hàng trăm năm
Và đến cả bây giờ
Ai đi qua đây cũng buông tiếng thở dài
Mảnh đất này nghèo quá
Loi thoi đụn nhà mái rạ
Mái nhà hình lưỡi rìu
Trọn đời xẻ đất kiếm ăn
Con gái lùn đi vì gánh vì gồng
Con trai lêu đêu vì đi kheo lội biển
Bãi cát nuốt ruộng nuốt đồng
Cây mua nuốt luống khoai ,ruộng bắp
Sình lầy nuốt bàn chân nẻ toác
Cây lúa quật quã trong sóng nước
Con vịt cũng gậy
Con thuyền cũng mảnh
Câu ru em núi chặn, biển ngăn
Đất cằn không đủ tiếng ngân
Ruộng cằn nụ cười cũng héo
Câu ru ngắn không đủ trẻ ngủ ngon
Chúng khóc hu hơ, khóc ngằn ngặt
Đói sữa đói áo quần,đồ chơi
Chưa bao giờ thấy búp bê môi hồng
Tàu thủy chạy trong chậu nước
Mười tuổi vẫn tồng ngồng
Bàn tay ếch xòe che gió cát
Hàng trăm năm
Và ngay cả bây giờ
Ngang trời là gió Lào thổi lửa
Dưới đất vẫn là mạ
Sinh con và nuôi con
Ngoài cồn cát trắng cứ tuôn
Mạ vẫn trồng khoai cấy lúa
Đạn chúng cứ rơi ,bom chúng cứ thả
Mạ vẫn chèo thuyền vớt dong
Biển hết lặng lại gầm gừ dọa nạt
Tiếng mạ vẫn đều đều ru cái bống ,cái bông
Bàn tay thì gầy ,lưng mạ thì còng
Giọng mẹ khàn giữa đêm thẳm
Điếu thuốc rê khét lẹt dính trên môi
Chỗ ni đèn dầu
Vẫn ngọn đèn dầu
Nhấp nhóng trên làn dăn má mạ
Ngày trước chiến tranh chúng nó gần mạ thế
Chừ chúng nó ở đâu ?
Đường một vắt qua nhà mạ
Mà sao chúng nó không vào
Ăn bát cơm trộn với gió Lào
Nước mắt lặng rơi khi nghe mẹ nói
Mắt nhòe bóng mạ lom khom
Vết rách đằng sau áo mạ
Như chấm cờ suốt đời vẫy con
24-25/1984 .Đà nẵng
( bản in VNQĐ 11/1990)