Đêm Miết Nhoài Ngọn Cỏ Ngoại Ô
Hà Nội mỏng tanh sương
em trôi trong vòng tay anh
yên lặng
đêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô…
anh và em
ngăn cách bằng nước mắt
mười ngón tay thon và giọt buồn trinh nữ
nụ hôn dài yên lặng sóng Hồ Tây
em và anh
gần nhau bằng khoảng cách
có buổi chiều hò hẹn
Hà Nội ngẩn ngơ xanh…
Em chạm vào chiếc lá đo thời gian bằng nỗi nhớ
Ào ạt cơn khát anh
Xoáy ngược thời gian
những dự định tan vào đêm tiễn biệt
Hà Nội đặt vết son lên cơ thể em
chiều trở gió
đêm lạnh lùng
tiếng thở dài buông vào lòng sâu thẳm
em đã ở trong vòng tay Hà Nội
luyến lưu phút ấy mặn nồng...
Cho Một Hiền Ngoan
Buổi sáng ríu ran hò hẹn
Bước chân lóng ngóng phố dài
Đi ngược ngày xưa tìm thời con gái
Còn giận hờn thả tóc qua vai?
Em theo anh về đong giấc mơ trưa
Cánh cửa khép dăm chiều sau nỗi nhớ
Chia lời biệt ly đựng đầy vĩ gió
Tà áo buồn ngồi buộc những - đa - mang.
Đi qua phút giao mùa bỏ lại những dấu chân
Lời buổi sáng vẫn bình yên rót vội
Em có về không giữa bộn bề nỗi nhớ
Em có về không thăm thắp nắng lên thềm?
Sang sông
Ngắn quá vòng tay nỗi nhớ tan vào biển
Đôi mắt ấy thêm vài lần ngân ngấn
Không nỗi buồn nào chịu tan.
Bình yên cứ bình yên như biển
Cho hạnh phúc sánh đầy
Cảm ơn một hiền ngoan trong nắng
Đưa em về miền mây bay…